Một ngày thảo luận kết thúc, bọn họ rốt cục nối ba hệ thống lại với nhau, còn lại đến nơi sẽ cho vận hành thử.

Tống Kiêu và các học sinh ngồi trên phi hành khí của học viện, lái về phía mục tiêu — Tạp Trì.

Tạp Trì là một ngôi sao nham thạch, trên bề mặt không có khí quyển, chưa được con người cải tạo hệ sinh thái. Ngoại trừ tám tinh thuẫn quay quanh Tạp Trì, trên mặt đất còn có trạm quan sát do Warm Wind xây dựng, đây là đài chỉ huy tinh thuẫn.

Trong khi bọn Tống Kiêu bảo vệ tinh thuẫn, sẽ đứng ở nơi này quan sát, đồng thời thực hiện mô phỏng “sau bốn giờ rút lui”.

Đương lúc phi hành khí rời khỏi Warm Wind, lái về phía Tạp Trì, Tống Kiêu nhìn thấy các chấm sáng lóe lên giữa vũ trụ mênh mông.

Tạp Trì càng ngày càng gần, tám tinh thuẫn không hề xếp theo hàng ngũ dừng lại trên bầu trời. Từ hình chiếu đa chiều có thể thấy được, bề mặt ngôi sao này là đất đá lởm chởm, mà trạm quan sát của bọn họ ở dưới đất, từ góc độ này mọi người chỉ có thể nhìn thấy điểm mốc trạm quan sát.

Rồi phi hành khí gặp tinh thuẫn đầu tiên.

Khoang tàu hơi chấn động, bọn họ ngừng lại.

Các học sinh nhẹ nhàng ấn một cái lên ngực, đồng phục du hành vũ trụ tự động bao trùm lấy họ.

Cửa khoang thuyền mở ra, tất cả tiến vào tinh thuẫn.

Lâm phu nhân cùng mọi người đến đây cười nói:

_ Các em thân ái, khóa mô phỏng thực chiến thứ nhất sau khi các em tiến vào tinh thuẫn sẽ bắt đầu, cô không thể đưa ra bất kỳ chỉ dẫn nào cho các em, mọi người đã hiểu chưa?

_ Vâng, Lâm phu nhân!

Sau khi tiến vào tinh thuẫn, mọi người bắt đầu bảo vệ hệ thống.

Trong lúc nhập số liệu, Niên Cẩn sửng sốt, lập tức hô to:

_ Đùa nhau à! Tinh thuẫn này không có thiết bị điều tra!

_ Cái gì? Không có khả năng!

Các học sinh cùng xông tới, đồng thời báo cáo với Lâm phu nhân.

_ Đây chắc chắn là sơ hở của nhân viên công tác! Nếu như không có thiết bị điều tra, tinh thuẫn thùng rỗng kêu to căn bản không có ý nghĩa tồn tại.

_ Đúng vậy, đúng vậy! Mau báo lại chuyện này thôi!

_ Đúng vậy, không có thiết bị trinh sát, dù có thiết kế tốt hệ thống cũng vô ích.

Trong lúc mọi người đang bàn luận ầm ĩ, máy truyền tin phát ra thanh âm lãnh đạm và trầm ổn.

_ Trong quá trình thực chiến, chuyên viên sửa chữa không chỉ đối mặt với vấn đề thăng cấp hệ thống tinh thuẫn, mà còn bao gồm mọi khuyết thiếu phần cứng của nó. Nếu như đây là một trận thực chiến chân chính, từng lời oán giận của mọi người, chính là đang lãng phí thời gian và sinh mệnh của những chiến hữu khác.

Thời điểm truyền tin cắt đứt, tất cả mọi người ngây ngẩn tại chỗ.

_ Hình như tôi nghe thấy… Giọng nói của Oz thì phải?

Đương nhiên là Oz Fawn, giọng điệu của anh rất đặc biệt, những người khác không thể bắt chước theo.

_ Nói cách khác... Oz vẫn luôn nhìn chúng ta?

Bên trong tinh thuẫn vốn đang một mảnh tĩnh mịch, mọi người bỗng nhiên phấn chấn.

