_ Tớ… Chúa ơi…

Ngoại trừ cảm thán, Ryan không biết nói gì nữa.

_ Chúng ta đi!

Tống Kiêu dẫn Ryan vào trong tinh hạm. Cậu cởi bao tay ra, đặt lên cửa hạm. Lần trước khi cậu mở nó, Oz vẫn còn ở bên người, mà lần này, lại là cảnh còn người mất.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cả tinh hạm tối om bỗng sáng trưng lên. Nó giống như có linh hồn tồn tại, đang mừng rỡ chào đón Tống Kiêu.

_ Đây là Băng Liệt… Đây là Băng Liệt…

Ryan đứng sau lưng Tống Kiêu không ngừng lặp lại những lời này.

Chiếc tinh hạm quá lớn, nếu như đi bộ, không biết mất bao lâu mới có thể đến được khoang điều khiển.

Tống Kiêu điều khiển cơ thể trôi lơ lửng, nhanh chóng di chuyển về phía trước, mà Ryan cũng bay lên không, ánh đèn bốn phía liên tiếp vút qua, hơi thở ấp ủ trong lòng ngực Ryan còn chưa được đẩy ra, hai người đã đến cửa khoang điều khiển.

_ Tớ có được vào không? –  Ryan khẩn trương hỏi.

Trong lòng cậu, Băng Liệt là nơi vô cùng thần thánh.

_ Đương nhiên là được. – Tống Kiêu quay đầu cười – Ngoại trừ tôi, hiện tại cậu là hạm viên duy nhất của Băng Liệt.

Ryan hoàn toàn bị khoang điều khiển Băng Liệt câu mất hồn, thậm chí khi Tống Kiêu đặt cậu xuống vị trí tài công, cậu còn vô cùng dè dặt để tay lên thanh vịn.

Nơi đây thật sự quá lớn, mỗi một địa phương đều khiến Ryan thấy hiếu kỳ, cậu như đứa bẻ lần đầu tiên mở mắt nhìn thế giới, ánh mắt lúng liếng rà khắp khoang điều khiển.

Tống Kiêu mỉm cười, khởi động hệ thống Băng Liệt.

Khi hình chiếu đa chiều xuất hiện, Ryan suýt thì kêu lên.

Dữ liệu nhanh chóng hiện ra, Ryan nỗ lực phân tích chúng, nhưng không thể đuổi kịp. Cậu tha thiết muốn nghiên cứu hệ thống Băng Liệt gần ngay trước mắt này, nhưng việc không đuổi kịp khiến Ryan hoảng sợ, cậu sợ mọi thứ sẽ biến mất chỉ trong nháy mắt.

_ Ryan, bây giờ chúng ta phải tìm một hành tinh đã được cải tạo để xin tiếp tế, nếu không, bọn mình sẽ chết đói.

Tống Kiêu giải thích.

Không chỉ xin tiếp tế, cậu còn cần tìm hiểu tin tức liên quan tới Oz nhờ những người sống trên hành tinh đó nữa.

Vương Tọa có thể làm wormhole sụp xuống, tức là khi đó Tinh Vân đã bị hủy diệt. Vậy Oz sao rồi? Anh có bình an không?

Vì người nhà, anh ắt phải đối mặt với Tyler, nếu Tyler không giết Oz, y sẽ làm gì anh?

Tống Kiêu thuần thục mở chức năng định vị, kinh ngạc phát hiện hai người đã tiến đến góc vuông thứ bảy được người gọi là “ngọn nguồn quật khởi của tinh đạo”.

Phong cách của góc vuông thứ bảy quá phóng khoáng, Tống Kiêu từng nghe Tống Nhiên nhắc qua, nơi này chú trọng thực lực tối cao, cường giả có tất cả.

Ngày trước Tống Nhiên đi ngang qua một hành tinh thuộc góc vuông thứ bảy, trong lúc đang xin tiếp tế, một đứa bé hứng thú với phụ tùng trên cổ tay anh, khi đứa nhóc hỏi Tống Nhiên có thể cho mình phụ tùng này không, anh nổi lên ý xấu, cố ý đùa nói “không thể”, trừ phi đối phương trao đổi với anh bằng vật mới lạ nào đó.

Đứa bé ấy mang đến rất nhiều thứ thú vị, nhưng Tống Nhiên đều lắc đầu nói “Mấy thứ này anh đã nhìn thấy rồi”, cuối cùng đứa bé đành dẫn cha mình đến trước mặt Tống Nhiên. Anh còn chưa kịp nói chuyện với cha đứa trẻ, ông đã đạp ngã con mình xuống đất.

