Không chỉ có vậy, đầu ngón tay của cậu cũng bị đối phương ngậm vào. Khi Cevil rũ mắt vẫn mang theo mỹ cảm Tống Kiêu quen thuộc. Chỉ là khoảnh khắc người ấy ngẩng lên nhìn cậu, tràn đầy ý tứ câu động nhân tâm.

Tống Kiêu thậm chí có thể cảm nhận rõ đầu lưỡi thiếu niên lướt qua móng tay cậu, thần kinh toàn thân như bị kích thích, Tống Kiêu vừa muốn thu tay, Cevil thế mà không chút do dự cắn.

_ A —— – Tống Kiêu kêu thảm thiết.

Cevil cười nhả ngón tay Tống Kiêu ra.

_ Sao cậu lại cắn tôi hả! Đau lắm biết không! – Tống Kiêu nhìn ngón tay của mình, dấu răng hiện rất rõ ràng.

Người này muốn cắn đứt ngón tay của cậu sao?

_ Tôi đương nhiên không biết đau thế nào. – Cevil dựa lưng vào ghế, nhìn Tống Kiêu mắt hồng hồng chăm chú vào ngón tay của mình, nụ cười càng tươi hơn.

Đau đớn cũng không kéo dài quá lâu, thể chất của Tống Kiêu đã không khác Arthur phổ thông, dấu răng trên ngón tay nhanh chóng biến mất.

Thế nhưng cảm giác đau vẫn còn đọng lại trong trí óc.

_ Không phải cậu là Arthur sao? Bây giờ vẫn cảm thấy đau nhức à?

_ Thần kinh cảm giác đau của tôi dừng tiến hóa rồi. – Nhắc tới điểm ấy, Tống Kiêu vẫn rất đau thương – Tuy rằng vết thương sẽ khép lại rất nhanh, nhưng tôi vẫn đau.

Phi hành khí an tĩnh hai giây.

Cevil bỗng nhiên búng một cái lên mi tâm Tống Kiêu.

_ Thế cũng tốt. Bởi vì Arthur không có cảm giác, cho nên những vết thương vì quyết định sai lầm rất mau khép lại, chúng ta thường dễ quên đi sai lầm của mình. Nhưng cậu thì không, bởi vì đau đớn, cậu sẽ rút ra bài học.

_ … Nghe cũng đúng nhỉ. – Tống Kiêu nheo mắt cười.

Đương lúc mùa gió đến, tiểu tâm can trong dãy núi sẽ phân tán hạt giống của mình vào không trung.

Màn đêm buông xuống, tất cả như ẩn như hiện rơi vào bóng tối, chỉ còn lại sao ở chân trời, ánh bạc mập mờ quanh dãy núi.

Dần dần, trong lòng núi bắt đầu tràn ngập đám sương vàng lưu động, chậm rãi rời khỏi dãy núi, phát tán khắp không trung.

_ Đây là hạt giống của tiểu tâm nhãn, đúng không?

_ Đúng thế.

Nó tựa như voan mỏng, phập phồng theo gió, từ tốn gợn sóng nhu hòa.

Chúng nó ngày càng dâng cao, thậm chí bao phủ quanh phi hành khí.

Tống Kiêu trở mình tìm kiếm trên bàn.

_ Cậu đang tìm cái gì?

_ Hộp đựng bánh pudding! Tôi muốn mang vài hạt giống tiểu tâm can về!

_ Có phải nếu đến biển chơi, cậu sẽ xúc cát mang về. Nếu đi thám hiểm ở rừng, cậu sẽ ngắt lá cây. Nếu đi khám phá một hành tinh, cậu sẽ đóng gói tảng đá ở đó lại không?

_ Ô? Sao cậu biết? – Tống Kiêu hỏi.

_ Tư duy trẻ con của cậu, rất dễ đoán.

Cevil lấy một cái bình trong suốt ở góc bàn đặt trước mặt Tống Kiêu.

Tống Kiêu gấp rút mở cửa sổ phi hành khí, đưa bình ra ngoài, không bao lâu sau, trong bình liền tích một tầng hạt giống màu vàng.

_ Cậu đoán thử xem, trong các phi hành khí kia, những người đó đang làm gì? – Cevil lười biếng hỏi.

Thanh âm của người ấy kéo dài như gãi vào trái tim cậu.

_ Hửm? Không phải xem tiểu tâm can phát tán hạt giống à?