Tống Kiêu trầm mặc, lần đầu tiên hiểu rõ địa vị của Oz trong lòng những người khác. Anh không chỉ là thiên tài điều khiển tinh hạm và người thừa kế một đại gia tộc, anh là mục tiêu những người khác dõi theo.

_ Đúng rồi, nếu như không có thiết bị điều tra, chúng ta lại không mang theo linh kiện để lắp đặt, vậy phải bù đắp thế nào đây?

Mọi người rơi vào im lặng, Tống Kiêu cười một cái nói:

_ Mỗi một tinh thuẫn đều trang bị tên lửa. Trên mỗi quả tên lửa có thiết bị khóa mục tiêu. Nếu như chúng ta tháo thiết bị này ra, cải biến phương thức phát tín hiệu của nó, vậy thì phạm vi điều tra của nó có thể đạt đến tầm bắn tên lửa, độ chính xác của việc khóa mục tiêu sẽ càng cao.

_ Nếu có thể điều tra được đối thủ của chúng ta thật sớm, chúng ta sẽ có càng nhiều thời gian rút lui.

_ Chỉ là… Nếu vậy thì tên lửa không thể khóa mục tiêu.

_ Tên lửa có hệ thống chủ động xạ kích, có thể nối với trạm quan sát hoặc phi hành khí. Nếu vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể làm vậy.

Mọi người gật đầu tán thành Tống Kiêu, lập tức bắt đầu làm việc.

Đương lúc Tống Kiêu đang chuyên chú vận hành thử hệ thống lần nữa, trong máy truyền tin của cậu vang lên giọng của Oz.

_ Làm tốt lắm.

Tống Kiêu cong khóe môi, khẽ cười, tiện lời hỏi:

_ Anh có thấy tôi đặc biệt đẹp trai không?

_ Ừ.

Tuy rằng chỉ có một âm tiết, thế nhưng Oz trả lời rất nghiêm túc.

Tống Kiêu ở trong lòng cười nở hoa.

Tuy rằng người kia không hài hước tí nào, nhưng vẫn có những lúc rất dễ thương.

Sau khi mọi người bảo vệ được tám tinh thuẫn, thì lên phi hành khí bay đến trạm quan sát.

Tống Kiêu điều chỉnh thử một chút máy truyền tin của mình, cậu biết Oz có cùng tần số liên lạc với mình, anh nhất định đang ở nơi nào đó quan sát cậu. Vì vậy Tống Kiêu làm bộ ôm đầu gối, đầu chôn ở cánh tay, trên thực tế lại đang nhỏ giọng nói:

_ Này, anh có ở đó không?

_ Có.

Thời điểm nghe được Oz trả lời, Tống Kiêu có một loại vui vẻ nho nhỏ.

_ … Khi nào bạn học của anh “xâm lấn” Tạp Trì, không thể lặng lẽ nói cho tôi biết một tiếng à?

_ Không thể, đây là ăn gian.

Tống Kiêu buồn bực nở nụ cười. Kỳ thực cậu biết mình sẽ nhận được câu trả lời này, nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện với Oz.

_ Cậu cười à? – Oz nhẹ giọng hỏi.

_ Không có. Oz, vậy bây giờ anh đang ở đâu thế?

_ Không thể nói cho cậu.

_... Ngoại trừ ba chiếc tàu con thoi sẽ đến xâm lấn bọn tôi, chắc không còn “kinh hỉ” nào khác nhỉ?

_ Thực chiến luôn biến đổi, không lúc nào không có “kinh hỉ”.

Tống Kiêu bĩu môi, lại không tức giận.

_ Này này, tôi hỏi anh, bây giờ anh đang làm gì đấy?

_ Nói chuyện với cậu.

_ Anh đúng là trả lời theo trọng tâm câu hỏi đến phút cuối cùng nhỉ.

Cũng chỉ có Tống Kiêu tôi nguyện ý nói chuyện với anh.

Oz trầm mặc, không nghe thấy giọng nói của anh, Tống Kiêu lại cảm thấy nhàm chán.