_ Nếu muốn có được đồ của người khác, con thấy mình phải làm gì? – Người cha hỏi.

Đứa con cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời:

_ Con nên cướp lấy.

_ Nếu vậy, con còn dẫn ta đến đây làm gì? Cướp được thì nó thuộc về con, không cướp được nó vẫn thuộc về người khác.

Nói xong, người cha rời đi.

Người con giống như con thú nhỏ lao về phía Tống Nhiên, nhưng dù nó hung ác thế nào, đều không đáng nhắc tới trước mặt anh. Bất kể Tống Nhiên dùng cách nào xô ngã nó, đứa bé đều đứng dậy, trận chiến này hấp dẫn rất nhiều người vây xem, nhóc con đã tiêu hết sức lực, nhưng rốt cục vẫn không tiếp cận được cổ tay Tống Nhiên.

Tống Nhiên cũng không vì đồng tình mà đưa phụ tùng cho đứa bé này, mà chỉ cúi đầu nhìn ánh mắt không cam lòng của nó:

_ Nếu nhóc nghĩ phải cướp bóc để đạt được thứ mình muốn, thì để anh cho nhóc biết — nhóc không thể có được hết những thứ nhóc muốn đâu. Học được điểm này, nhóc có thể cường đại hơn bây giờ nhiều.

Mỗi khi nhớ tới kỷ niệm đó, Tống Kiêu đều thầm cảm khái mình sinh ở Tống gia chứ không phải góc vuông thứ bảy.

Khi tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ vang lên, bọn họ tìm được một hành tinh cải tạo. Tống Kiêu lái phi hành khí tiến vào bầu khí quyển hành tinh nhằm thu hoạch nước và đồ ăn, đồng thời tìm hiểu tin tức.

Tinh hạm chuyển sang trạng thái bay ẩn hình.

Hành tinh này cũng không quan trọng như thủ đô hay Warm Wind, cũng không có tinh thuẫn bảo hộ, Tống Kiêu tiến vào không phận của nó rất dễ dàng.

_ Ryan, tôi lái phi hành khí quanh hành tinh tìm hiểu một chút, cậu ở đây chờ tôi trở lại.

_ Tớ không thể đi với cậu à? – Ryan cau mày hỏi.

Nếu như góc vuông góc vuông thực sự giống như Tống Nhiên miêu tả, nó hoàn toàn không thích hợp với Ryan chút nào.

_ À, cần có một người trông Băng Liệt. Tôi sẽ giữ liên lạc với cậu. – Tống Kiêu tiến lên ôm Ryan một cái.

_ Được rồi… – Ryan lộ ra biểu tình tiếc nuối.

Đây là lần đầu tiên Tống Kiêu một mình lái phi hành khí thăm dò một hành tinh lạ.

Từ dữ liệu thu thập được, hành tinh này có một phần ba địa phận bị sa mạc bao trùm, khí hậu khốc liệt, nhưng nhân khẩu cũng không ít. Toàn bộ hành tinh có hơn một nghìn hai trăm phi hành khí, ba mươi hai chiếc tàu con thoi. Căn cứ vào nhật ký của Tống Nhiên, đây chắc là một hành tinh trung gian chuyên tiếp tế.

Các phi hành khí và tàu con thoi đều thuộc về thương khách tinh tế.

Chỉ là… sẽ có thương khách đến hành tinh này sao?

Khi phi hành khí của cậu chỉ cách mặt đất mấy trăm thước nữa, liền bị một chiếc tàu con thoi truy đuổi. Đối phương liên tiếp phát động công kích với Tống Kiêu, thậm chí còn trực tiếp kết nối liên lạc với cậu.

_ Này! Nếu muốn sống, lưu vật tư lại!

Tống Kiêu ngẩn người, cậu còn chưa đáp xuống mặt đất đã gặp phải cướp bóc?

Người dân ở hành tinh này thật quá năng nổ!

Tống Kiêu thực sự hoài nghi thống kê một nghìn hai trăm chiếc phi hành khí của hành tinh đều được cướp từ tay các thương khách.

Quả thật không thể không bội phục các thương khách dám đến góc vuông thứ bảy làm ăn mà!

Tống Kiêu nhanh nhẹn né khỏi mười đợt công kích của đối phương, bên kia rốt cục không nhịn được sốt ruột.

