Oz đang định rút tay về, cuối cùng đầu ngón tay vẫn vân vê ngọn tóc Tống Kiêu. Tóc cậu rất mềm mại, mang theo độ ấm thuộc về cậu, rõ ràng mỏng manh yếu ớt, lại giống như muốn xuyên qua da thịt Oz, chạy vào máu của anh. Ngón tay anh chậm rãi luồn vào tóc cậu, nhẹ nhàng mơn trớn.
Trong nháy mắt, cổ tay anh cứng lại.
Oz thu lại tay của mình, đứng dậy rời khỏi tàu con thoi, tiến tới chiếc ghế dài hay ngồi.
Anh lấy quyển sách điện tử chưa đọc xong ra, ngón tay không ngừng lướt qua các trang sách, thế nhưng đầu các ngón lại vẫn nhớ đến cảm giác mềm mại kia, máu trong người bỗng nhiên sôi trào, xông lên lồng ngực.
Mà Tống Kiêu đang ngủ trong tàu con thoi, nghiêng đầu một cái, đánh vào khoang tàu, phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ bé.
Ngón tay đang lướt trên trang sách của Oz dừng lại.
Sau vài giây an tĩnh, vẫn chỉ có tiếng hít thở ổn định của Tống Kiêu.
Oz đóng sách điện tử lại, đi tới cửa khoang, cúi đầu xuống, nhìn Tống Kiêu sắp rơi khỏi cái ghế. Sợi tóc cậu cong về sau, lộ ra cái trán trơn bóng. Oz khom người, bế Tống Kiêu khỏi ghế ngồi, đặt lên giường.
Bây giờ đã rất khuya, Oz nằm xuống cạnh Tống Kiêu, nhắm mắt lại.
Tối nay rất yên bình, các tiếng động phát ra như có như không.
Tiếng hít thở của Tống Kiêu rất nhẹ, thong thả chậm rãi, mang theo ý vị mê hoặc nào đó, xâm nhập vào đại não Oz.
Anh bỗng nhiên duỗi tay, che lỗ mũi và bịt miệng cậu lại.
Anh bỗng muốn tiếng hít thở của Tống Kiêu dừng lại, không cần tiếp tục xâm nhập vào đầu anh, không nên quấy rầy giấc ngủ của anh.
Không thể thở khiến Tống Kiêu nhíu mày, cong môi.
Phiến môi mềm mại khẽ chạm vào lòng bàn tay Oz, máu trong người lại bị kích thích mà sôi trào, Oz thu lại tay của mình, xoay người sang chỗ khác.
Tống Kiêu khôi phục hô hấp hít một hơi thật sâu, thỏa mãn xoay người, cánh tay đặt lên người Oz.
Mặc dù đang nằm trong bóng tối, Oz vẫn có thể thấy rõ ràng đầu ngón tay của cậu, ánh mắt dọc theo đường cong ấy trượt lên cổ tay.
Nơi ấy có vẻ tinh tế, mảnh khảnh của thiếu niên, trong nét tinh tế lại ẩn chứa lực lượng và sự ngang tàng.
Oz giơ tay lên, nhẹ nhàng cài lại nút áo ở cổ tay cậu, một khắc kia anh có xúc động muốn bóp nát cậu.
Thế nhưng Tống Kiêu lại xoay người sang chỗ khác, vừa xoay một cái, đã nghe thấy tiếng “bịch ——” vang lên.
Hô hấp Oz nghẹn lại ở cổ họng, anh cứng người.
Tống Kiêu cũng không la hét “Đau quá” này nọ rồi đứng lên, tiếng hít thở đều đều tựa như ma quỷ niệm chú truyền đến, đánh vào thần kinh Oz.
Mỗi khi Oz nỗ lực từ chối thanh âm kia dây dưa luẩn quẩn, nó lại quấn lên.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, Oz Fawn lần đầu tiên mất ngủ.
Mà lúc này, tiệc tối nhà Haffris kết thúc, các khách mời đều ngồi vào phi hành khí rời khỏi đây.
Cevil ngồi trước vườn, yên lặng nhìn bụi bạch mai khôi to nhất.
_ Đang nghĩ gì vậy, con trai?
Cha của Cevil – Bell Haffris đi tới sau lưng thiếu niên.
_ Không có gì ạ.
_ Tại sao cha không thấy tài công Dyan Case của Tinh Vân? – Trong giọng nói của Bell mang theo thăm dò.
