_ Vì tôi có chết cũng giữ lấy em, dù em lộ ra biểu tình đáng thương thế nào, có đầu rơi máu chảy cũng muốn rời khỏi tôi, tôi cũng quyết không buông tay. – Oz ghé vào tai Tống Kiêu, dùng ngữ điệu bình tĩnh và dứt khoát nói với cậu – Tôi sẽ hủy diệt cậu ta, khiến em không biết theo ai, khiến tầm mắt em ngoại trừ tôi cũng không tìm được tiêu điểm khác.
_ Anh sẽ không. – Tống Kiêu khẽ nâng đầu, cà vào gò má Oz, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương.
_ Em lại tính nói lời êm tai để lừa gạt tôi sao?
Tống Kiêu cười cười, không trả lời.
Từ nhỏ, anh đã sợ tôi bị thương tổn. Dù khiến mình biến mất, cũng luyến tiếc làm tôi thống khổ. Anh như vậy, làm sao có thể hủy diệt tôi đây?
Ba ngày sau, Tống Kiêu bước lên Tinh Vân. Chỉ là lúc này, Tinh Vân không còn quạnh quẽ nữa, các tổ thành viên trên hạm đều đầy đủ, thậm chí bố trí ba tiểu đội tàu con thoi. Dù sao tinh hệ hồng hoang rất nhiều địa hình, tinh hạm khổng lồ không thể thăm dò cặn kẽ được, tàu con thoi lại rất cơ động.
Vị trí bỏ neo của Tinh Vân rõ ràng cách xa tầng khí quyển của Warm Wind, thế nhưng thời điểm tăng tốc, vẫn giống như cũ thổi tung cả biển mây.
Nước theo dòng thác chảy xuống từ không trung cao vời, phảng phất như thoát khỏi xiềng xích của trọng lực, vút lên trong nháy mắt rồi rơi xuống, tựa như thoát ly vận mệnh vậy.
Vô số người ngẩng mặt lên, thậm chí còn có lũ trẻ chạy như bay đến sát biên giới sân phơi, bọn họ đang mong đợi khoảnh khắc động cơ Tinh Vân đẩy mạnh lên kia.
Tống Kiêu an vị bên người Oz, đây là chỗ ngồi Oz trang bị riêng cho cậu.
Thông qua vị trí này, Tống Kiêu có thể cảm nhận được tình huống vận hành của tinh hạm. Thần kinh cậu và Oz tương thông, cảm giác rất rõ chỉ lệnh Oz điều động cho tinh hạm, thậm chí thông qua anh còn cảm thụ được sóng tư duy khi tài công, cơ giới sư và xạ thủ phối hợp với nhau.
_ Tinh hạm khởi động, các tổ tiến vào trạng thái vận hành.
Hệ thống phát ra chỉ lệnh.
Lúc này Oz lại đẩy hệ thống liên kết đại não về phía Tống Kiêu.
_ Đây là…
_ Vạn lần lý luận không bằng một lần thực tiễn. Hiện tại chúng ta vẫn ở góc vuông thứ mười, tương đối an toàn. Fanser cũng là lão thủ lái tinh hạm, em đến tiếp nối tư duy với bọn họ.
Tống Kiêu khó tin nhìn Oz.
Đây chính là Tinh Vân, không phải tàu con thoi, cũng không phải luân hạm, mà là một tinh hạm!
Sơ sẩy một chút, sẽ gây ra sai lầm trí mạng.
Trong hệ thống truyền đến tiếng trêu đùa của Fanser:
_ Nhóc con Tống gia cậu biết lo trước ngó sau thế này, anh trai Tống Nhiên của cậu nên khóc rồi.
_ Chỉ là cho cậu cơ hội thể nghiệm một chút phương thức kết nối của vị trí nòng cốt trong tinh hạm mà thôi. – Thanh âm của Bạch Dĩnh vang lên.
_ Ai nói tôi lo trước ngó sau chứ, tôi sợ mấy người bị tôi dọa mất đó!
Tống Kiêu không chút do dự kết nối với hệ thống, trong nháy mắt, tư duy của Fanser, Bạch Dĩnh và Saruman trở nên rất rõ ràng, thậm chí có thể nắm rõ tinh thần sôi sục của mọi người.
Cái này hoàn toàn khác với thông qua hệ thống cảm thụ các cảm xúc của Oz.
_ Tuyệt thật đấy!