_ Này, anh ở đó có thấy tôi không? – Tống Kiêu lại hỏi.

Cậu đoán rằng Oz lúc này nhất định đã bị mình phiền chết.

_ Tôi có thể thấy trạm quan sát.

_ Ồ, vậy là không thấy tôi rồi nhỉ? Anh đoán thử xem, bây giờ tôi đang làm gì?

_ Nói chuyện với tôi.

_ …

Ngay lúc đó, điện toán đám mây trong trạm quan sát bỗng lóe lên.

Niên Cẩn cau mày kiểm tra số liệu:

_ Thật vô lý, còn chưa tới thời gian xâm lấn ước định mà!

Ryan đi tới nói:

_ Hay là số liệu chuyển tiếp của tinh thuẫn có vấn đề? Nhưng nếu là sơ suất kỹ thuật, đoạn số liệu không thể ngắn thế này!

Tống Kiêu thầm nghĩ thì ra là thế, buồn buồn nói với Oz:

_ Không phải là “kinh hỉ” các anh tạo ra, đến sớm hơn dự định đấy chứ?

_ Không có.

Trong lòng Tống Kiêu dâng lên cảm giác kì quái.

Cậu rất tin tưởng tinh thuẫn của lớp, sẽ không xảy ra vấn đề về số liệu nào. Mà quan trọng là, phạm vi điều tra của tinh thuẫn đã gấp sáu lần so với trước kia, có thể thứ bọn họ dò được không phải là kẻ địch xâm lấn Tạp Trì, mà có thể là những thứ khác.

Tống Kiêu kiểm tra lại một đoạn số liệu, kéo nó lên hình chiếu đa chiều.

_ Đây là gì thế, rác thải vũ trụ? – Niên Cẩn ngoẹo đầu híp mắt nhìn, bởi vì chỉ có một bộ phận, hơn nữa đường nét cũng không nối tiếp nhau, thực sự rất khó nhìn rõ.

_ Có phải là thiên thạch hay không?

Tống Kiêu xoay hình ảnh theo các hướng khác nhau, đáy lòng chợt thấy lạnh lẽo.

Cậu nhanh chóng gửi mệnh lệnh vào đám mây, thay đổi phương thức điều tra của tinh thuẫn.

_ Làm sao vậy? Tống Kiêu? Vẻ mặt của cậu thật dọa người!

Ngay một khắc đó, số liệu đưa tới hiện lên hình chiếu đa chiều.

Mọi người thở dốc vì kinh ngạc.

_ Nó… Cái gì vậy? Không phải là thật chứ…

Trên hình chiếu đa chiều xuất hiện một hạm đội gồm mười hai tàu con thoi.

Mỗi một chiếc tàu con thoi có thể tích chỉ bằng một phần ba những con tàu bọn họ thường gặp, thế nhưng tốc độ lại nhanh gấp năm lần.

Quỹ đạo ẩn hình của bọn họ rất xuất sắc, chỉ có thu thập từng chút số liệu một rồi suy đoán theo tình huống mới tra được quỹ tích của bọn họ.

Thay đổi của Tống Kiêu chỉ có tác dụng trong một giây, một giây sau hạm đội đã biến mất khỏi hình chiếu.

_ Đây… Có lẽ là quân phòng vệ của Warm Wind đang tiến hành diễn luyện? – Niên Cẩn cứng đờ cười cười, có lẽ cô nghĩ giả thiết này có thể khiến mình thoải mái hơn.

_ Oz… Anh còn ở đó không? – Tống Kiêu hỏi.

_ Tôi ở đây.

_ Tinh thuẫn của bọn tôi bắt được quân đoàn Ảnh Tử. – Đầu ngón tay Tống Kiêu hơi run, mặc dù cậu che dấu rất khá.

Các học sinh nghe được điều này đều sợ ngây người.

_ Cái gì? Quân đoàn Ảnh Tử sao? Không thể nào!

_ Quân đoàn Ảnh Tử ở góc vuông thứ mười làm gì? Bọn họ muốn tiến hành xâm lược chắc?