_ Cha, cha biết tạo sao Dyan Case tới đây không?
_ Thay mặt cho nhà Fawn chúc mừng sinh nhật con.
Khóe môi Cevil nhếch lên:
_ Cha tin gã à?
_ Không tin. – Bell cười cười – Nhưng xem ra con đã biết tên đó ở đâu?
_ Con phân giải gã rồi. – Thanh âm của Cevil bình tĩnh, cứ như thiếu niên chỉ vừa mới ngắt một nhành mai khôi vậy.
_ Gì cơ? – Bell nhíu mày – Cha tin con làm vậy là có lý do.
_ Mục đích của Dyan Case là Tống Kiêu.
Bell cười khinh miệt:
_ Bọn họ muốn lấy được tin tức của Băng Liệt từ đứa trẻ kia sao?
_ Không phải vì Băng Liệt. Tuy con không rõ lắm nguyên nhân phát sinh và quá trình, nhưng con xác định, Oz Fawn đã xảy ra chuyện.
_ Cevil, bây giờ sóng gió ở thủ đô biến đổi không lường, lĩnh chủ Sở Phong, gia tộc Fawn, Phong vương Tulio, cả Tống gia đều bị cuốn vào vòng xoáy. Điều chúng ta cần làm không phải tiến vào đó, mà làm một người đứng xem, chọn lấy lập trường có lợi cho mình nhất. Con hiểu chưa?
_ Xin lỗi cha. Con không nên ra tay. – Cevil nhẹ giọng nói.
_ Tuy rằng con nói xin lỗi, nhưng đáy lòng thực sự không cảm thấy cần xin lỗi. Con cũng không hối hận với quyết định của mình.
_ Con phải làm như vậy.
_ Cha sẽ không xen vào bất kỳ quyết định gì của con, cha chỉ muốn nhắc, một Arthur trẻ tuổi, năng lực càng cường đại, càng khiến người khác chú ý, nhất định sẽ có Arthur cường đại hơn con, nhằm lúc con còn chưa nắm được tất cả mà hủy diệt con. Không ai lưu lại cho mình một người để cạnh tranh. Thế giới của Arthur, rất tàn khốc.
_ Con biết, cha.
_ Cha sẽ xử lý chuyện của Dyan Case.
_ Con cảm ơn.
Ánh mắt của Cevil vẫn dừng lại trên khóm bạch mai khôi lớn nhất, dường như nhị hoa ở giữa sắp rỉ máu vậy.
Ngày hôm sau, lúc Thiệu Trầm đánh thức Tống Kiêu, cậu phát hiện mình đang nằm dưới đất!
Cậu sờ sờ ót, hơi đau một chút.
Mà quan trọng nhất là cậu không thể nhớ tại sao mình lại nằm dưới đất! Trí nhớ của cậu dừng lại ở lúc mình và Oz tiến hành luyện tập mô phỏng.
Há miệng đứng dậy, cậu phát hiện Oz đang đưa lưng về phía mình ngủ ngon lành, lửa giận lập tức bùng lên.
Shit! Ta vì mi mà phải chịu nhiều đau khổ như vầy!
Hôm qua vừa cùng tôi qua cửa phòng ngự xong! Phòng là của tôi! Giường cũng là của tôi! Ngay cả mạng anh cũng là tôi cứu! Thế mà anh lại để tôi ngủ dưới đất, cả tình nghĩa chủ tớ cũng không thèm nghĩ đến!
Ót tôi bị dập đau anh có biết không!
Không để ý tới tóc mình đang xù như tổ chim, Tống Kiêu nhảy lên giường, cưỡi mạnh lên người Oz, giơ quả đấm lên định đánh đối phương.
Oz tuy nhắm mắt nhưng vẫn vững vàng giữ được cổ tay Tống Kiêu.
_ Đi xuống.
Giọng nói của anh mang theo theo ý tứ ép buộc.
_ Anh mới phải đi xuống nằm đất ấy!
Tống Kiêu giơ tay kia lên, không đánh được tên này cậu thề không bỏ qua!
Thời điểm nắm tay sắp chạm đến mũi Oz, cánh tay này cũng bị đối phương giữ lại nốt.
Oz mở mắt, ánh mắt đánh tan khí thế của Tống Kiêu, đánh úp vào tâm trí cậu.
_ Tôi nói, đi xuống.
Ngữ điệu ra lệnh lạnh như băng, Tống Kiêu chính thức xù lông.