_ Không phải. Trong chiếc phi hành khí ở hướng chín giờ là hai người đang hôn, cái ở hướng mười hai giờ… những người trong đó đã tiến vào tình trạng vận động rất lâu rồi.

Liên tưởng đến Ryan nói qua cha mẹ cậu ở đây hẹn hò đồng thời có Fanser, không khó để lý giải “tiến vào tình trạng vận động” trong lời Cevil có ý gì.

_ Ha ha, đây đúng là nơi hẹn hò lý tưởng nhỉ!

_ Cho nên, liệu chúng ta có nên tiến hành vận động như họ không? – Cevil nhếch môi.

Người ấy chống tay lên mặt bàn, dựa sát vào Tống Kiêu, thời điểm đường nét xinh đẹp của đôi mắt kia gần ngay trước mặt cậu, Tống Kiêu biết, vấn đề mình nghiêm chỉnh suy tư suốt một buổi chiều nên giải quyết rồi.

_ Cevil, tôi…

Cậu vừa mở miệng, Cevil bỗng mạnh mẽ đụng tới, đầu lưỡi không cho cậu cự tuyệt đâm vào, cường hãn bắt lấy Tống Kiêu, lực độ thiếu niên mút lấy mình khiến môi cậu tê dại.

Nụ hôn của Cevil quá mãnh liệt, mặt Tống Kiêu buộc phải dính sát vào đối phương.

Tống Kiêu choáng váng, chuyện cậu vạn lần không ngờ tới đã xảy ra. Cậu đưa tay chặn vai Cevil, người ấy lại thẳng thắn kéo lấy cổ áo cậu.

Bàn nhỏ giữa hai người biến thành trở ngại.

Cevil không chút do dự phân giải nó.

Khi Tống Kiêu kéo lấy, đập vào người đối phương, tay kia của Cevil trực tiếp đè lên cột sống cậu, hai người ngã về phía sau, đập vào ghế ngồi của Cevil.

Tống Kiêu ra sức giãy dụa, cậu phải nói rõ ràng với Cevil.

Ngày trước cậu đã từng dành trọn ánh mắt và tinh lực để đuổi theo Cevil, nhưng đó chỉ là sự say mê cái đẹp nhất thời.

Thế nhưng cậu càng giãy dụa, gông cùm xiềng xích của Cevil càng thêm chặt chẽ.

Cevil ngồi trở lại ghế, đùi phải Tống Kiêu cũng đặt ngay sát biên giới mép ghế, khi cậu định vùng dậy, Cevil lập tức giữ lấy hai chân cậu, kéo mạnh, ép cậu ngồi lên người mình.

Tống Kiêu nôn nóng, cậu có dự cảm, Cevil không phải đang cố ý trêu chọc cậu, cũng phải đang tức giận, mà người ấy thật sự muốn!

Tống Kiêu nỗ lực đẩy mặt Cevil ra, nhưng cổ tay cậu bị một cỗ lực lượng trói buộc, cường ngạnh ép tay Tống Kiêu ra sau.

Nụ hôn của Cevil ngày càng phách lối, giống như muốn ăn luôn Tống Kiêu vậy.

Tống Kiêu ra sức tránh né, cậu giải phóng lực lượng của mình, phá vỡ trói buộc của Cevil, phản kháng lại thiếu niên, buộc đối phương di chuyển.

Cevil bỗng ngước mắt lên, nhìn Tống Kiêu, hơi thở của người ấy rất nóng, trong đôi con ngươi kia là sự chấp nhất Tống Kiêu chưa từng thấy qua.

_ Cậu muốn phân giải tôi sao?

Cevil ngửa cằm, ánh mắt băng giá kia khiến sợ hãi trong đáy lòng Tống Kiêu lan khắp người.

_ Cậu… Làm sao vậy? Cevil?

_ Không phải cậu nói muốn bắt đầu lại lần nữa với sao? Đây chính là cách tôi và cậu bắt đầu lại lần nữa.

_ Cevil! Cái này sao có thể là cách bắt đầu lại! Cậu buông tôi ra!

_ Sao tôi phải buông cậu? Tôi muốn tóm chặt cậu.