_ Fuck – – hại ông lãng phí bao nhiêu năng lượng! Nếu ông bắt được mày, nhất định phải bán mày đi quật mỏ!

Tính năng của phi hành khí không thể so với tàu con thoi.

Nhưng bên kia một chiếc tàu con thoi con chưa đủ, lại lòi ra thêm một chiếc nữa gia nhập cuộc chiến.

Tống Kiêu rất muốn chửi ầm lên, mấy người đủ chưa hả?

Chỉ là hai chiếc tàu con thoi đều muốn cướp đoạt phi hành khí của cậu, giữa bọn họ còn có tranh đấu, giúp Tống Kiêu có thời gian thở dốc.

Cả ba rượt đuổi trên không trung một lúc lâu, lượng người truy đuổi cậu cũng ngày càng nhiều. Bọn họ tựa như con thú đã đói bụng quá lâu trong chốn hoang dã tìm được thức ăn. Họ cắn xé lẫn nhau, nhưng vẫn không buông tha cho con mồi, mà Tống Kiêu chính là miếng thịt béo bở đang bỏ trốn.

Mồ hôi chảy xuống thái dương cậu, cậu rất hối hận mình đã không dứt khoát lái Băng Liệt để giải quyết nơi này.

Nhưng đây dù sao cũng là góc vuông thứ bảy, một khi sự tồn tại của Băng Liệt bị lộ, thì không thể tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì. Với “thuyết cường đạo” của góc vuông này, nói không chừng người của gia tộc Lanselord sẽ đích thân truy đuổi cậu cũng nên.

_ Thật phiền toái, nếu có một chiếc tàu con thoi, tôi đã giải quyết hết các người rồi!

Đuôi mày Tống Kiêu bỗng nhướn lên, bỗng nhận ra gì đó. Âu mai, mình có thể dùng mấy chiếc tàu con thoi kia mà?

Nghĩ xong, Tống Kiêu liền nhảy khỏi phi hành khí, tùy ý để nó bị bắn trúng.

Tiếng nổ truyền đến, loạt tàu con thoi truy đuổi phía sau càng thêm nóng nảy.

_ Fuck! Thằng ngu nào bắn nổ phi hành khí đấy? Mày không biết nhắm vào động cơ à? Bây giờ tạch hết hàng rồi!

Bọn cướp chỉ trích lẫn nhau, sau đó tranh đấu kịch liệt.

Tống Kiêu điều khiển bản thân lơ lửng trên không trung, tìm đúng thời cơ, nhằm vào lúc một chiếc tàu con thoi bay ngang qua dưới thân mình, liền rơi mạnh xuống nóc tàu, tay cậu phân giải nóc đâm xuống, đồng chí  tinh đạo đang lái tàu ngẩng mặt lên, ngây người.

_ Mẹ ơi!

Hắn còn chưa kịp phản ứng, cậu đã thả mình xuống, giữ lấy vai đối phương, mặt lạnh lùng uy hiếp nói:

_ Nếu không muốn bị tôi phân giải thì mau giao hệ thống cho tôi!

_ Cho ngài! Cho ngài! Tôi sao tranh với ngài được! Chúa ơi! Ngài có thể phân giải tàu thoi, nhất định là một Arthur cao cấp!

Tống Kiêu không có thời gian nói nhảm, trong phút chốc đăng nhập vào hệ thống, liền huy động toàn bộ động cơ, quỹ đạo bay của tàu lập tức thay đổi.

Nó giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng lao vào đám sâu bọ hỗn loạn.

Những người kia còn chưa ý thức được nguy hiểm, động cơ của họ đã bị Tống Kiêu phá huỷ trong nháy mắt, tàu rơi lả tả, các tinh đạo còn sót lại chạy tán loạn khắp bốn phương.

Nghĩ lại vừa nãy mình bị bọn họ truy đuổi thảm như thế, sao cậu có thể buông tha họ đơn giản vậy?

Tống Kiêu giống như tử thần, khi mỗi tên cướp cho là mình đã bỏ xa người giống như ma quỷ kia, Tống Kiêu lại chợt xuất hiện sau lưng bọn họ, quyết liệt bắn rơi toàn bộ.

Đám người kia tuy kỹ năng lái khá tốt, nhưng so với Oz, Cevil và Fanser, bọn họ không đáng nhắc tới.

Tống Kiêu lần đầu tiên tinh tường nhận thức được, ở lâu với các cao thủ, mình cũng đã trở thành cao thủ!