_ Không xuống! – Tống Kiêu trừng mắt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên môi lại vẽ lên dáng cười lưu manh – Tôi cưỡi anh, anh còn có thể đánh tôi sao? Tốt nhất là anh đánh vào đầu tôi ấy! Đánh tôi đến đần luôn, rồi không còn ai cùng đến viện nghiên cứu với anh nữa!
Tống Kiêu vừa nói, vừa kiêu ngạo cúi người xuống.
Cậu biết Oz không thích người khác tới gần, nhưng cậu lại cứ ghé sát vào người anh, cố ý thở phù một hơi, thổi lên lông mi xinh đẹp của đối phương.
Để tôi khiến anh buồn nôn chết luôn!
Đôi mắt lam nhạt của Oz trầm xuống.
Ngón tay anh càng dùng sức, cứ như muốn khảm vào xương cậu vậy.
Tống Kiêu thử di chuyển cổ tay, mà Oz lại không có chút ý tứ buông ra.
Một khắc kia, cậu có cảm giác chẳng lành, người này e là nổi giận rồi!
_ Này! Anh buông ra đi! Không phải anh muốn tôi đi xuống sao! Anh không buông, làm sao tôi xuống được!
Bây giờ Tống Kiêu chỉ muốn cách xa tên này một chút.
Nhưng Oz chỉ nhìn cậu, hai con ngươi xanh như thâm lại, giống như sẽ nuốt lấy cậu trong phút chốc.
Tống Kiêu phát hiện mình không thể dời mắt, mà cảm giác bị kiềm chế này khiến cậu sợ hãi.
_ Tôi muốn ăn điểm tâm! Tôi muốn đi học! Tôi bị muộn rồi! Buông ra!
Đầu gối Oz chậm rãi giơ lên, vừa lúc đặt cạnh hông Tống Kiêu, khiến cậu càng dựa sát vào anh.
Cậu có cảm giác mình bị rơi xuống từ trên cao, rơi vào động sâu trong mắt Oz.
_ Này! – Tống Kiêu vặn người, muốn thoát khỏi vòng kìm hãm của đối phương.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cậu cảm thấy Oz nhìn chằm chằm kẽ môi mình. Ánh mắt kia như muốn ôm lấy đầu lưỡi cậu.
Tống Kiêu mím môi, không nói thêm gì nữa.
Được, đấu xem ai kiên nhẫn hơn! Dù sao người mất sức là anh chứ không phải tôi!
Tống Kiêu trừng mắt với Oz, ánh mắt anh không nháy một cái nào, nhưng ánh mắt cậu đã cay cay.
Rõ ràng trận đấu này đã biết trước kết quả từ ban đầu!
Nước mắt Tống Kiêu suýt rơi xuống, nhưng con ngươi của Oz vẫn nhìn chăm chú vào cậu, một chút dao động cũng không có.
Tống Kiêu cắn răng, nghiêng mặt đi, rốt cục tránh được ánh mắt của anh.
_ Tôi thua được chưa? Sau này tôi sẽ nằm dưới đất, buông ra đi?
Mất đi ánh mắt Tống Kiêu, đường nhìn của Oz chuyển sang cằm cậu, chạy dọc xuống đường cong của cần cổ.
Nó trơn tru xinh đẹp, giống như quỹ đạo bay của cậu vậy.
_ Sau này tôi sẽ không cưỡi anh nữa, tôi nói thật đó…
Tống Kiêu càng nói càng không có khí thế.
Cậu đã ăn nói khép nép rồi, sao Oz Fawn vẫn chưa thả cậu?
_ … Ngài Fawn à, tôi sai rồi... Mời...
Shit, không nói nữa!Tống Kiêu mi có thể mất mặt hơn sao?
Dựa vào cái gì? Vì sao chứ? Rơi xuống đất dập đầu là mi chứ có phải Oz Fawn đâu!
_ Này! Anh có bỏ tay ra không! Không bỏ tôi ngã lên người anh đấy!
Oz chợt buông tay, Tống Kiêu mất đi lực lượng chống đỡ lập tức ngã nhào lên người đối phương.
Cậu vừa định chống lên, cằm đã bị giữ lại, bị ép ngẩng cổ, có gì đó ấm áp và mềm mại chạm vào cổ cậu, giây tiếp theo, cảm giác đau đớn xông đến, Tống Kiêu hét lên.
_ A ——.
Oz đang cắn cậu rất mạnh.
Linh hồn Tống Kiêu suýt thì bay mất vì đau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT