*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mồ hôi lạnh của Tống Kiêu rơi xuống.

Nếu vừa rồi sơ sẩy một chút, đầu Thiệu Trầm đã bị luồng khí sắc bén kia chém thành hai nửa!

_ Ngài Tulio, ngài định đại khai sát giới (xuống đao giết người) ở thủ đô sao?

Trên môi Thiệu Trầm vẫn là vẻ tươi cười, ngay cả thanh âm cũng tao nhã lễ độ.

Tulio sờ sờ cằm, từng bước một tiến đến.

Tống Kiêu sợ hãi,  lẽ nào Tulio muốn bóp nát đầu Thiệu Trầm như bóp vỡ quả Kourou sao?

_ Sao mà được? Đây chính là thủ đô, đại khai sát giới trên địa bàn của các người, ta đâu có điên! – Thanh âm của Tulio từ tốn, tỏ vẻ rất có giáo dục.

Hai mắt Tống Kiêu suýt trợn trắng.

Tulio, vấn đề ở chỗ ông vốn là gã điên mà!

Cevil đi tới giữa Thiệu Trầm và Tulio, nhẹ nhàng cười:

_ Ngài Tulio nhất định là rất tò mò tài công của Băng Liệt rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, cho nên cũng không muốn khai sát giới, ngài chỉ đơn thuần muốn thử năng lực của Thiệu Trầm, nhỉ?

Cevil liếc qua, ánh mắt mang theo vài phần trêu tức, ẩn chứa mấy phần áp lực.

Tulio híp mắt lại, ông có thể hiểu được điều thiếu niên nhìn qua vân đạm phong khinh (mây thưa gió nhẹ – tính cách lãnh đạm, lạnh nhạt) này chuyển đến mình: Đừng cố gắng làm gì, ở đây ngài không có ưu thế.

Vừa rồi ông chỉ muốn phân giải quần áo của thiếu niên này, cùng lắm là da của cậu ta, chỉ là Tulio hoàn toàn không nghĩ tới thiếu niên này có có Tụ lực rất thâm hậu.

Tulio rất ghét những gì được đội cái mũ “tiềm năng” ở trên đầu, đặc biệt là những người trẻ tuổi. Những thiếu niên có “tiềm năng”, bao gồm cả Oz Fawn, đều có thể trở thành Tống Nhiên thứ hai.

Nhưng bây giờ, Thiệu Trầm tham gia khiến ông rõ ràng giờ mình muốn làm gì đều rất khó.

Nhưng càng khó khăn, Tulio càng muốn thử một lần.

_ Đương nhiên, ta chỉ muốn thử xem tài công của Băng Liệt rốt cuộc có thực lực như thế nào thôi.

Tulio đi tới trước mặt Cevil, cúi đầu xuống, nhìn vào ánh mắt thiếu niên.

Trong đôi con ngươi ấy không có chút sợ hãi nào, giống như Oz Fawn ngày đó.

Điều này khiến ông ta vừa buồn bực vừa chán ghét.

Tulio giơ tay lên, đặt lên gò má Cevil, phát ra thanh âm như cảm thán:

_ Con trai, cậu thật xinh đẹp.

_ Ngài Tulio, trước kia có một người gọi tôi là “con trai”, hiện đã chết. – Cevil vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười.

Trái tim Tống Kiêu gần như vọt khỏi cổ họng, cậu biết mình không thể đi lên nhưng bản năng vẫn muốn tiến đến đó, nhưng hiện tại cậu không thể cử động.

Rốt cuộc là Thiệu Trầm hay Cevil cố định cậu tại chỗ, cậu không quan tâm, cậu chỉ mong Tulio biến đi càng xa càng tốt.

Vì sao không có bệnh viện tâm thần tinh tế (bệnh viện dành cho tất cả các góc vuông) chứ? Tốt nhất là trang bị hỏa lực, nếu Tulio muốn trốn khỏi viện, trực tiếp bắn ông ta thành bụi luôn!

