Chương 133

Nghe câu này xong, mấy người nhà họ Đoàn lập tức cười phá lên.

“Cậu có biết là nhà họ Đoàn chúng tôi nổi tiếng là đánh bài giỏi nhất vùng này không?” Đoàn Hiểu Vũ cầm bộ bài Tây lên, nói với vẻ đắc ý.

“Không biết, mà tôi cũng không cần phải biết làm gì cả.” Tần Trạm uống một ngụm nước, thản nhiên đáp.

Mặt Thẹo ngồi cạnh nói nhỏ: “Ông ấy không lừa anh đâu, nhà họ Đoàn đúng là rất nổi tiếng trong vùng này là đánh bài giỏi, nhất là Đoàn Hiểu Đông và ông chủ Đoàn Hiểu Vũ của tôi, hai người đó còn từng tham gia một cuộc thì, giành giải cao lắm.”

Tần Trạm chỉ cười, không để ý đến câu này cho lắm.

“Ai đổi ý thì làm con của người còn lại.” Đoàn Hiểu Vũ ném bộ bài lên bàn rồi nói.

Đoàn Hiểu Đông ngồi cạnh cũng cười nhạt rồi nói: “Cháu cũng muốn chơi, được không nhỉ?”

Tần Trạm nhìn anh ta rồi nói: “Cậu thì thôi đi, đang làm ở ban an ninh không được bài bạc.”

Đoàn Hiểu Đông sững người, anh ta tức giận nói: “Cậu nói cứ như cấp trên của tôi ấy nhỉ, sao, tôi bài bạc hay không thì cậu quản được chắc?”

“Nếu hôm nay cậu đánh bài thì mai tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi ban an ninh” Tần Trạm cười nhạt.

Đoàn Hiểu Đông cười ha hả, nói: “Mọi người nghe thấy gì không? Một thằng côn đồ mà cũng muốn đuổi cháu ra khỏi ban an ninh, đúng là nực cười!”

Nói xong, anh ta đặt tay lên bội bài Tây, nói: “Tôi cũng muốn xem xem cậu sẽ đuổi tôi ra khỏi ban an ninh thể nào!”

“Tôi đã nhắc nhở cậu rồi, bản thân cậu không nghe đấy nhé.” Tần Trạm khẽ thở dài, “Nói đi, chơi gì nào?”

“Đánh ba cây chứ sao nữa.” Đoàn Hiểu Vũ đề nghị: “Hai lần lật bài đầu, mỗi lượt cược một trăm bảy lăm triệu đi. Như vậy thì sẽ để lại con bài lớn nhất lại, rồi thực hiện theo giao ước như lúc nãy, được không?”

Tần Trạm gật đầu nói: “Được.”

Đoàn Hiểu Vũ cười lạnh, ông ta nhận lấy bộ bài, bắt đầu tráo bài ngay trước mặt mọi người.

Cách tráo bài của ông ta rất cao siêu, ông ta đã tráo bài theo tổ hợp ba lá và sao cho hai lá lớn luôn vào tay Đoàn Hiểu Vũ và Đoàn Hiểu Đông, còn lá của Tần Trạm thì luôn là lá nhỏ nhất.

Chiêu vặt đó có thể qua mắt được người bình thường, nhưng lại không thể qua mắt được Tần Trạm.

“Ở đây không có xúc xắc, chúng ta chia bài theo tuổi nhé, có vấn đề gì không?” Đoàn Hiểu Vũ cầm bài hỏi.

Tần Trạm vẫn gật đầu, “Không sao.”

Đoàn Hiểu Vũ cười lạnh rồi bắt đầu chia bài cho bai người.

“Tần Trạm, hôm nay kiểu gì họ cũng dở trò gian lận, cháu đừng có chơi với họ.” Mẹ Mặt Thẹo nhỏ giọng nói.

Tần Trạm quay người lại, khách sáo nói: “Dì yên tâm đi ạ, họ không thắng được đâu.”

Mẹ Mặt Theo mở to miệng, chỉ thấy rất bất đắc dĩ.

Sau đó bà quay sang nhìn Đoàn Hiểu Vũ, nói: “Hôm nay là lễ mừng năm mới, chơi qua loa cho vui thôi, đừng có làm lớn chuyện, không ổn lắm đâu.”