_ Hay là chỉ đi ngang qua? Nghe nói bình thường quân đoàn Ảnh Tử hay đến các góc vuông khác tuần tra, nhưng cũng không thực sự làm cái gì!

_ Hay đây là cái bẫy học viện cố ý bày ra?

Lưng Tống Kiêu lạnh toát. Cậu có dự cảm, mục đích quân đoàn Ảnh Tử đến đây không phải là xâm lấn hay thể hiện kỹ thuật ẩn hình cao siêu của mình, mục đích của bọn họ… là cậu.

_ Nghe đây, mọi người đứng đợi ở trạm quan sát ba phút, ba phút nữa tôi sẽ đến.

_ Được.

Tống Kiêu nắm chặt tay, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Ba phút đồng hồ… Đối mặt quân đoàn Ảnh Tử, bọn họ có thể kiên trì ba phút đồng hồ sao?

_ Được rồi! Mỗi người đều có nhiệm vụ của mình! Chúng ta phải kiên trì ba phút đồng hồ! – Tống Kiêu hướng về phía mọi người vỗ tay một cái.

Tất cả đều ngây dại.

Niên Cẩn mở to hai mắt nhìn Tống Kiêu:

_ Vậy… Đây thật sự là quân đoàn Ảnh Tử...

Ngay lúc đó, tinh thuẫn phát tín hiệu cảnh báo, cho biết có thực thể tiến vào phạm vi phòng ngự của tinh thuẫn.

Trên hình chiếu đa chiều có thể thấy mơ hồ tàu con thoi đang chậm rãi đột phá vòng vây năng lượng mà các tinh thuẫn liên kết với nhau.

Chúng nó hoàn toàn thoát khỏi hàng phòng ngự tinh thuẫn, trực tiếp tiến vào phạm vi công kích.

_ Còn đứng ngây ra đó làm gì! Tiếp tục ngẩn người chờ chết sao! Hay là ra sức đánh một trận với quân đoàn Ảnh Tử.

Tống Kiêu rống lớn một tiếng.

Các học sinh run rẩy.

Ryan là người thứ nhất đứng dậy, đi tới trước đám mây:

_ Tinh thuẫn số 1! Tinh thuẫn số 2! Phong tỏa! Khởi động sức nghiền trọng lực.

Niên Cẩn tuy rằng thoạt nhìn hoảng loạn, nhưng lại lập tức tiến  nhập đám mây:

_ Tinh thuẫn số 3! Tinh thuẫn số 4! Phong tỏa! Khởi động pháo bắn ion! Tính toán quỹ đạo truy đuổi!

Các học sinh khác rốt cục có phản ứng, đều bắt đầu thao tác đám mây.

_  Tống Kiêu! Cậu phân tích quân đoàn Ảnh Tử! Số liệu chuyển động của bọn họ đang biến hóa không ngừng, chúng ta cần đuổi kịp quỹ đạo của họ.

_ Đã biết!

Tống Kiêu hít một hơi thật sâu, cậu phải bình tĩnh!

Bọn họ đối mặt với mười hai tàu con thoi.

Bọn họ chỉ có tám tinh thuẫn.

Viện quân cần ít nhất ba phút đồng hồ.

Nếu cậu tính sai một li… Hạm đội sẽ tấn công bất cứ lúc nào, so với họ lớp cậu còn yếu hơn con kiến.

Vào lúc này đại não tập trung vô cùng, thần kinh kéo căng như cung lên dây.

Suy nghĩ của cậu như cơn lũ tràn vào đám mây, các số liệu mới không ngừng sinh ra.

Quân đoàn Ảnh Tử quỹ tích xưa nay bí ẩn, hiện tại giống như bị cái bóng của chính mình vây hãm, dù đoàn quân đi tới đâu, đều bị tinh thuẫn theo dõi được.

Đoàn quân phát động tấn công với tinh thuẫn.

Ánh lửa bắn ra từ pháo ion xen lẫn nhau trong không gian.