– Đuôi mày Cevil nhướn lên, giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua đầu tim Tống Kiêu – Thế nào? Bây giờ cậu lại kinh hoảng muốn chạy trốn? Muốn mở cửa khoang nhảy xuống, dù ngã gãy chân tay cũng muốn rời khỏi tôi? Tinh thần theo đuổi tôi lúc ở thủ đô đâu mất rồi? Hay tôi đối với cậu chỉ là món đồ chơi, bây giờ hứng thú của cậu không còn, chán không muốn chơi với tôi nữa?

Mi tâm của Tống Kiêu hơi run rẩy.

_ Tôi và cậu trước nay chưa từng chơi đùa nhau. Cậu nói không sai, tôi dùng thái độ thưởng thức để thích cậu, cậu là tồn tại nổi bật nhất trong cuộc sống khô khan ở thủ đô, cho nên ngoại trừ nhìn cậu, tôi không nhìn những thứ khác nữa.

_ Thế nhưng bây giờ khác, tầm mắt cậu tìm được tiêu điểm mới rồi, đúng không?

Trên môi Cevil vẫn là ý cười, nhưng nụ cười ấy rất lạnh lẽo.

_ Không, hiện tại tôi học được cách tôn trọng cậu, hiểu cậu, chứ không chỉ thuần túy thưởng thức cậu.

_ Nhưng mà bây giờ, Tống Kiêu… Tôn trọng đã không còn đủ với tôi. Vì sao cậu không cho tôi một câu thẳng thắn, cậu có thích Oz Fawn không?

Cái tên đó giống như lưỡi dao phủ mật, trong nháy mắt đâm xuyên qua trái tim Tống Kiêu.

Cơ thể cậu vô thức run rẩy, Cevil bỗng cắn nát cổ cậu.

_ A  —— – Tống Kiêu hét lên.

Cevil nới lỏng răng, môi cà trên da thịt cậu, nhẹ giọng nói:

_ Nói đi, cậu có thích Oz Fawn không? Đừng quên, cậu đã đáp ứng tôi, sẽ không nói dối tôi nữa.

Vấn đề cậu vẫn luôn cố ý bỏ qua cứ như vậy bị vạch trần.

Tống Kiêu có xúc động muốn khóc.

_ Đúng vậy… Tôi thích Oz Fawn. – Tống Kiêu muốn Cevil biết.

Có lẽ chỉ có thẳng thắn với nhau, mới có thể giúp hai người trở về lúc ban đầu.

_ Cậu biết vẻ mặt mình khi nói thích Oz Fawn không? Giọng nói thì không tình nguyện, gương mặt lại chắc chắn. Vậy tôi nói cho cậu biết, tôi cũng thích cậu. Một Arthur không dễ dàng thích bất luận kẻ nào, nhưng nếu đã thích… Thì rất khó để buông tay. Cho dù có một ngày Oz Fawn giấu cậu trong người anh ta, tôi cũng phải xé da thịt anh ta ra cho bằng được, chỉ cần có được cậu.

_ Cevil… Cậu biết mình đang nói gì hay không?

Đáy lòng Tống Kiêu lạnh lẽo vô cùng.

_ Không phải cậu muốn hiểu tôi sao? Đây là tôi chân chính.

Cevil buông lỏng tay, thu hồi lực lượng trói buộc Tống Kiêu.

Tống Kiêu ngã về phía sau, chật vật nhìn đối phương.

_ Có phải giờ cậu đang nghĩ phải làm thế nào để thoát khỏi tôi? Làm thế nào để bỏ rơi tôi?

Cevil ngồi xổm trước mặt Tống Kiêu, nhìn như ôn nhu vén tóc mái Tống Kiêu sang một bên.

_ Tôi sẽ không. Cevil, mỗi người đều có phương thức yêu thương một người. Cậu muốn thích ai, tôi không thể thay đổi được. Nhưng tôi có thể quyết không thỏa hiệp. Tôi sẽ bảo vệ tốt những thứ thuộc về tôi, nếu cậu muốn tổn thương bọn họ, tôi sẽ không chừa cậu đường lui mà phản kích. Nhưng đồng thời, tôi cũng coi cậu là người quan trọng cần bảo vệ, không muốn bất kỳ thế lực nào, bất kỳ ai tổn thương cậu, mặc dù lực lượng của tôi trước mặt cậu rất nhỏ bé. Cevil, đừng đẩy tôi về phía đối địch. Tôi chưa từng thật sự hiểu cậu, cậu cũng không thật sự hiểu tôi.