Tống Kiêu hô lên, điều khiển Tinh Vân xông vào sâu trong vũ trụ.
_ Nhóc quỷ, đừng quá đắc ý!
Trái lại, bọn Fanser cũng có thể cảm nhận được phương thức tư duy của Tống Kiêu.
Làm tài công điều khiển hướng đi và tuyến đường bay, Fanser rất ngạc nhiên về tư duy của Tống Kiêu. Mặc dù là Arthur, rất nhiều người đều xây dựng một toà thành tư duy cho mình, ý nghĩ của bọn họ sẽ dựa vào tầng trệt của tòa thành tăng lên theo từng bậc, và đây cũng là hình thức tư duy. Nhưng suy nghĩ như vậy khi lái tinh hạm rất dễ bị đối thủ xem thấu, lại hạn chế tư duy sáng tạo của các hạm viên.
Còn Tống Kiêu thì khác, Fanser cảm thấy suy nghĩ của mình xông vào một phiến đại dương sâu không thấy đáy, dòng nước chảy không ngừng, mình như một dòng hải lưu, có thể thay đổi phương hướng cùng các dòng hải lưu khác tạo thành thủy triều cuồn cuộn, từ đầu đến cuối đều nằm trong phiến đại dương này.
Tân vương Tyler đứng trước tẩm điện cung điện Mùa Đông, nhìn Tinh Vân rời đi.
_ Bệ hạ, tôi cho rằng ngài sẽ không đồng ý để Oz đưa Tống Kiêu đi. – Quan sự vụ Constantine thấp giọng nói.
Tyler nở nụ cười, tiện tay lấy một ly rượu, khoan thai nhấp một hớp nhỏ:
_ Bọn họ đi, chúng ta mới an tâm bắt con chuột được. Dù xảy ra chuyện gì, nhóc con Tống Kiêu kia có xa ta đến mấy, cậu ta nhất định phải trở về nơi này. Cần gì phải lo lắng Oz Fawn sẽ giấu Tống Kiêu đi đâu chứ. Còn lão hồ ly Bell Haffris kia, dã tâm đã bành trướng khỏi góc vuông thứ mười, cần chăm sóc lão một chút.
_ Tôi hiểu rồi. Tối nay là sinh nhật công chúa Helena. – Constantine gật đầu nhắc nhở.
Đêm nay Warm Wind vô cùng náo nhiệt, ăn mừng sinh nhật công chúa Helena, em gái tân vương Tyler. Mưa ánh sáng bao phủ khắp trời, trong không khí tràn ngập hương Diệp Lộ công chúa Helena yêu thích nhất.
Bữa tiệc diễn ra trong cung điện Mùa Đông lơ lửng, tất cả quý tộc ăn uống linh đình, tân vương Tyler cùng hoàng muội Helena chào đón mọi người.
Trên gương mặt của công chúa Helena không có chút vui sướng nào, tất cả mọi người ở đây đều biết, bởi vì Tyler còn trẻ và chưa có con nối dòng, công chúa Helena là người thừa kế thứ nhất của vương vị. Không ít quý tộc đều mong muốn con trai mình có thể bắt lấy trái tim công chúa Helena, nhưng công chúa lại vương vấn Oz nhà Fawn.
Nàng đi tới trước mặt Joanna Fawn, ôm lấy cô, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Trên môi Bell Haffris tuy mang nụ cười, nhưng đáy mắt lại không có chút độ ấm nào. Ông cúi đầu xuống nói với Cevil bên cạnh:
_ Ông ngoại con rất mong có thể thắt chặt quan hệ với Helena.
_ Giá trị lợi dụng của Helena quyết định bởi độ quan tâm của Tyler với nàng ta. Nhưng hiện giờ, công chúa cũng chỉ là quân cờ của Tyler mà thôi, hôm nay có thể đưa đến tay gia tộc Fawn, ngày mai có thể tống cho kẻ khác, một chiếc kim cài đẹp mắt, nhưng không có tác dụng kìm hãm Tyler.
Đương lúc ánh mắt Helena lơ đãng liếc qua Cevil, thiếu niên khẽ cười rồi quay đầu đi, lễ độ nhưng không nhiệt tình như các quý tộc khác.
Helena có chút không thoải mái, thường thường nhìn về phía Cevil, nhưng Cevil từ đầu đến cuối vẫn trò chuyện vui vẻ với người khác.
Tyler đi tới trước mặt Bell, cười vỗ vỗ vai Cevil:
_ Em gái ta hình như rất có hứng thú với cậu.