Kẻ ngồi sau lưng Tống Kiêu sợ ngây người.

_ Ngài… Ngài rốt cuộc là ai?

Sao hắn chưa thấy qua kỹ thuật điều khiển lợi hại như vậy?

_ Ngài có phải thành viên của “Lưỡi dao Lanselord” không?

Tống Kiêu cau mày, Lưỡi dao Lanselord là đội vệ binh tinh anh nhất của góc vuông thứ bảy được các quý tộc tạo ra, bọn họ nghe theo gia chủ Lanselord, phong cách chiến đấu đơn giản trực tiếp, lại lợi hại không gì sánh được.

_ Tôi nhìn giống Lưỡi dao Lanselord lắm à?

_ Đúng vậy… Đúng vậy…

_ Anh tên gì? – Tống Kiêu căng da mặt, giả biểu tình của Oz khiến đối phương càng thêm sợ hãi.

_ Lucas…

_ Ừm, Lucas à. – Tống Kiêu cố ý kéo dài tiếng, ngoẹo đầu hỏi – Anh là một Arthur?

_ Đúng vậy. – Lucas nuốt nước miếng.

Dáng vẻ khiêm nhường của người đàn ông cao một mét chín mấy trước mặt khiến Tống Kiêu buồn cười không chịu được.

_ Tay nghề của anh sao dở thế? – Tống Kiêu cố ý lấy tay vỗ vỗ lưng ghế – Năng lực của anh không lẽ chỉ có thể điều khiển một đồng xu thôi à?

_ Tôi có thể điều khiển ba đồng xu! Ngài thu tôi làm thuộc hạ được không? Ngài thật lợi hại!

Tống Kiêu phải cố níu khóe miệng đến sắp rút gân mới miễn cưỡng không bật cười:

_ Như anh mà đòi làm thuộc hạ của tôi hả, còn phải rèn luyện nhiều lắm.

Tống Kiêu mở cửa khoang, gió cuốn theo cát bụi ập đến, lại bị Tống Kiêu chặn lại.

Thành thị trên hành tinh này gần như bị chôn vùi trong cát, ở đây sẽ có lương thực sao?

_ Này, Lucas, gọi những tên vừa bị tôi bắn rơi đến đây. Nói cho bọn họ biết, nếu không tới gặp tôi, thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi hành tinh này. Tôi sẽ tìm ra bọn họ, sau đó phân giải hết! – Tống Kiêu mô phỏng lại biểu tình của Tulio khi nổi điên, ngay cả hai mắt cũng cố sức trợn lên.

_ Tôi… Tôi đi ngay đây! Lập tức đi ngay!

Lucas chạy vội, trong lúc đó còn lảo đảo mấy phát trên cát, dáng vẻ chật vật khiến người không đành lòng nhìn thẳng.

Sau khi hắn đi xa, Tống Kiêu có chút hối hận che trán. Cứ thả Lucas đi như vậy, hắn chắc gì đã trở về?

Thôi, chí ít vẫn lấy được cái tàu con thoi.

Tống Kiêu mò khoang dự trữ của tàu, tìm được lượng lương thực đủ cho cậu và Ryan dùng một tuần. Hoàn cảnh của hành tinh này quá ác liệt, tốt nhất cậu vẫn nên rời đi tìm các hành tinh khác thôi.

Chỉ là Tống Kiêu không ngờ, Lucas thật sự đưa một nhóm người đến trước mặt cậu.

_ Đại… đại ca! Tôi đã đưa bọn họ đến!

… Tên này vẻ mặt hung hãn, đối Tống Kiêu ôm ấp đề phòng, nhưng sợ hãi trong mắt cũng là thật.

_ Anh gọi ai là “đại ca” cơ? – Tống Kiêu nhướng mày.

_ Là ngài… – Thanh âm của Lucas càng ngày càng nhỏ.

Tống Kiêu cảm thấy bất đắc dĩ. Mọi người đều là Arthur, sao lại nhát như thế?

Nhưng Tống Kiêu cũng không quên mục đích của chuyến đi này, cậu hất cằm, đám tinh đạo theo sau Lucas liền bay lên trời.

Bọn họ nỗ lực chống lại lực lượng của cậu, nhưng cỗ lực lượng này hoàn toàn áp đảo họ, Tống Kiêu dựa vào cửa khoang, dáng vẻ nhàn nhã. Chế ngự đám người này, với cậu là chuyện rất dễ dàng.