_ Cha cậu không dạy cậu, không nên lộ ra năng lực của mình quá sớm sao. Vì sẽ có rất nhiều Arthur cao cấp nhân cơ hội phá hủy các Arthur trẻ tuổi có tiềm năng trước khi bọn họ phá kén. Diệt trừ uy hiếp, dù nhân loại tiến hóa đến trình độ nào, đi đến chân trời nào, cũng không thoát được bản năng của động vật này.

Ngón tay Tulio vuốt ve gò má Cevil, dù trên môi ông ta là nụ cười, nhưng trong mắt lại ánh lên sát khí.

_ Có lẽ vậy. Nhưng tôi không cho là mình có tiềm năng như ngài nói.

Tống Kiêu gấp đến độ sắp hộc máu. Thiệu Trầm! Cevil của tôi sắp bị Tulio bóp chết! Anh mau giúp cậu ấy đi!

_ Vậy cho ta một lý do buông tha cậu, con trai.

_ Tại tinh hệ Molbis ở biên giới góc vuông thứ sáu, chúng tôi phát hiện hành tung của quân đoàn Ảnh Tử.

Ngón tay Tulio cứng lại, Cevil nghiêng mặt sang bên, tránh khỏi ông ta.

_ Ngài dự định tiếp tục lãng phí thời gian, hay phái người đến nhìn một cái đây?

Trong nụ cười Cevil có mấy phần xảo quyệt.

Quân đoàn Ảnh Tử là thân vệ của lĩnh chủ góc vuông thứ chín Nhật Ảnh.

Ở đâu có bọn họ, chứng tỏ Nhật Ảnh cũng ở đó.

_ Cậu đang lừa ta. – Ánh mắt Tulio híp lại- Đây là sự lừa dối ta không thể khoan nhượng.

Dù quỹ đạo bay ẩn hình của quân đoàn Ảnh Tử có đạt đến đỉnh cao nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng lớn lối tiến vào góc vuông thứ sáu, dẫu sao vẫn còn hạm đội tuần tra của Tống Phái Lưu. Tin tức này dù là Tống Kiêu nghe cũng không thể tin được.

Cevil ngửa mặt lên, cười:

_ Mạng lưới thông tin của gia tộc Haffris cực kỳ phát triển. Ngài có thể không tin, tiếp tục nghi ngờ. Quân đoàn Ảnh Tử sẽ không dừng lại lâu ở một chỗ đâu.

Tulio chỉ chần chờ một giây, rồi thả Cevil, nhanh chóng xoay người rời đi.

Tống Kiêu há miệng, thở dài một hơi.

Mãi đến khi xuyên toa hạm của Tulio lên trời cao, Tống Kiêu kéo Cevil qua:

_ Chẳng lẽ cậu thật sự lừa ổng hả? Nếu bị ông ta phát hiện, không chừng ổng sẽ cho nổ banh xác thủ đô đó!

Cevil gạt tay Tống Kiêu ra, lạnh nhạt trả lời:

_ Tôi không lừa ông ta. Nhưng cậu, cậu định tiếp tục cất giấu bí mật nhỏ của mình đến khi nào?

Tống Kiêu rất muốn nói gì đó, lại phát hiện mình không thể mở miệng.

Là Thiệu Trầm, hắn dùng năng lực của mình khống chế Tống Kiêu.

Cevil nhìn vẻ mặt Tống Kiêu muốn nói lại thôi, trực tiếp xoay người rời đi.

Tống Kiêu âm thầm rơi lệ trong lòng. Cậu rốt cuộc đã khiến Cevil tức giận bao nhiêu lần rồi!

Chẳng nhẽ tình đầu của cậu cứ chấm dứt như vậy?

Tống Kiêu thật vất vả mới có thể mở miệng nói chuyện, cậu tức giận trừng Thiệu Trầm:

_ Vì sao anh không cho tôi giải thích với Cevil!

_ Giải thích cái gì? Giải thích Oz Fawn thực sự ở chỗ của chúng ta sao? Những thứ không giải thích được, thì không cần giải thích. Cậu chủ nhỏ, em hiểu được tình hình hiện tại không? Tulio đã không chút cố kỵ đến tận trường học tìm em, thậm chí bỏ qua mặt mũi gia tộc Haffris, có lẽ đêm nay, hoặc là ngày mai, ông ta sẽ đích thân đến Tống gia! Tôi phải báo cho Tống tiên sinh mau trở lại!