Cevil lẳng lặng nhìn ánh mắt Tống Kiêu, phi hành khí lặng như tờ khiến Tống Kiêu có thể cảm nhận rõ trái tim mình kinh hoàng thế nào.

Cậu muốn bảo vệ những người quan trọng của mình, trong đó có Cevil.

Nhưng nếu Cevil muốn làm bất cứ chuyện gì tổn thương tới Oz, thì dù trong lòng cậu có muốn cùng người ấy trở lại như lúc ban đầu đến đâu, cậu thà để nguyện vọng này hoàn toàn tan vỡ, cũng không muốn Oz chịu bất cứ tổn thương nào.

Oz, là ranh giới cuối cùng của cậu.

_ Ha ha ha… Ha ha ha! Ha ha ha!

Cevil bỗng nhiên ôm bụng cười phá lên, người ấy ngã về phía sau, ngón tay chỉ vào mặt Tống Kiêu, mắt cũng ươn ướt.

_ Cậu nhìn.. Nhìn bộ dạng của mình mà xem! Thật buồn cười! Quen cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu dùng bộ dáng nghiêm trang như thế nói chuyện với tôi! Cậu muốn bảo vệ tôi? Với dáng vẻ ngu ngốc này, cậu tính bảo vệ tôi thế nào?

Bàn tay Cevil vỗ nhẹ lên đầu Tống Kiêu.

_ Nói xem! Ngoại trừ phân giải, cậu hiểu cách sử dụng tụ lực không? Rồi còn tái tạo nữa?

Tống Kiêu ngây ngốc nhìn Cevil, một Cevil cố chấp, kìm nén điên cuồng khi nãy đã biến mất hoàn toàn.

_ Này! Ngốc! Bây giờ cậu biết sợ rồi? Trước kia là tên nào vẻ mặt say đắm nhìn tôi? Gì mà bỏ rơi cũng bỏ rơi không được? Bây giờ tôi nói với cậu tôi yêu cậu đến không thể kiềm chế nữa, cậu lại bị dọa đến vãi ra quần!

_ Ai sợ vãi ra quần chứ? Đó là cậu nói thôi!

Tống Kiêu vẫn còn sợ hãi, cậu không nghĩ Cevil chỉ đơn thuần bắt nạt cậu.

Cậu có ngốc mấy, cũng có thể cảm nhận được lúc nãy Cevil thật sự mất khống chế. Bây giờ, thiếu niên chỉ đang kìm nén cảm xúc, nhưng một ngày nào đó vẫn nó thể bạo phát lần nữa.

_ Rốt cục cũng bị tôi vạch trần… – Cevil lộ ra vẻ mặt thương cảm, nhìn vào mắt Tống Kiêu – Cậu thích Oz Fawn.

Tống Kiêu im lặng, sau đó dùng sức nắm tóc mình.

_ Shit! Đúng vậy! Sao tôi lại thích Oz Fawn chứ! Tại sao tôi lại thích anh ta? Tôi thấy mình toi thật rồi!

_ Vì sao cậu lại thích anh ta, cái này phải hỏi chính cậu.

_ Có lẽ… Là do anh ta hiểu được con người chân thật nhất của tôi. – Tống Kiêu nhìn xa xăm – Oz cũng không phải kỵ sĩ bảo vệ hoàng tử công chúa trong truyện cổ tích.

_ Vậy anh ta là gì?

_ Cậu biết Băng Liệt chứ? – Tống Kiêu vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên ngực Cevil – Đó là thứ tôi vẫn luôn tìm kiếm từ khi mất đi Tống Nhiên. Đôi lúc tôi lại nghĩ, Oz chính là Băng Liệt của mình, bởi vì có anh ta, hy vọng của tôi vĩnh viễn không biến mất.

Ánh mắt Cevil lay động, thiếu niên gạt tay Tống Kiêu xuống.

Bàn nhỏ trong phi hành khí bị Cevil phân giải, cái ghế cũng bị bọn họ vật đến không còn hình dáng.

Tống Kiêu và Cevil cùng ngồi trên sàn, dựa vào vách khoang, ngẩng đầu một cái là có thể thấy các lốm đốm màu vàng phập phồng từng mảng ngoài cửa sổ.