_ Nào có, bệ hạ cứ nói đùa. – Trên mặt Bell tràn ngập vẻ tươi cười, có vẻ vì lời nói của Tyler mà rất vui sướng, nhưng nội tâm lại phỏng đoán suy nghĩ của Tyler.
_ Trông ta giống người thích nói đùa lắm à? – Tyler nghiêng mình về phía Bell, nhỏ giọng nói – Con của ngươi ưu tú như vậy, có tiền đồ rộng mở hơn bất luận kẻ nào, không phải sao?
Ngón tay của Bell chậm rãi siết chặt, đôi con ngươi trong nháy mắt mở lớn.
Khi ông nỗ lực dự đoán ý đồ của Tyler qua vẻ mặt của y, y đã cười rời đi.
_ Cha…
_ Đêm nay con về trước đi. – Bell vẫn mang theo nụ cười như trước.
_ Cái này cũng có thể là phép thử của Tyler với chúng ta. – Cevil thấp giọng nói.
Chỉ là bữa tiệc còn chưa kết thúc, Tyler đã trở về tẩm cung.
Bell đang định cùng Cevil rời khỏi đây, quan sự vụ Constantine đã đi tới trước mặt bọn họ.
_ Thưa ngài, bệ hạ cho mời ngài đến tẩm điện.
_ Bệ hạ mời ta?
_ Đúng vậy, còn có Cevil nữa.
Trên mặt của Constantine là nụ cười phép tắc, lại khiến lòng Bell thấy thấp thỏm.
Vì sao lại muốn mời ông đến? Mời ông còn chưa đủ, còn muốn gọi cả Cevil?
Cevil dù sao khác với Oz, thằng bé không có chức vị…
_ Nếu như bệ hạ có chính sự muốn thảo luận với ta, Cevil cũng ở một bên… có phải không ổn lắm không? Đứa trẻ này vẫn còn nhỏ tuổi…
Bell nỗ lực đoán biểu tình của Constantine, tuy rằng mặt mang ý cười, lại không có chút tâm tình nào.
_ Xin ngài chờ một chút, ta đi chào hỏi vài vị khách khác.
_ Mời ngài.
Bell xoay người sang chỗ khác, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp, ông sóng vai đi với Cevil, tiến về phía người bạn của mình.
Khi ông và các vị khách khác thân thiện nói chuyện phiếm, Bell ra hiệu cho một người trong đó.
_ Cevil, bây giờ con đi với phu nhân Warfren.
_ Cha! – Cevil cả kinh, nói cách khác cha thiếu niên đã xác định Tyler muốn ra tay với bọn họ.
_ Cevil, cường giả có thể thắng đến cuối cùng, là vì họ chưa bao giờ do dự.
Tay Cevil siết chặt, móng tay gần như khảm vào lòng bàn tay:
_ Con hiểu rồi, cha.
Mấy phút sau, Bell vẫn bàn luận viển vông với các khách mời, không có ý dừng lại.
Quan sự vụ Constantine tiến đến, vỗ vỗ vai Bell:
_ Thưa ngài, xin đừng để bệ hạ đợi lâu.
_ Ồ, được rồi.
_ Chờ một chút, Cevil đâu?
_ Cevil… – Vẻ mặt Bell như không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn bốn phía – Thằng bé này lại đi đâu nhỉ? Thật là! Thôi, để ta đến gặp bệ hạ trước vậy! Một lát nữa nó sẽ đến sau!
_ Cũng chỉ có thể như vậy.
Constantine một bên đưa Bell đi về phía trước, một bên dùng máy truyền tin thông báo với toàn bộ cung điện Mùa Đông:
_ Xin lưu ý hành tung của ngài Cevil Haffris, bất cứ ai nhìn thấy ngài, nhanh chóng đưa ngài đến gặp bệ hạ.
Nói xong, Constantine vỗ ba cái trên máy truyền tin, đó là ám hiệu phong tỏa cung điện Mùa Đông.
Bell âm thầm nuốt nước bọt, dây thần kinh căng lên, ông biết mình đoán không sai, tân vương Tyler đã phát hiện quan hệ của bọn họ với gia tộc Simon, muốn diệt trừ bọn họ!
Toàn bộ cung điện Mùa Đông được điều động, toàn bộ không gian đang sắp xếp lại.
Warfren và Cevil bị nhốt trong một lối đi nhỏ hẹp.