Căn cứ quy luật giải toán quỹ đạo, tinh thuẫn không chỉ lẩn tránh, đồng thời luôn nhằm lúc mục tiêu không tập trung tiến hành phản kích.

Pháo bắn ion oanh tạc trên bề mặt Tạp Trì, ngôi sao nhỏ này gần như bị phá hoại nặng nề.

Trạm quan sát không ngừng rung động.

Quân đoàn Ảnh Tử tựa hồ phát hiện vị trí của trạm quan sát, không ngừng tập trung hỏa lực công kích nơi này.

Một quả tên lửa phóng thẳng đến, tim Tống Kiêu như nhảy lên tận họng.

Mà một tinh thuẫn khác di chuyển đến, chặn quả tên lửa này lại.

Có một tàu con thoi suýt xuyên qua chỗ trống ở đó.

May mắn Ryan điều động hai lá chắn khác, cải biến trận hình phòng ngự, miễn cưỡng bức lui nó.

Mười hai chiếc tàu con thoi với mọi người mà nói là áp lực quá lớn.

Bọn họ thậm chí ngay cả tấn công trí mạng cũng không có.

Cũng may quân đoàn Ảnh Tử để hành tung thuận lợi, cũng không mang theo vũ khí hạng nặng, bằng không trận đấu đã kết thúc.

Trận giao chiến này tựa như dài một thế kỷ vậy.

Nhưng chỉ mới ba mươi giây trôi qua.

Bởi vì thần kinh tập trung cao độ, đã có một bạn học không xong. Cậu đè lấy trán, cúi đầu xuống, nặng nề thở hổn hển.

Niên Cẩn không nói gì, tiếp quản tinh thuẫn cậu điều khiển.

Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, hành tung kẻ thù ngày càng quỷ dị, khả năng tính toán của Tống Kiêu cũng sắp đến cực hạn.

Hỏa lực của địch nhân dần giảm xuống, bọn họ không ngừng tuần tra tới lui, bình tĩnh như vậy lại khiến mọi người càng thêm sợ hãi.

Trong khi mọi người hoài nghi kẻ thù đang tính rút lui, một tinh thuẫn bị đánh trúng.

Lửa bay tứ phía khiến trong lòng mọi người tuyệt vọng, hệ thống phòng ngự của tinh thuẫn bị xé ra một lỗ hổng.

Thế nhưng Niên Cẩn và Ryan vẫn không buông tha, hai người sử dụng hình thức chuyển động càng thêm phức tạp để bổ sung khuyết thiếu.

Mà sau vô số lần tính toán, Tống Kiêu phát hiện ra quy luật.

Tất cả quỹ đạo của đối phương đều có một công thức, chỉ cần tìm được công thức này, dù Tống Kiêu không tự mình tính, đám mây cũng có thể tìm ra!

Tống Kiêu một bên kiềm chế tốc độ của kẻ địch, giảm bớt áp lực cho mọi người, một bên tính toán công thức, đầu cậu đau vô cùng, lưng đã ướt một mảnh.

Chưa tới hai mươi giây, tinh thuẫn thứ hai đã bị phá hủy.

Trạm quan sát truyền dến thanh âm hút khí, chỉ còn lại sáu tinh thuẫn, dù biến hóa trận địa như thế nào đi nữa cũng không thể bao trùm cả ngôi sao được. Trong mười lăm giây nữa bọn họ sẽ bị công phá!

Vừa lúc đó, một đoạn số liệu được nhập vào đám mây, mọi tinh thuẫn đều có thể duy trì liên tục theo dõi các tàu con thoi kia.

Tống Kiêu bỏ qua tính toán quỹ đạo, chuyển sang hệ thống thao tác tinh thuẫn.

Hiện tại cậu bắt đầu phản kích!

Tống Kiêu mở to hai mắt, cho tinh thuẫn số một bắn tên lửa.

Tên lửa đánh vào thân một chiếc tàu con thoi, sau đó là một loạt pháo ion phát động, bắn rơi chiếc tàu con thoi kia.

Mọi người rung động, bầu không khí sắp vỡ tan bỗng sống lại.