_ Tống Kiêu, kỳ thực tôi tính không nói gì với cậu, làm bộ thực sự muốn trở thành bạn với cậu để tiếp cận, khiến cậu rung động. Rõ ràng không phải mong muốn trở thành “bạn”, nhưng vẫn không ngừng dụ dỗ cậu, khiến cậu động tâm với tôi, kéo cậu khỏi lực hấp dẫn của Oz… Rốt cục tôi vẫn quyết định nói cho cậu, giống như khi cậu ở thủ đô công khai thể hiện tình cảm với tôi, tôi cũng muốn cho cậu biết…

Cevil hơi ngửa đầu, ôm lấy đầu gối, tầm mắt thiếu niên dọc theo phương trời xa xôi.

_ Tôi thích cậu, Tống Kiêu. Càng hiểu cậu, lại càng thích cậu. Bởi vì thích cậu, cho nên không thể tha thứ cậu lừa dối và giấu diếm mình, không thể tha thứ việc mình không phải người cậu tin tưởng nhất, không thỏa mãn khi chỉ làm đối tượng yêu thích hay làm bạn với cậu, rồi… Rất ghen tị với Oz Fawn.

_ Tôi nghĩ cậu rất ghét tôi chứ… – Tống Kiêu tự giễu nở nụ cười, cậu còn nhớ rõ nỗi đau khi xương sườn vỡ vụn.

_ Cho nên cậu là đứa ngốc.

_ Cevil, nếu tôi là tên ngốc, vậy chí ít cậu cũng không thể ngốc hơn tôi. Tôi thật không ngờ mình lại khiến cậu đau lòng, nhưng nếu bây giờ làm cậu đau, cậu sẽ nhớ kỹ, có thể dứt khỏi cảm giác thích tôi, có thể liền vết thương. – Tống Kiêu đập một cái lên vai Cevil – Tống Nhiên từng nói, “Muốn thế giới cúi đầu cần khí phách, muốn bản thân buông tay cần quyết đoán”. Cậu là Cevil, không phải Arthur thông thường, so với tôi cậu càng hiểu nên nắm hay buông.

Cevil ngửa đầu ra sau, thiếu niên nhắm mắt lại, khóe môi mỉm một nụ cười gượng.

_ Tống Kiêu, cậu thực sự trưởng thành rồi.

Phi hành khí bỗng nhiên chấn động, Tống Kiêu nỗ lực đứng dậy, bỗng bị Cevil kéo sang.

Chùm sáng ion xuyên qua cửa sổ, tạo ra một lỗ hổng lớn trên đỉnh đầu Tống Kiêu.

_ Xảy ra chuyện gì vậy!

Tống Kiêu mơ hồ cảm thấy không thích hợp, tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, các phi hành khí ở St. Neuss đều bị đánh rơi.

Cevil nhíu mày, mở máy truyền tin, liên hệ với điều khiển viên:

_ Đã xảy ra chuyện gì!

_ Thưa ngài… Là tàu con thoi! Chúng ta bị sáu chiếc tàu con thoi bao vây!

Cevil siết chặt tay Tống Kiêu, không cần nghĩ cũng biết mục tiêu của đối phương nhất định là cậu.

_ Cevil…

Tống Kiêu đang định nói, Cevil lắc đầu, hướng về phía máy truyền tin:

_ Đã gửi tín hiệu cầu cứu chưa?

_ Không thể gửi tín hiệu! Bọn họ dùng từ trường bao vây chúng ta!

_ Cái gì? – Sắc mặt Cevil thay đổi.

Bọn người kia đã lập kế hoạch trước.

_ Tàu con thoi của bọn họ có màu đen! Hơn nữa còn lúc ẩn lúc hiện…

Tống Kiêu kinh ngạc:

_ Cevil… Đó là quân đoàn Ảnh Tử!

_ Chúng ta phải rời khỏi đây. Cậu chuẩn bị xong chưa? – Cevil mở hộp lưu trữ trong cabin ra, lấy hai bộ phanh trợ lực nén khí đeo vào hông Tống Kiêu.

_ Đã xong.

Cevil nói thêm:

_ Đợi đến khi rời khỏi phi hành khí, cậu không cần do dự, cũng đừng quay đầu lại, cứ chạy vào sâu trong dãy núi mà trốn. Dù bọn họ có truy bắt cậu… Tôi nghĩ quân phòng vệ sẽ nhanh chóng phát hiện tình trạng khác thường ở đây, phái người đến xem.

_ Ừm.