_ Làm sao bây giờ… Chúng ta không ra được! Kỵ sĩ ngân dực sẽ nhanh chóng đến đây!
Vẻ mặt Cevil lại vô cùng trấn định.
Không khí vốn yên tĩnh trong không gian bỗng cuốn lên tạo thành vòng xoáy, các nguyên tử kim loại cấu thành bốn mặt tường bắt đầu tán loạn.
Cevil mạnh mẽ xông ra ngoài.
Cung điện Mùa Đông như cảm ứng được thiếu niên phân giải, không ngừng điều chỉnh không gian, mà trước mặt thiếu niên là vài kỵ sĩ ngân dực.
Còn phía sau kỵ sĩ ngân dực hạ xuống như thác đổ, gió xé rách vạt áo Cevil, thiếu niên đã đến sát biên giới cung điện Mùa Đông.
_ Cevil Haffris, bệ hạ muốn gặp ngài.
Thanh âm máy móc của kỵ sĩ ngân dực vang lên.
Cevil chỉ cười khẽ, áo giáp các kỵ sĩ ngân dực đã bị phân giải, cùng lúc đó, bọn họ phóng khóa lực từ về phía Cevil, thiếu niên trong nháy mắt đã di chuyển mình đến trước mặt một tên kỵ sĩ, môi thiếu niên tạo thành độ cong tàn khốc, ngón tay đâm vào lồng ngực của đối phương.
Lúc này, Bell đã đi tới trước mặt Tyler.
Tyler cười nhạt một tiếng, ngồi ngay ngắn trên vương tọa, tay khẽ đong đưa ly rượu đỏ.
_ Bệ hạ. – Bell đặt tay lên ngực, khiêm nhường cúi đầu với đối phương.
_ Cevil đâu nhỉ? – Tyler nghiêng mặt, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Bell – Hay là chờ Cevil tới rồi hãy nói. Ta hơi hối hận, đáng lẽ phải tổ chức tiệc trong tòa Bạch Ốc chứ, như vậy… cậu ta sẽ không có cơ hội rời đi. Không bằng chúng ta cùng nhau thưởng thức một chút, cảnh Cevil bị vây khốn?
_ Bệ hạ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ? Nếu thân là bề tôi tôi có làm gì sai, bệ hạ cứ trừng phạt tôi đi, Cevil chỉ là một đứa trẻ thôi!
Tyler tặc lưỡi, ngón tay lắc lắc trước mặt Bell:
_ Đến nước này rồi, ngươi còn làm bộ trước mặt ta làm gì, thật vô nghĩa nhỉ?
Constantine bật màn chiếu đa chiều của cung điện Mùa Đông, hình ảnh Cevil cưỡng ép một kỵ sĩ ngân dực, khởi động tàu con thoi bay đi hiện lên.
_ Khởi động lá chắn từ trường. – Tyler hạ lệnh.
Bell sợ hãi xông lên phía trước:
_ Bệ hạ! Xin đừng!
Từ trường ion là một lồng năng lượng mật độ cao, bất luận vật thể nào đụng vào, đều bị đánh nát bấy.
Lồng năng lượng đang bao trùm toàn bộ cung điện Mùa Đông, mà Cevil chỉ có thể phi hành cạnh lồng năng lượng, nỗ lực vượt qua tốc độ bao trùm của nó.
Cevil quyết đoán không phi hành vòng cung theo đường bao trùm của lồng năng lượng nữa, mà theo tuyến lái thẳng, bay qua hàng tập kích pháo ion của cung điện Mùa Đông, nhằm về nơi cao nhất của cung điện Mùa Đông, đó là nơi được bao phủ cuối cùng.
Hệ thống phòng ngự của cung điện Mùa Đông đã tính được quỹ đạo bay của cậu, trực tiếp bắn pháo về đỉnh tòa Bạch Ốc.
Bell nhắm mắt lại nghiêng mặt đi, không thể nhìn một màn này.
Là do ông tính sai, khi ông biết gia tộc Simon chọn Cevil làm người thừa kế, ông nên đưa thiếu niên đi luôn mới phải!
Không nên chờ đợi tình thế, cũng không nên lưu luyến tình hình ở Warm Wind!
Khi các quý tộc tham gia bữa tiệc không hiểu chuyện gì xảy ra ngẩng đầu nhìn lên trời, tàu con thoi do Cevil lái trong thời khắc chỉ mành treo chuông điều chỉnh quỹ đạo, bay theo đạn đạo bắn về phía mình, trong phút cuối cùng thoát khỏi từ trường bao trùm.