Thiệu Trầm hiếm khi cảm thấy áp lực.

Ngồi trong phi hành khí, Tống Kiêu chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu biết, chuyện của Oz Fawn phải nhanh chóng giải quyết.

Các thế lực ở góc vuông thứ sáu lực đã mất cân bằng, dù là  lĩnh chủ Sở Phong, Phong vương Tulio hay gia tộc Haffris, thậm chí quân đoàn Ảnh Tử còn xuất hiện ở biên giới góc vuông thứ sáu, bọn họ đều bị quấn vào vòng xoáy này. Kẻ khơi mào tất cả chắc chắn là Phong vương Tulio, nhưng tiêu điểm gây mất cân bằng là Oz Fawn.

Nếu Oz Fawn lấy lại năng lực của mình, Sở Phong ắt phải cân nhắc lại lập trường ban đầu, mà Oz có thể kìm hãm Tulio, Cevil và gia tộc của cậu tạm thời sẽ được an toàn.

Tống Kiêu không muốn nhìn thấy hình ảnh Cevil bị Tulio uy hiếp nữa.

_ Em có tính toán gì không, cậu chủ nhỏ. – Giọng nói dịu dàng của Thiệu Trầm vang lên.

_ Nếu quân đoàn Ảnh Tử thực sự xuất hiện ở biên giới góc vuông thứ sáu, Tống Phái Lưu sẽ chiếu cố họ. Việc gọi anh ấy trở về không thực tế. Tống gia còn các đồng minh khác không?

_ Đương nhiên là có.

_ Có thể chạy đến thủ đô trong ba ngày chứ?

_ Có hai người thuộc đoàn quân phòng giữ. Bọn họ là thân tín của anh cả em.

_ Gọi họ trở về, không nên làm động tĩnh lớn, lặng lẽ là được rồi.

_ Vâng, cậu chủ nhỏ. – Thiệu Trầm kéo khóe miệng, – Em định để Tulio ngộ nhận Tống tiên sinh đã trở về? Khiến ông ta phải kiêng kỵ.

_ Không, tôi muốn anh thả tin đồn, nói Tống Phái Lưu giao chiến với quân đoàn Ảnh Tử ở biên giới. Phong vương Tulio nghe thấy người của mình gặp phải phiền toái, chẳng lẽ còn không nhanh đi làm anh hùng cứu mỹ nhân tăng thiện cảm?

Thiệu Trầm bật cười:

_ Tôi nghĩ cách dùng từ “Anh hùng cứu mỹ nhân” này rất buồn cười.

_ Sao lại buồn cười?

_ Em không cảm thấy so với lĩnh chủ góc vuông thứ chín,  Phong vương Tulio chưa thể đạt tới trình độ làm người hùng sao?

_ Ha… thế người đẹp và quái vật vậy. Phong vương Tulio là quái vật.

_... Cậu chủ nhỏ, em không bắt được trọng điểm lời nói của tôi.

Tống Kiêu trợn tròn mắt:

_ Đừng nói với tôi, anh nghĩ Phong vương Tulio là người đẹp!

_ Ý của tôi là, lĩnh chủ góc vuông thứ chín chưa chắc đã là người đẹp. – Thiệu Trầm trả lời.

Hai mắt Tống Kiêu sáng lên, ôm lấy cổ của Thiệu Trầm từ phía sau:

_ Này này! Vậy lĩnh chủ góc vuông thứ chín là đàn ông?

Thiệu Trầm bất đắc dĩ thở dài một hơi:

_ Em không biết sao?

_ Hm… Vậy mỹ nam và quái vật.

_ Em xác định lĩnh chủ góc vuông thứ chín trưởng thành rất đẹp sao?

Tống Kiêu hết ý kiến:

_ Ngài ấy là Arthur mà? Có Arthur nào lớn lên xấu xí không?

Phi hành khí yên lặng lại.