_ Đại ca! Đại ca muốn làm gì? – Lucas luống cuống.

Các tinh đạo rốt cục ý thức được, người trước mặt này là Arthur cao cấp hơn mình rất nhiều.

_ Thứ tôi cần rất đơn giản, là thức ăn nước uống. – Tống Kiêu lạnh lùng nói – Hoặc các người tìm chúng cho tôi, hoặc trở thành một bộ phận của sa mạc. Các người chọn cái nào?

_ Để chúng tôi tìm!

_ Đừng có làm loạn đấy! Lời đùa này không hay chút nào! Thức ăn nước uống chứ gì? Cho ngài hết!

Tống Kiêu thu hồi lực lượng, bọn họ ngã xuống đất, có mấy người bất ngờ không kịp đề phòng mà miệng ăn đầy cát.

_ Mau tìm cho tôi, hiện tại, lập tức.

Tống Kiêu hạ giọng, những người này chen lấn chạy đi, rất sợ nếu chạy chậm, sẽ bị Tống Kiêu phân giải hết.

Mà Lucas dù làm cách nào, vẫn đứng im một chỗ.

Hắn bị Tống Kiêu dời trở về, ngã ngồi trước mặt cậu.

_ Đại ca, để tôi tìm thức ăn nước uống cho đại ca!

Tống Kiêu khuỵu một gối trước mặt Lucas, khóe miệng nhếch lên, dùng giọng trêu đùa nói:

_ Có bọn họ là đủ rồi, tôi có một số việc muốn hỏi anh.

_ Ngài cứ nói! Tôi nhất định khai hết!

_ Gần đây trong các góc vuông có… tin tức nào lớn không?

_ Hả? Lớn cỡ nào cơ? – Lucas hỏi.

Tống Kiêu cũng không muốn vòng vo, trực tiếp hỏi:

_ Anh có biết gia tộc Fawn ở góc vuông thứ mười không?

_ Đương nhiên biết! Sáng nay tôi vừa đọc tin xong, thủ tướng Fawn gặp vấn đề về gen, đã ngã bệnh, hiện vẫn đang chữa trị. Tân vương đã hạ lệnh toàn bộ y bác sĩ giỏi nhất góc vuông phải tới Warm Wind thăm bệnh.

Tống Kiêu cười nhạt trong lòng, căn bản không phải bị bệnh, mà do Pandora vàng. Tyler thật dối trá, ngoại trừ thuốc trung hòa, căn bản không có phương pháp nào chữa được cho thủ tướng Fawn, hà tất phải gọi toàn bộ bác sĩ đến Warm Wind để làm màu?

_ Những thành viên khác của gia tộc Fawn thì sao? Anh xem tin tức có nhìn thấy họ không?

_ Đại ca, hay tôi đưa anh xem tin tức hồi nãy nhá?

_ Được! Đưa cho tôi.

Lucas giơ cổ tay lên, mở tin tức sáng nay.

Mấy lý do thoái thác của Tyler, Tống Kiêu không có hứng thú để xem, thẳng đến khi Oz cùng Fawn phu nhân và Joanna xuất hiện, cõi lòng trĩu nặng của cậu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Fawn phu nhân thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, biểu tình chị Joanna nhìn như bình tĩnh, trong hai mắt lại tràn ngập phẫn nộ, nó dành cho Tyler.

Bạch Dĩnh, Fanser và Saruman xuất hiện trên màn ảnh.

Bọn họ không có việc gì, Tống Kiêu thở dài.

Cậu biết, tất cả đều là Tyler cố ý muốn cho mình xem. Nếu Tống Kiêu còn sống, một ngày nào đó cậu sẽ trở về Warm Wind vì họ.

Những vẫn còn sống, thì vẫn còn hy vọng.

_ Đại ca, đại ca! Bọn họ đã trở về!

Vài chiếc tàu con thoi dừng ở chỗ cách đó không xa, nhóm tinh đạo hết sức lo sợ đặt lương thực trong một khoang thuyền, sau đó nối khoang thuyền với tàu con thoi Tống Kiêu cướp từ tay Lucas.

_ Cảm ơn mọi người. – Tống Kiêu cười vang – Sau này chúng ta còn gặp lại.

Nhóm tinh đạo thở dài, mà Lucas tiến lên một bước:

_ Đại ca, ngài muốn đi đâu?

_ Đi làm chuyện tôi muốn làm.

_ Ngài có thể mang tôi theo không. – Lucas tỏ vẻ mất mát.