Mọi người phát ra tiếng kêu sợ hãi, nghị luận đây có phải cung điện Mùa Đông đang diễn tập phòng ngự hay không.
Ly rượu trong tay Tyler bỗng vỡ nát, mảnh thủy tinh bay tứ tung, chất lỏng đỏ như máu rơi xuống, thậm chí còn văng lên mặt Bell.
_ Xem ra, để bồi dưỡng đứa con trai này, ngươi đã tốn không ít tâm huyết. – Tyler nhàn nhạt nói.
Bell mở mắt, nhìn về phía hình chiếu đa chiều, hiểu được Cevil đã thành công thoát khỏi cung điện Mùa Đông, ông âm thầm thở phào.
_ Nhưng mà, đó cũng không phải kết thúc.
Tyler hạ lệnh, các tinh thuẫn của Warm Wind tiến vào trạng thái phòng ngự, không cho phép bất cứ phi hành khí hay tàu con thoi nào rời khỏi phạm vi phòng ngự của hành tinh này.
Bell nhíu mày.
Cả hành tinh bắt đầu quét mẫu gen, chỉ cần phát hiện gen của Cevil, kỵ sĩ ngân sắc sẽ chạy đến ngay.
Tàu con thoi của Cevil bị cả đội cấm vệ của cung điện Mùa Đông truy đuổi, một đạo lại một đạo tia sáng xẹt qua bầu trời Warm Wind.
Mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương Cevil, suy nghĩ của thiếu niên vẫn rất rõ ràng.
Cevil dùng quỹ đạo bay cực kỳ phức tạp kết hợp với kỹ xảo tác chiến phòng thủ nghiêm ngặt, từng bước giải quyết và bỏ rơi các cấm vệ của cung điện Mùa Đông. Một chiếc bình nhỏ chậm rãi trôi ra từ cổ thiếu niên, thuốc bên trong được tiêm vào cần cổ Cevil.
Mắt thiếu niên híp lại, thở dốc, phục hồi tinh thần lại, nhìn kỵ sĩ ngân sắc bị mình bắt theo:
_ Cám ơn đã làm bạn với tôi đến giờ, tôi có chuyện quan trọng cần anh hỗ trợ.
Kỵ sĩ ngân dực kia đã bị khóa lực từ trói buộc, không thể động đậy.
Cevil phân giải toàn bộ máy truyền tin trên người gã, dùng ống chích tiêm một loại chất lỏng vào cơ thể đối phương.
Đối phương mở to hai mắt nhìn Cevil.
_ Anh hãy thay thế tôi bay về phía chân trời nhé.
Nhìn nụ cười của Cevil, đối phương giờ mới hiểu được Cevil tiêm cho mình thuốc mô phỏng gen, loại thuốc này là dự án bí mật của Warm Wind, nó có thể thay đổi đặc trưng gen của một người, không chỉ có khả năng đánh lừa máy quét gen, còn có thể thay đổi vẻ ngoài của người đó.
Cevil hiện giờ, ngũ quan hoàn mỹ thuộc về Arthur dần trở nên bình thường, thiếu niên nhất định tiêm cho mình loại mô phỏng gen người thường.
Cevil đặt chế độ bay tự động cho tàu con thoi, sau đó mở cửa khoang rời đi.
Toàn bộ động cơ của tàu con thoi khởi động, bay về tầng khí quyển của Warm Wind.
Lúc này, Tyler đứng trước hình chiếu đa chiều phát ra tiếng cười khẽ:
_ Bell, ngươi có dạy cho con trai mình đạo lý, vận may không có khả năng phát sinh liên tiếp?
Đôi con ngươi Bell mở lớn, ông trơ mắt nhìn tinh thuẫn khởi động, vây đánh chiếc tàu con thoi. Nó giống như pháo hoa nở bừng rồi tan biến trong tầng khí quyển Warm Wind.
_ Không… Không! Tyler! Ngươi giết con trai ta! Ngươi giết con trai ta!
Tyler lạnh nhạt nhìn Bell:
_ Cậu ta không chỉ là con ngươi, mà còn là người thừa kế tộc Simon. Hai người cậu của cậu ta đều là kẻ ngốc. Ta tình nguyện để kẻ ngốc làm địch nhân của mình. Muốn trách thì trách chính ngươi. Xem con trai mình như tác phẩm, muốn khoe cho cả tinh tế xem, thế nhưng ngươi quên, khi ngươi triển lãm Cevil, Cevil cũng phải nhận uy hiếp từ toàn bộ tinh tế.
