Chương 100

Vừa dứt lời, vài người đồng loạt nhìn về phía Tần Trạm. Phong Quan Húc lạnh lùng nói: “Đồ trẻ ranh nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

Mà một bên Trì Hoành Thịnh lại cảm thấy có chút nghi ngờ. Mặc dù ông ta không biết khả năng của Tần Trạm ở phương diện này nhưng trường đổ thạch cũng có cổ phần của Tân Trạm, nên anh cũng không cần thiết phải nói dối. “Cậu Tần, anh cảm thấy thế nào?” Trì Hoành Thịnh đến trước mặt Tần Trạm hỏi.

Tân Trạm vừa định nói chuyện thì lại cảm nhận được một luồng uy áp đặt trên người anh. “Ô?” Tần Trạm liếc mắt nhìn thì phát hiện ra hoá ra là một vị nội kình đại sư bên cạnh tổng giám đốc Sa thi triển uy áp đối với mình. “Thú vị đấy” Tân Trạm cười mỉa một tiếng, anh hơi nhấc tay, uy áp lập tức biến mất, ngược lại một luồng uy áp khác bay ngược về phía đó. Vị nội kình đại sư kia sắc mặt tái nhợt, có chút không xong, phải lùi lại hai bước. “Tổng giám đốc Trì.” Đúng lúc này Phong Quan Húc đột nhiên mở miệng nói. “Nếu ông không tin tôi thì tôi có thể đi, nhưng hậu quả thì ông tự xem xét.”

Trong lời nói của ông ta tràn đầy tính uy hiếp. Rõ ràng là muốn mượn thân phận của ông ta tạo áp lực với Trì Hoành Thịnh. “Này..” Trì Hoành Thịnh lập tức không biết phải làm sao. “Ngài là đại sư trong nghề, đương nhiên là tôi tin ngài, nhưng những cục đá này đúng là không giống trên TV..” “Mấy cái trên TV là giả hết. Ai dám lấy đồ thật đi quay phim hả?” Phong Quan Húc cười nhạo nói. “A… Tôi đúng là kiến thức hạn hẹp.” Trì Hoành Thịnh vô cùng xấu hổ, đành phải gật đầu nói. “Vậy được rồi, tổng giám đốc Sa, chúng ta đi ký hợp đồng, tôi lập tức chuyển khoản cho ngài.” “Được.” Tổng giám đốc Sa gật đầu.

Đúng lúc này Tần Trạm bỗng duỗi tay ra cản đường của tổng giám đốc Sa. Mấy tên vệ sĩ của tổng giám đốc Sa lập tức tiến lên lạnh lùng nói: “Cậu muốn làm gì.?” “Đừng hiểu lầm.” Tần Trạm cười nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên cắt thử mấy cục đá này ra xem sao đã. “Cắt ra xem sao?” Phong Quan Húc giận dữ nói: “Thú vui của đổ thạch chính là ở một chữ đánh cuộc. Nếu mười viên đá mở ra đều được bảo bối thì làm gì còn vui nữa?” “Ông đây nói rất đúng.” Tổng giám đốc Sa gật đầu đáp. “Vậy chúng ta cắt năm khối, nếu cả năm đều không ra bảo bối thì mấy viên đá này có vấn đề rồi?” Trì Minh Tường đưa ra đề nghị. Phong Quan Húc cau mày nói: “Nếu không gặp may thì có mở mười viên cũng không ra bảo bối, cậu đây là đang trêu người khác đấy.”

Trì Minh Tường rụt cổ, lập tức không còn gì để nói. Tần Trạm nhìn về phía Phong Quan Húc nói: “Nếu tất cả cục đá đều không ra thì sao?” “Tất cả không ra thì tôi sẽ ăn nó” Phong Quan Húc tức giận nói.

Thực ra ông ta biết những cục đá này là giả nhưng ông ta đã đạt được hợp tác cùng với tổng giám đốc Sa, mục đích chính là để lừa tên Trì Hoành Thịnh này một vố. Số lượng đá trước mặt lên đến mấy trăm cục, muốn cắt, cắt đến ngày mai hay sao? “Đây là ông nói đấy.” Tần Trạm gật đầu. “Thế nếu ra bảo bối, tổn thất là do cậu bù lại hả?” Phong Quan Húc trừng mắt hỏi.

Tần Trạm gật đầu nói: “Nếu ra bảo bối, thì tất cả những cục đá này, tôi mua” Thấy Tân Trạm nghiêm túc thì Phong Quan Húc bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. “Hừ, ranh con, cậu đừng có làm loạn. Cắt đá phải có công cụ chuyên nghiệp. Cậu ở đây có có không?” Phong Quan Húc đổi giọng, nói.

Trì Hoành Thịnh vò đầu. “Tôi cũng chưa kịp chuẩn bị… Tổng giám đốc Sa, anh có không?”

Tổng giám đốc Sa nghĩ cũng không buồn nghĩ trực tiếp nói: “Không mang” “Thế thì không có biện pháp rồi.” Trong lòng Phong Quan Húc vui vẻ, cười ha hả nói.

Tần Trạm quét mắt nhìn lão một cái rồi nói: “Không cần đến công cụ” Vừa dứt lời thì Tần Trạm đột nhiên giẫm mạnh lên mặt đất, chỉ thấy mấy viên đá này cứ thế bay lên không trung, sau đó theo ngón tay của Tần Trạm chỉ về phía trước mà lập tức thấy viên đá vỡ tan thành những viên đá nhỏ. “Rào rào” những viên đá nhỏ rơi xuống mặt đất làm nổi lên từng đợi bụi đất.