_ Được! Hiện tại đến lượt chúng ta trả lại bọn họ! – Niên Cẩn hăng hái bừng bừng nói.

Hạm đội như rơi vào lưới đánh cá, bị chùm tia từ pháo bắn ion bức bách đến tiến thoái lưỡng nan.

Thời gian còn lại một phút đồng hồ, chỉ cần một phút nữa, Oz sẽ đến!

Lúc này, một chiếc tàu con thoi thoát khỏi vòng vây của pháo bắn ion.

Trong khi những người khác âm thầm kêu “không ổn”, Ryan lại phát thêm một loạt đạn nữa, ổn thỏa đánh rơi nó.

Thì ra là Tống Kiêu cố ý dụ nó bay ra!

Bên địch hiểu được điểm ấy, không vội vã đột phá vòng vây nữa, mà đổi trận hình sang vây công tinh thuẫn Tống Kiêu điều khiển. Nguyên nhân là vì, mỗi tinh thuẫn chỉ có một tên lửa, mà Tống Kiêu lúc nãy đã dùng nó rồi.

Tống Kiêu khéo léo né tránh, thế trận tinh thuẫn phát sinh càng nhiều biến hóa, tài tình tạo ra vô số khe hở.

Niên Cẩn và Ryan nhân cơ hội, trên dưới giáp công, phá hủy một con tàu đang truy kích Tống Kiêu.

Còn lại chín con tàu, áp lực của bọn họ giảm rất nhiều.

Thế nhưng khiến Tống Kiêu không ngờ tới chính là, một chiếc tàu con thoi liều lĩnh lao vào tinh thuẫn của Tống Kiêu, hoàn toàn không quan tâm sống chết của mình.

Đối mặt “Dĩ tử tương bức”, Tống Kiêu chỉ có thể đánh trả bằng pháo ion, mà các tinh thuẫn khác đang chật vật ngăn chặn kẻ thù, căn bản không kịp cứu Tống Kiêu.

Rất nhanh, tinh thuẫn của cậu bị đánh rơi.

Cứ như vậy, chỉ còn lại năm tinh thuẫn thì không thể chống đỡ hàng phòng ngự của Tạp Trì, bên địch phân ra tứ phía, tinh thuẫn chỉ có thể truy kích phía sau.

Tống Kiêu thầm kêu “Xong”.

Niên Cẩn và Ryan vẫn bình tĩnh ngăn cản tàu con thoi tới gần, có hai học sinh hoàn toàn luống cuống, tinh thuẫn thiếu chút nữa đã bị chiến hạm địch phá huỷ, Tống Kiêu vào thời khắc chỉ mành treo chuông thay bọn họ điều khiển, lại kết liễu được một con tàu của địch.

Bầu trời Tạp Trì một mảnh hỗn loạn.

Phòng tuyến tinh thuẫn cũng ngày càng gần mặt đất.

Trong nháy mắt tinh thuẫn của Niên Cẩn xẹt qua mặt đất, hai con tàu bên địch bắn hủy nó.

Niên Cẩn thở dốc vì kinh ngạc, tựa lưng vào ghế ngồi. Cô nhìn đồng hồ... Còn hơn ba mươi giây nữa…

Các tinh thuẫn còn lại không thể vãn hồi bại cục, tất cả tinh thuẫn đều bị tiêu diệt.

Một khắc kia, từ hình chiếu đa chiều, Tống Kiêu có thể không chỉ một chiếc tàu con thoi đáp xuống bên ngoài trạm quan sát.

_ Chúng ta đi!

Niên Cẩn kéo áo Tống Kiêu, chạy vào sâu trong trạm quan sát.

_ Chẳng có ích gì đâu! Bọn họ nhất định sẽ tìm được chúng ta! – Vài học sinh sợ đến phát khóc.

Tống Kiêu hiểu được ý tứ của Niên Cẩn, dù địch nhân chỉ chậm mấy giây để tìm được bọn họ, nhưng có thể tranh thủ thời gian cho Oz.

Tất cả chạy như điên trên lối đi, xuống nơi dùng để dự trữ thức ăn của trạm quan sát.