_ Ngươi giết con ta….
Ánh mắt khiêm nhường của Bell trầm xuống, nổi lên ngọn lửa điên cuồng, toàn bộ không gian như bị nghiền ép, không ai có thể hô hấp.
Constantine hô to:
_ Cấm vệ quân!
Từ các hướng của tẩm điện, vô số kỵ sĩ ngân sắc xuất hiện, vây quanh Bell.
Tyler quay về vương tọa, trầm tĩnh nhìn Bell:
_ Ngươi rốt cục lộ ra nanh vuốt của mình.
Thời điểm cấm quân thả khóa lực từ về phía Bell, một cỗ lực lượng cường đại bộc phát quanh thân ông, tất cả người và vật trong không gian đều bị nghiền thành bột phấn.
Constantine giơ tay lên, hắn cho là mình sẽ chết, nhưng thân thể hắn lại được một cỗ lực lượng cường đại đỡ lấy, khi hăn buông tay, phát hiện trong tẩm điện chỉ còn lại mình, tân vương Tyler cùng với Bell.
Constantine nuốt nước bọt, hắn biết gia tộc Haffris lợi hại, nhưng thật không ngờ năng lực của Bell lại đạt tới trình độ này. Nếu như không có tân vương, kết cục của hắn hôm nay sẽ giống như các cấm vệ.
_ Đừng chết lãng xẹt như vậy. Ta vẫn còn nhiều chuyện cần ngươi làm. – Tyler dùng biểu tình trêu chọc nhìn Constantine – Ở đây không thích hợp với ngươi, về nghỉ ngơi đi, Constantine.
_ Bệ hạ! – Constantine tiến lên, Tyler chỉ lắc đầu.
_ Ngươi lưu lại cũng không có tác dụng gì. Bây giờ để ta lĩnh giáo một chút thực lực của Bell Haffris.
Nghe đến đó, Constantine chỉ có thể hành lễ với Tyler, rời khỏi tẩm cung.
_ Bell Haffris, ta sẽ khiến ngươi hối hận đã đối địch với ta.
Nụ cười của Tyler theo Constantine rời khỏi mà biến mất.
Không tĩnh lặng lại xốc nổi, song phương điều khiển khí lưu mãnh liệt chém giết nhau.
Vết nứt xuất hiện ngang dọc trên bức tường bằng Cesi dị biến, toàn bộ không gian vì hai cỗ lực lượng mà bị bóp méo.
Trường bào của Tyler bị kéo xuống, phát ra tiếng phần phật, mà trên mặt Bell bày ra biểu tình cực kỳ hung ác.
Lực lượng của ông dần bị Tyler chèn ép, thậm chí còn chạm vào da thịt ông, rất nhanh Bell sẽ bị lực lượng của đối phương phá hủy, nhưng nhớ tới tinh thuẫn đánh rơi Cevil, đáy lòng ông tràn ngập phẫn nộ, ông mặc kệ sinh tử của mình, giải phóng toàn bộ lực lượng bản thân.
Tyler hoàn toàn không ngờ Bell lại có lực lượng cường đại như vậy, bị ông đẩy mạnh, lưng đánh lên vương tọa.
Tẩm cung không ngừng sụp xuống, vương tọa của Tyler cũng tan rã, y điều chỉnh lực lượng của mình, đẩy lực lượng của Bell ra ngoài.
_ Xem ra ta đã coi thường lão gia hỏa ngươi rồi! – Tyler cắn răng nhìn về phía Bell, mái tóc y tán loạn, nhìn ra mấy phần chật vật.
Mà Bell nhìn chằm chằm dưới chân y, trừng mắt:
_ Ngươi… Hóa ra ngươi lại….
Tyler trong nháy mắt ý thức được điều gì, y giơ tay lên, dường như siết chặt thứ gì đó trong tay, toàn bộ không gian sụp đổ khôi phục lại nguyên dạng.
_ Ha ha ha! Ha ha! – Bell cười điên cuồng, lui về phía sau, ông chỉ vào Tyler – Toàn bộ tinh tế coi Tulio là Phong vương, nhưng lại hoàn toàn không biết… ngươi còn hơn cả Tulio nữa!