Ánh mắt Tống Kiêu chầm chậm rũ xuống. Cậu biết, cậu đã không còn thời gian để do dự và trì hoãn.

Đương đoạn bất đoạn, bất đoạn tắc loạn. (Có những việc phải nhanh chóng kết thúc, không kết thúc sẽ để lại họa lớn.)

Nếu bây giờ ra quyết định, cậu còn có thể lấy lại quyền kiểm soát tình hình. Chậm thêm một chút, cậu sẽ trở thành con cá mặc người làm thịt.

Chỉ là quyết định này, cũng có thể trở thành quyết định cuối cùng của cuộc đời cậu.

Thế nhưng cậu tình nguyện tự mình quyết định số phận, còn tốt hơn lúc đối mặt với Tulio chỉ biết lui về sau từng bước.

Lúc bọn họ về đến Tống gia, màn đêm đã hạ xuống.

Tống Kiêu đi tới căn phòng của Tống Nhiên, thấy Oz Fawn đang ngồi trước đám mây của cậu tính toán gì đó.

Mỗi lần Tống Kiêu rời phòng đều không đóng đám mây, cậu để lại một phần quyền hạn vào thăm cho Oz.. Đương nhiên, một phần nhỏ này chỉ là trò chơi Tống Kiêu yêu thích nhất mà thôi. Tống Kiêu nghĩ, nếu không chừng ngày nào đó Oz chán đọc sách, sẽ chơi trò chơi của cậu nhỉ?

Chỉ là chuyện này chưa từng xảy ra.

Chính làTống Kiêu không tưởng tượng được, Oz có thể phá mật mã thứ nhất của cậu, vào khu vực ứng dụng thực tế của điện toán đám mây.

_ Này, anh định ăn trộm dữ liệu hệ thống của tôi à? – Tống Kiêu bất mãn hỏi.

_ Tôi đang thống kê số liệu phi hành, chỉnh lý hệ thống. Sai một li đi một dặm, cậu hiểu rõ đạo lý này, nhưng vẫn lười làm.

Oz nghiêng mặt, Tống Kiêu nhìn đôi môi từ tốn khép mở của anh.

Ngay lập tức, vết cắn trên cổ trở nên đau nhức, mang theo nhiệt lượng nào đó, gần như thâm nhập vào máu cậu.

_ Vậy anh sửa xong chưa? – Tống Kiêu bĩu môi.

_ Độ chính xác tôi làm cao hơn cậu.

Tống Kiêu cười, ngồi khoanh chân trên giường, cậu đung đưa ngang dọc nhìn chằm chằm Oz.

_ Oz, anh tự tin về khả năng chỉnh lý của mình thế sao?

_ Đương nhiên.

_ Chúng ta không có thời gian. Ngày hôm nay, Phong vương Tulio đã đến trường học của tôi, thiếu chút nữa tổn thương người quan trọng nhất của tôi.

_ Cho nên? – Oz nghiêng mặt.

Tống Kiêu bỗng có ảo giác, dường như Oz vừa giương mày.

_ Đối với cậu Cevil Haffris là người quan trọng nhất?

Đây là lần đầu tiên Oz chủ động hỏi cậu một vấn đề.

Ánh mắt Tống Kiêu dò xét giữa chân mày anh, cậu phát hiện mỗi lần Oz chăm chú xem xét gì đó rồi khẽ tỏ vẻ xoi mói mờ ám, đều là lúc cậu nhắc đến “Cevil” trước mặt anh.

_ Cậu ấy rất quan trọng. – Tống Kiêu khẳng định.

_ Cậu có thể phân biệt được “rất quan trọng trong tưởng tượng” và “quan trọng thực sự” không? – Giọng nói của Oz có vẻ lạnh đi.

Tuy rằng ngữ điệu của anh không phập phồng chút nào, nhưng ý tứ phê phán khiến Tống Kiêu rất khó chịu.

Tống Kiêu ngoẹo đầu, cười khẽ một tiếng:

_ Vậy còn ngài, ngài Fawn… Ngài có cảm xúc này không? Thấy một người rất quan trọng với mình, mong muốn cùng người ta chia sẻ mọi thứ, mỗi một biểu tình rất nhỏ trên mặt người ta đều câu đi hồn của anh, xem sự an toàn của người ta còn quan trọng hơn mình?