Trong bóng tối, các học sinh ôm nhau ngồi một chỗ, thầm đếm từng giây trong lòng.

Bọn họ cho rằng cửa chính sẽ bị đạp đổ, nhưng lại quên mất, quân đoàn Ảnh Tử toàn là Arthur.

Vài đạo bóng đen bước qua bức tường bị phân giải, mọi người nín thở, mặc dù không có bất kỳ tia sáng nào, Tống Kiêu vẫn cảm nhận được có vài bóng hình đi đến. Bọn họ mặc màu đồng phục du hành vũ trụ màu đen, đi thẳng đến trước mặt Tống Kiêu, một tay khiêng cậu lên.

Trái tim Tống Kiêu như sắp nổ tung.

Niên Cẩn ở một bên nỗ lực giữ cậu lại, Tống Kiêu sợ hãi kêu lên:

_ Đừng tổn thương cô ấy!

Đối với quân đoàn Ảnh Tử phân giải bất kỳ một học sinh nào ở đây là chuyện rất dễ dàng.

Vai của kẻ đang khiêng Tống Kiêu run rẩy, giống như đang bật cười vậy.

Hắn đang cười nhạo đám trẻ này không biết lượng sức? Cười nhạo Tống Kiêu bản thân đã khó giữ nổi còn muốn bảo vệ những người khác? Hay là bọn họ rốt cục hoàn thành nhiệm vụ?

Quân đoàn Ảnh Tử không chút chần chờ, trong ba giây đồng hồ đã rời khỏi trạm quan sát.

Không thể bị mang đi như vậy! Quyết không thể bị mang đi như vậy!

Nếu như rơi vào tay Nhật Ảnh, cậu có khả năng không còn cơ hội trở về nữa!

Khi cậu bị cưỡng ép tiến vào tàu con thoi, một đoàn laser chuẩn xác bắn vào chân của tên kia, hắn ngã xuống.

Tống Kiêu té xuống đất. Cậu cấp tốc đứng lên, nhìn thấy một tiểu đội đang lao về phía quân đoàn Ảnh Tử.

Là Oz!

Người này rốt cuộc đã tới!

Tống Kiêu một bên mừng rỡ, một bên nỗ lực thoát đi quân đoàn Ảnh Tử.

Thế nhưng cậu còn chưa chạy được hai bước, đôi chân đã như bị trói buộc không thể động đậy, thậm chí còn rời khỏi mặt đất, tự động bay vào trong tàu con thoi.

Những người này sử dụng Thuấn di với cậu.

Mi có thể phản kháng bọn họ, Tống Kiêu!

Cậu cũng là một Arthur!

Đừng quên mi cũng là một Arthur!

Tống Kiêu cắn chặt răng, cảm thụ được cỗ lực lượng cậu vừa e sợ lại vừa ỷ lại tràn ra từ sâu trong não, dọc theo thần kinh, phá bỏ lực lượng đang trói buộc cậu, sau đó ra sức chạy đi.

Nhưng chưa chạy được bao lâu, Tống Kiêu lại ngã xuống đất, đất đá biến đổi hình thái, giống như vòng xoáy cuốn cậu vào.

Đây là năng lực Tái tạo, cải biến hình thái phi cơ thể.

Tống Kiêu không biết cách làm thế nào để tái tạo, cậu chỉ biết “Phân giải” nguyên thủy nhất.

Cho lực lượng của mình tràn vào đất, phá vỡ liên kết giữa các nguyên tử, trong nháy mắt biến chúng nó thành cát bụi.

Quân đoàn Ảnh Tử quyết định rời khỏi nơi này.

Một chiếc tàu con thoi xẹt qua người Tống Kiêu, gã “Ảnh Tử” mở cửa tàu ra chế trụ vai Tống Kiêu, lôi cậu dậy.

Tống Kiêu nỗ lực đẩy đối phương ra, cậu cảm thụ được lực lượng đối phương trên người mình, hắn muốn kéo Tống Kiêu vào trong khoang thuyền.

= Hết chương 55 =

Chương sau, cách mạng cao trào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play