_ Bảo vệ tốt chính mình, Tống Kiêu. – Mi tâm Cevil nhăn lại.

Nói xong, Cevil đặt tay xuống đáy khoang thuyền, phân giải nó.

Tống Kiêu rơi mạnh xuống dưới.

Tiếng gió thổi vù vù bên tai cậu, trái tim cũng sắp vọt khỏi họng.

Phanh trợ lực khí nén mạnh mẽ đẩy Tống Kiêu lên, cậu chậm chạp giảm tốc độ.

Hai trong sáu chiếc tàu con thoi bao quanh Cevil thay đổi phương hướng đuổi theo Tống Kiêu.

Cevil đang bay ngay sau cậu.

_ Ngốc! Khống chế phương hướng!

Tống Kiêu trong nháy mắt thu liễm tinh thần, mục tiêu là góc khuất trong dãy núi.

Thế nhưng một chiếc tàu con thoi đã bay đến phía sau Tống Kiêu, mắt thấy nó sắp thả từ trường ra bắt, Tống Kiêu hạ mạnh xuống, thoát được.

_ Mở quỹ đạo bay ẩn hình!

Tiếng gọi ầm ĩ của Cevil truyền đến.

Tống Kiêu nhanh chóng khởi động, tốc độ gió càng lúc càng nhanh, may mắn phanh trợ lực khí nén khởi động bảo hộ cao tốc, nếu không Tống Kiêu nghi ngờ mình rất có thể sẽ bốc cháy vì tốc độ quá nhanh.

Tuy rằng Cevil vẫn căn dặn, yêu cầu cậu đừng quay đầu lại, nhưng Tống Kiêu vẫn quay đầu.

Chỉ nhìn thấy Cevil chợt kéo lấy một chiếc tàu con thoi ở sát biên giới, các chùm sáng ion gần như xẹt qua người thiếu niên, Tống Kiêu kinh hoảng hét lên.

_ Cevil ——

Cevil không nghe tiếng hét của Tống Kiêu, mà mạnh mẽ phân giải một bên hông của tàu con thoi!

Đang ở trong tàu là một Arthur! Cevil có thể đạt đến trình độ này, rốt cuộc cậu ấy đã tiến hóa tiến hóa đến giai đoạn nào rồi?

Cevil tiến vào tàu con thoi, Tống Kiêu càng thêm khẩn trương, vừa muốn thay đổi phương hướng trở lại giúp Cevil, máy truyền tin đã truyền đến giọng nói của Cevil.

_ Tôi đã nói đừng quay đầu lại! Cậu còn ở đây làm gì! Mau trốn đi!

Cevil đã khống chế chiếc tàu con thoi, bắt đầu tấn công kẻ thù của cậu.

Tống Kiêu cắn răng, tiếp tục bay theo hướng ban đầu, phóng thẳng vào trong dãy núi.

Trong lòng vẫn nghĩ đến Cevil, Tống Kiêu không khống chế tốt phương hướng, đâm thẳng vào dòng suối.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên không trung tàu con thoi đang giao chiến, ngực tưởng như sắp nổ tung vậy.

Ngay lúc đó, một đường cong màu trắng cắt ngang bầu trời đêm, gia nhập cuộc chiến, giảm bớt áp lực bị vây công của Cevil.

Là Bạch Dĩnh!

Anh ta nhất định đã nhận mệnh lệnh của Oz, vẫn luôn âm thầm bảo vệ cậu!

Tống Kiêu thở dài, có Bạch Dĩnh ở đây, dù quân đoàn Ảnh Tử có lợi hại thế nào đi nữa, Cevil sẽ không ăn thiệt.

Bây giờ cậu phải bí mật trốn đi, không thể để binh đoàn Ảnh Tử tìm được, nếu không sẽ uổng phí mọi nỗ lực của Cevil!

Tống Kiêu lội qua dòng suối nhỏ, khi đùi phải của cậu sắp giơ lên, có gì đó giữ lấy mắt cá chân cậu, kéo mạnh cậu xuống nước.

Cằm đập vào đá cuội, đau đến hoa mắt, ngay sau đó là nước tràn vào xoang mũi, cậu càng ho khan lại càng nhiều nước tràn vào hơn.

Đối phương xách cậu dậy, là một người đàn ông nam tử cao lớn mặc đồng phục quân đoàn Ảnh Tử, khí lực của đối phương rất lớn, Tống Kiêu bị đối phương xốc ngược lên rời khỏi nước. Một cỗ lực lượng quấn lên người Tống Kiêu, đối phương đang dùng năng lực Arthur đề phòng cậu dãy giụa.