Sắc mặt tổng giám đốc Sa kia thay đổi, trong lòng thầm than một câu không ổn. Lúc trước anh ta đã điều tra về Trì Hoành Thịnh thì thấy ông ta không phải người trong nghề, bên người cũng không có cao thủ, mà người mạnh nhất trong thành phố chỉ có một người tên là Tất Tiêu Dao đạt tới nội kình đại sư mà thôi. Thế nên anh ta đặc biệt đem theo bốn cao thủ có trình độ tương đương đề phòng vạn nhất. Nhưng xem ra tình báo cũng không phải thực chính xác. Tất cả những cục đá rất nhanh đã rơi hết xuống đất. Quả nhiên bên trong đến sợi lông cũng không có.

Sắc mặt Phong Quan Húc khó coi, cái khó ló cái khôn nói: “Ủa? Chẳng lẽ tôi lại nhìn lầm?” “Không phải ông nhìn nhầm” Tần Trạm cười khẩy nói. “Ông coi Trì Hoành Thịnh thành tên ngốc, sao thế, tiền của ông ấy rất dễ lừa hay sao?”

Phong Quan Húc nghe thế thì nghẹn uất tới mức đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Cậu nói vớ nói vẩn, lại còn nói những lời như thế nữa thì tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng.” “Nói vớ nói vẩn ư?” Tân Trạm cười mỉa nói. “Tất cả những cục đá này là đá cuội ở bờ sông, so với nguyên thạch rất khác nhau, ông là một đại sư trong giới chẳng lẽ ngay cả sự khác biệt này cũng không nhìn ra được?” “Cậu… Tôi..” Phong Quan Húc lập tức không còn lời nào để nói. “Hay để tôi nói đi. Ông biết Trì Hoành Thịnh không có lý lịch trong sạch, mà bối cảnh của ông lại có anh trai chống lưng, cho nên dù ông lừa ông ấy thì ông ấy cũng không dám làm gì cả đúng không?” Tần Trạm cười mỉa nói.

Phong Quan Húc thấy tình hình đã bại lộ thì cũng cười lạnh nói. “Thế thì sao? Cái này gọi là Chu Du đánh Hoằng Cái, kẻ muốn cho, người muốn nhận.” “Đúng vậy, Trì Hoành Thịnh có mất tiền hay không thì không liên quan tới tôi.” Tần Trạm lạnh lùng nói. “Nhưng mà tôi cũng là chủ nơi này, muốn lừa tiền của tôi, thì không được

Vừa dứt lời Tần Trạm trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Phong Quan Húc. “Cậu… cậu muốn làm gì?” Phong Quan Húc lo lắng nói. “Ông nói là nếu mấy viên đá này mở ra đều không có bảo bối, thì ông sẽ ăn hết chúng mà” Tần Trạm lạnh lùng nói. “Không thể hiểu nổi. Tôi còn có việc, không cùng mấy người ở đây nói tầm bậy nữa.” Phong Quan Húc thấy tình hình không ổn thì phất tay áo bỏ đi.

Ai ngờ vừa mới xoay người, thì Tân Trạm hơi chỉ tay một cái hai chân Phong Quan Húc đã mềm nhũn quỳ xuống mặt đất. “Ăn. Không ăn hết thì không được đi.” Tân Trạm lạnh lùng nói. Phong Quan Húc liều mạng giãy dụa lại phát hiện dù làm thế nào cũng không trốn thoát được. “Con mẹ nó, cậu thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ để anh trai tôi nhốt cậu lại!” “Ha ha, không cậy ba thì lại cậy anh” Tần Trạm không nhịn được lắc đầu. “Nói cho ông biết, dù anh trai ông ở đây thì ông ta cũng không dám nói mấy lời này. Ăn mau!”

Tần Trạm vung tay lên, vô số viên đá chen chúc chui vào miệng của Phong Quan Húc.

Tổng giám đốc Sa đứng ở một bên cau mày nhìn, quay đầu chuẩn bị rời đi. “Tôi cho các người đi chưa?” Tần Trạm lạnh lùng nói, lập tức làm cho cả người tổng giám đốc Sa chấn động. “Làm sao, cậu có việc?” Bốn tên vệ sĩ của anh ta đứng lên phía trước, một trong số đó vô cùng ngạo mạn nói.

Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất trong không trung rồi lại nháy mắt xuất hiện trước mặt bốn người bọn họ.

Rắc! Một âm thanh giòn tan vang lên, người vừa rồi vẫn còn kiêu ngạo lập tức bị bẻ gãy cổ, chết tươi.

Sắc mặt của tổng giám đốc Sa vô cùng khó coi, anh ta lùi về sau hoảng sợ nói: “Ngại… ngại quá, tôi không phải có ý muốn lừa cậu, cậu… cậu tha cho tôi…”

Nói xong đũng quần của gã cứ thế bốc lên mùi khai. Tần Trạm cau mày chán ghét nói: “Cút đi, ba ngày sau mang hàng tốt đưa tới đây, nếu không tôi sẽ trực tiếp đi tìm anh lấy mạng.”

Tổng giám đốc Sa lập tức như được đại xá, vội vàng gật đầu nói: “Được, được, nhất định là thế.”

Phong Quan Húc cắn răng nói: “Mày chờ cho tao, tao phải đi gọi điện cho anh tao.” “Được, tôi chờ” Tần Trạm phất tay, Trì Hoành Thịnh vội vàng đi lấy một cái ghế tới. Tần Trạm ngồi trên ghế vừa nhìn Phong Quan Húc ăn đá, vừa chờ anh trai lão tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play