_ Tôi có.

Nét mặt Oz không thay đổi, nhưng thanh âm bình tĩnh này khiến lòng Tống Kiêu như rượu đỏ sắp tràn khỏi ly.

_ Wao, tôi không đoán được đó. – Tống Kiêu nhún vai.

_ Tới bây giờ cậu toàn ảo tưởng. Cậu đã giải phẫu Cevil Haffris chưa? Cậu xác định cậu ta mãi mãi là người cậu có thể âm thầm thưởng thức gò má xinh đẹp sao?

Oz hỏi vặn lại khiến Tống Kiêu lạnh cả người.

Lúc Cevil phân giải Dyan, Tống Kiêu có loại sung sướng khi rốt cục cũng biết được một mặt khác của Cevil, ít nhất người ấy không chút cố kỵ cậu thể hiện năng lực của mình.

Nhưng trừ lần đó ra, cậu vẫn còn bao nhiêu điều chưa biết chứ?

_ Vậy còn anh? – Tống Kiêu vô ý thức hỏi.

_ Tôi vượt qua hàng tỉ năm ánh sáng tới nơi này, chỉ để có được cậu ấy. Không có chấp niệm như thế, đừng nói người kia quan trọng với cậu.

Đầu ngón tay Tống Kiêu khẽ run lên. Cậu cảm thấy  trong ánh mắt anh có một loại lực độ, xâm lấn từng tế bào não của cậu, kéo căng chúng nó ra rồi xé nát dễ như trở bàn tay, không chừa một tế bào nào.

Tống Kiêu thậm chí có thể nghe thấy tiếng tư tưởng của mình sụp đổ.

_ Không nói những thứ kia nữa. – Tống Kiêu âm thầm hít một hơi, cậu phải trở lại vấn đề chính. – Tình huống hiện tại của chúng ta là tên đã lên dây không bắn không được. Anh phải mau chóng lấy lại năng lực của mình, kìm hãm Tulio.

_ Cậu muốn hành động đêm nay? – Oz xoay người lại, quan sát Tống Kiêu.

_ Tôi muốn hành động bây giờ. Thiệu Trầm hiện tại đang liên lạc với thuộc hạ cũ của Tống gia, đợi anh ta làm xong chuyện, sẽ tiếp tục lo đến tôi. Chúng ta sẽ không có cơ hội thực hiện. – Tống Kiêu âm thầm nắm chặt nắm tay.

_ Có phải cậu đang nghĩ tất cả những điều mình làm này đều là vì Cevil Haffris?

Đối mặt với tình huống hiện nay, Oz vậy mà không động dung chút nào. Tống Kiêu không rõ vì sao chủ đề câu chuyện của anh luôn luôn lấy Cevil làm trung tâm?

_ Tôi mà là người của chủ nghĩa anh hùng sao? – Tống Kiêu kéo kéo khóe miệng, dùng sức nhìn vào cặp mắt Oz – Tôi làm tất cả những chuyện này, bởi vì tôi muốn làm.

_ Cậu không cần tiến hành mô phỏng chiến đấu để nghiệm chứng các chỉnh lý hệ thống của tôi?

_ Tôi tin tưởng anh.

Nói xong, ngón tay Tống Kiêu nhẹ nhàng tựa trên mặt tường, xuyên toa hạm ở bên dưới nâng lên. Cậu bước hai ba bước vào khoang điều khiển, ngồi lên vị trí tài công.

= Hết chương 35 = 

tinhhe1

Tinh hệ: Trong vũ trụ bao la, các vì tinh tú không những được phân bố theo một trật tự nhất định, mà còn được quần tụ theo từng nhóm một, mỗi nhóm bao gồm nhiều định tinh và vô số các thiên thể, các nhà thiên văn gọi đây là các tinh hệ.

=====================

Chương này Oz thật bánh bều, ly gián người ta thế mà được hở <(“) Mục đích anh đến góc vuông thứ sáu là để hỏi cưới Tống Kiêu kìa =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play