“Yên tâm đi, tôi không để cho cậu ta khó xử lắm đâu.” Đoàn Hiểu Vũ cười lạnh.

Bài chia cho ông ta có ba con A, của Đoàn Hiểu Đông có ba quân K, còn bài của Tần Trạm thì lại có ba lá lẻ cộng lại chưa được nổi mười điểm.

“Có chơi không?”

Tần Trạm không buồn lật bài, giơ một đầu ngón tay lên, “Lá đầu tiên nếu màu đen lớn nhất thì được một trăm bảy lăm triệu.”

“Được lắm, không thèm nhìn bài à?” Đoàn Hiểu Vũ cố nhịn cười: “Vậy thì chơi không vui hay là cứ cược hẳn ba tỷ rưỡi rồi mở hết cả ba lá bài lên đi.”

Ba tỷ rưỡi!

Tất cả mọi người đều giật mình với con số này, mặc dù nhà họ Đoàn cũng gọi là có tiền, nhưng ba tỷ không phải là con số nhỏ.

“Đoàn Hiểu Vũ, cậu quá đáng vừa thôi, cậu ta vẫn còn là trẻ con, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?” Mẹ Mặt Thẹo tức giận nói.

Đoàn Hiểu Vũ nhún vai: “Nó có thể không đồng ý mà.”

“Không sao đâu.” Nhưng Tần Trạm lại đồng ý, anh hất cảm với Đoàn Hiểu Vũ, “Lật bài đi.”

Đoàn Hiểu Vũ cười lạnh, ông ta lật một lá lên.

Quả nhiên là con A.

“Sao nào? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.” Đoàn Hiểu Vũ cười nhạt.

Tần Trạm vẫy tay: “Mở tiếp.”

“Được lắm, đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.” Đoàn Hiểu Vũ lật lá bài thứ hai lên.

Quả nhiên, lá thứ hai vẫn là A.

Lúc này vẻ mặt cha mẹ Mặt Theo bắt đầu trở nên rất khó coi.

Nếu chơi vui vài triệu thì ông bài còn có thể trả thay cho Tần Trạm, nhưng mấy tỉ liền thì biết đào đầu ra chứ?

“Nào, đoán xem lá cuối cùng có phải là A không?” Đoàn Hiểu Vũ cười như không cười nói.

Tân Trạm vươn vai một cái, lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy chắc không phải.”

“Ha ha, tiếc quá, cậu đoán sai rồi.” Đoàn Hiểu Vũ lật nốt lá bài cuối cùng lên, đắc ý nói: “Sao nào? Chẳng lẽ cậu có 235 khác màu khác chất chắc? Cậu thua rồi! Nếu thích thì ván này có thể không quỳ ngay, chơi ba ván thắng hai đi, được không?”

Nhưng Đoàn Hiểu Tuân lại kéo mạnh tay ông ta lại, đen mặt lại nói: “Chú đang làm gì đấy?”

Đoàn Hiểu Vũ sững người, cúi đầu xuống xem thì nhận ra lá bài thứ ba không phải là con A mà là một lá 3!

“Sao lại vậy được?” Đoàn Hiểu Vũ dụi mắt, vẻ mặt ông ta lộ rõ vẻ không tin nổi.

“Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Tần Trạm cười nhạt.

Đoàn Hiểu Vũ cắn răng, nói: “Vậy thì sao chứ, bài trong tay cậu có khi còn không lớn bằng hai con cộng lại đâu!”

Tần Trạm không nói gì mà nhìn về phía Đoàn Hiểu Đông, bảo anh ta: “Lật bài lên xem nào.”

Đoàn Hiểu Vũ đã cố tình chơi đểu nên bài trong tay Đoàn Hiểu Đông đáng ra phải là ba quân K.

Nhưng tiếc là sau khi lật bài, trong tay Đoàn Hiểu Đông cũng là hai quân K và một lá 3.

Đoàn Hiểu Vũ tức điên lên, ông ta dụi dụi mắt, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ tay nghề của mình đi xuống rồi à?”

“Nhóc, mở bài lên xem nào.” Đoàn Hiểu Đông giục.