Tống Kiêu tự nói với mình, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.

Cậu giống bọn họ, cũng là Arthur!

Tống Kiêu giải phóng lực lượng của chính mình, phá vỡ trói buộc của đối phương.

Tên Ảnh Tử kia lui về sau hai bước, trợn mắt nhìn Tống Kiêu, hoàn toàn không ngờ cậu có thể sử dụng lực lượng Arthur.

Cũng chính một khắc kia, Tống Kiêu nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của đối phương, dưới ánh sao, màu sắc của đồng tử không khác biệt so với người thường.

Hắn rất có thể không phải người của quân đoàn Ảnh Tử!

Biết được điều này, Tống Kiêu càng muốn tháo bỏ mặt nạ của gã, xem gã rốt cuộc là ai.

Lực lượng của cậu chạy dọc theo tay đối phương lên đến bờ vai, đối phương phản kháng kịch liệt, Tống Kiêu nắm chặt tay, hung hăng cắn trả, năng lực xâm nhập vào các tế bào trong cơ thể gã, Tống Kiêu đã làm là rất quyết liệt, trực tiếp phân giải toàn bộ cánh tay phải của đối phương!

Sau một giây, mặt nạ của đối phương đã bị cậu phân giải hết, gương mặt kia không còn là bí ẩn nữa.

Tuy rằng đối phương quay mặt qua chỗ khác, nhưng Tống Kiêu lại dùng lực lượng của mình kéo cằm gã qua.

_ Ông… tôi nhớ ông! Ông là người đi theo Herwin!

Bọn người kia căn bản không phải người của quân đoàn Ảnh Tử! Mà là do Herwin phái tới!

Herwin vẫn nghĩ Tống Kiêu là người thường, hiện tại Tống Kiêu bại lộ năng lực của mình, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết chết đối phương.

Đối phương cúi đầu, không khí tạo thành từng luồng xoáy quanh gã, cây cỏ bị cuốn vào phát ra tiếng lách tách, chẳng mấy chốc liền biến mất trong gió.

Các lốm đốm không ngừng rời khỏi vạt áo của gã, lơ lửng, gã thi triển tụ lực nỗ lực giữ mình ổn định, nhưng lực lượng của Tống Kiêu mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của gã.

Không chỉ có thân thể bị tan rã, ngay cả cát đá dưới chân, dòng nước suối trong một khắc kia đều thay đổi hình thái, toàn bộ các lốm đốm lơ lửng thoát khỏi ràng buộc, giống như hơi nước di chuyển đến giữa không trung.

Ngay lúc Tống Kiêu muốn cắt đứt các liên kết tế bào trong cơ thể gã thì, một cỗ lực lượng kéo tới từ phía sau cậu, trong nháy mắt cậu lảo đảo, khóa lực từ liền quấn lên tay chân cậu, Tống Kiêu bị mất khống chế rồi ngã xuống.

Gương mặt cạ vào mặt đất, đau rát vô cùng.

Toàn bộ cát đá lại rơi xuống nước, dòng nước đang ngừng chảy trở lại.

Tống Kiêu cảm giác có người dẫm nát phần lưng của cậu.

_ Không ngờ nó lại là một Arthur! Tống gia đúng là có nhiều bí mật thật!

_ Cả một hành tinh đều bị nhóc lừa gạt nhỉ? Để ta đoán xem, Tyler có biết bí mật của chú mày không?

Tiếng nổ tung không ngừng vang lên trên đỉnh đầu.

_ Chúng ta mau đưa nó đi, những người khác sắp không chống đỡ nổi rồi.

Tống Kiêu bị đối phương khiêng lên, gã tiến đến một chiếc tàu con thoi đậu cách đó không xa.

Tống Kiêu cắn chặt răng, nhưng cố mấy cũng không thể thoát khỏi khóa lực từ.

= Hết chương 66 =

Liên kết tế bào (cell junction): Là những cấu trúc chuyên biệt ở màng bào tương có chức năng gắn kết các tế bào với nhau hoặc gắn kết tế bào với chất nền ngoại bào. Liên kết tế bào có thể chia thành ba nhóm: liên kết nghẽn, liên kết neo và liên kết liên thông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play