Tống Kiêu khoanh tay đi tới bên người hắn, trong mắt lóe lên tia gian xảo, thấp giọng nói:

_ Anh thực sự cho là tôi không biết anh đang nghĩ gì sao?

_ Hả? Gì cơ?

_ Tiếp cận tôi, đạt được tín nhiệm của tôi, sau đó chờ cơ hội cướp vật tư.

Sắc mặt Lucas thay đổi, dứt khoát cười ha ha:

_ Chậc, bị nhìn thấu rồi. Tiểu quỷ này cũng không ngốc nhỉ!

Tôi trải qua nhiều chuyện như vậy, sao có thể tiếp tục ngây thơ chứ.

_ Trong người anh mang dòng máu tinh đạo. Với anh, chỉ có thứ anh muốn, không có trung thành.

Nói xong, Tống Kiêu liền bước vào tàu con thoi, đóng cửa khoang, bay về phía chân trời.

Lucas ngẩng đầu nhìn theo, tiếc nuối thở dài một hơi.

_ Này, Lucas, không phải chú nói chúng ta có thể làm bộ quy thuận thằng nhóc, chờ nó mất cảnh giác thì đánh ngược nó sao?

_ Đánh ngược? Cậu ta tuyệt đối không phải người thường. Chỉ cần chớp mắt một cái là phân giải xong chúng ta rồi.

_ Fuck! Vậy là mất trắng số lương thực ấy hả?

_ Đâu phải mất trắng? Các người chả dùng nó đổi lấy tính mạng của mình à? – Lucas khẽ hừ một tiếng – Nhưng thật đáng tiếc, không hỏi được tên của tiểu tử này.

Tống Kiêu trở lại tinh hạm, kiểm tra đống lương thực kỹ càng, xác nhận toàn bộ không có vấn đề gì mới đem cất.

Ryan đã đói bụng rất lâu, sau khi biết được Fanser còn sống, bụng càng thấy đói tợn.

Tống Kiêu cũng không ăn ngấu nghiến như khi còn bé nữa.

_ Tống Kiêu, cậu đang nghĩ gì thế?

_ Tôi đang nghĩ kế hoạch tiếp theo. Tôi muốn làm Tống Nhiên tỉnh lại.

_ Chúng ta phải làm sao?

_ Cách của Tyler cũng khá được, máu của tôi có thể cứu Tống Nhiên. Nhưng để tinh chế đủ lượng máu phù hợp tuyệt đối với anh ấy lại là chuyện viển vông, dù có rút cạn máu trong người tôi cũng không đáp ứng đủ lượng. Cho nên tôi định nuôi cấy máu mình. Phục chế gen của Arthur thì không được, nhưng nuôi cấy lại dễ hơn nhiều.

_ Đúng vậy! – Ryan gật đầu – Mục tiêu của chúng ta cũng không phải nuôi cấy ra một chỉnh thể, cũng không phải nuôi cấy cơ quan, mà chỉ cần máu thôi!

Tống Kiêu nở nụ cười, trong tinh hạm cô độc này, có Ryan làm bạn là hạnh phúc không gì sánh bằng.

Bóng đêm phủ xuống Warm Wind, người dân vẫn chưa hết khủng khoảng khi tinh thuẫn quanh cung điện Mùa Đông bị phá hủy, cả hành tinh vẫn vây trong trạng thái phòng ngự cao nhất.

Kỵ sĩ ngân sắc khẩn cấp chữa trị hệ thống trọng lực của cung điện, hiện tại, nó vẫn ổn định trên bầu trời Warm Wind, chỉ là một số đảo xung quanh đã rơi mất.

Tẩm điện của Tyler đèn đuốc sáng trưng, lại mang cảm giác lạnh lẽo.

Ngồi ở ghế chủ tọa, Tyler đang ưu nhã dùng cơm.

Bên trái y là Oz, bên phải là Fawn phu nhân.

_ Sao lại không ăn gì thế, Fawn phu nhân? Phu nhân đang lo lắng cho thủ tướng sao? Yên tâm, ông rất ổn, sẽ không chết đâu. Chí ít trước khi Tống Kiêu đưa Tống Nhiên trở về, điều này sẽ không thay đổi.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt Fawn phu nhân, bà không nói gì hết.

Tyler hướng mắt sang bên, nhìn Oz:

_ Nhưng wormhole sụp xuống mất rồi, cậu nghĩ Tống Kiêu có còn sống không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play