Lúc này Tần Trạm cũng lật ba lá bài của mình lên.

Ban đầu chỉ là ba lá bài lẻ, nhưng bây giờ lại biến thành ba lá có cùng màu cùng chất.

“Cảm ơn.” Tần Trạm cười nhạt, “Mỗi người ba tỷ rưỡi, lấy tiền ra đây đi.

Mẹ Mặt Thẹo cũng thở phào, bà ta còn tưởng là Đoàn Hiểu Vũ cố tình nhường Tần Trạm, nói với vẻ cảm kích: “Tôi biết là cậu sẽ không ăn gian mà, cảm ơn.”

Đoàn Hiểu Vũ vẫn cố cứng miệng. “Đâu có… không có gì, chuyện nên làm mà, tiếp tục, tiếp tục.”

“Mỗi người nợ tôi một tỷ rưỡi.” Tần Trạm cười nói.

Đoàn Hiểu Vũ không nói gì, Đoàn Hiểu Đông đứng lên: “Lần này thì để cháu tráo bài cho.”

Cách tráo bài của anh ta có vẻ cao tay hơn Đoàn Hiểu Vũ rất nhiều, cách tráo cũng kín đáo hơn, mà Đoàn Hiểu Đông còn cố ý kiểm tra hai lần, sau khi thấy không có vấn đề gì thì mới bắt đầu chia bài.

Để Đoàn Hiểu Vũ có thể lấy lại danh dự, Đoàn Hiểu Đông đã cố ý chia cho mình mấy lá bài nhỏ, còn Đoàn Hiểu Vũ thì được ba con A.

Chia bài xong, Đoàn Hiểu Đông là người xem bài đầu tiên, xem xong anh ta liền nói: “Tôi bỏ lượt.”

Đoàn Hiểu Vũ cầm bài lên, cố dụi mắt, thậm chí còn dùng điện thoại chụp ba lá bài đó lại.

Sau khi xác nhận chắc chắn là ba con A, Đoàn Hiểu Vũ sốt ruột lật cả ba lá lên bàn: “Lần này thì nhìn rõ rồi nhé là ba con A! Nhóc con, cậu thua rồi.”

Mọi người thở dài, xem ra lần này Đoàn Hiểu Đông chơi nghiêm túc rồi.

“Cũng được, coi như mọi người hòa nhau, không ai nợ ai nữa.” Mẹ của mặt thẹo cười rồi nhẹ nhàng nói. Trong mắt bà, đây là kết quả tốt nhất.

“Từ đã.” Lúc này Tần Trạm lại nói: “Ông nghĩ mình thắng rồi à?”

“Lần này đừng có dở trò nữa, tôi đã lén chụp lại bài rồi.” Đoàn Hiểu Vũ đắc ý nói.

Tần Trạm im lặng, anh nhẹ nhàng lật lá bài trước mặt mình ra.

Bài vừa được lật lên thì vẻ mặt mọi người lập tức trở nên rất khó coi.

Trong tay Tần Trạm là ba lá 235 khác màu khác chất!

Trong các lá số cụm 235 là ba lá nhỏ nhất, nhưng nó lại có thể thắng được ba con A.

Mà Đoàn Hiểu Đông thì lại vứt bài xuống từ nãy rồi, vậy nên ván này người thắng vẫn là Tần Trạm.

“Chuyện này… sao lại thế được?” Đoàn Hiểu Vũ không kiềm chế được mà lùi về phía sau hai bước, nhìn về phía Đoàn Hiểu Đông, hơi nghẹn ngào nói: “Cháu chơi chú?”

Đoàn Hiểu Đông nghiêm mặt: “”Cậu chơi bẩn!”

“Tôi cũng chỉ ngồi yên ở đây, bài là do mấy người tự chia, bây giờ lại bảo tôi chơi bẩn?” Tần Trạm vô tội nói.

Sau đó anh lạnh nhạt nhìn sang Đoàn Hiểu Vũ, thản nhiên nói: “Thua hai ván liền rồi, ông nợ tôi bảy tỷ; ba ván liền ông cũng thua rồi, theo quy định lúc nãy thì ông phải đưa tôi bảy tỉ, tiện thể đi ra sảnh lớn quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play