______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Chương 91: Cô gái này, thật mềm mại, đơn thuần, đáng yêu!
Trương Tử Lăng nhướm mày tỏ ra vui mừng, đường hoàng dẫn Nhược Nhiên đi vào.
Đôi mắt Nhược Nhiên cảnh giác, bình tĩnh lạnh lùng, đi vào cô mới nhìn thấy những ánh đèn mật mờ, ở đây có rất nhiều quầy rượi.
Bên trong có một cái cầu thang máy khúc quanh đi thẳng lên tầng KTV, phòng ăn ....
Mặc dù nơi này là quầy rượu, nhưng không giống quầy rượu ở bên ngoài, mà rất ưu nhã, rất phong cách.
Chẳng qua, ở đây có rất nhiều người đẹp mặc những bộ quần áo mát mẻ, còn rất khí chất, khuôn mặt xinh đẹp. Không giống những nữ phong trần.
Trả lại cũng có những thiếu gia nhà giàu, ngồi ở góc hoặc là trên quầy ba, nhìn những người pha rượu và trò chuyện với các cô gái.
Những người này đều là con nhà giàu, cũng còn coi là những người có học, sẽ không để người khác nghĩ họ tùy tiện làm loạn.
Không khí ở đây rất nhộn nhịp, sẽ không làm người ta mất hứng.
"Trầm tiểu thư cảm thấy nơi này thế nào?" Trương Tử Lăng quay đầu lại, dưới ánh đèn hắn có thể nhìn ra Nhược Nhiên để mặt mộc, nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Thật mê người, cô gái này, nhất định là bảo bối của Tư Đồ Hiên Nhiên.
"Ừ, cũng không tệ lắm." Nhược Nhiên khen ngợi thật lòng.
Trương Tử Lăng cười cười, đây là quán bar cao cấp, xa hoa nhất Tân Hải, mà nay chỉ đổi lại được một câu lạnh nhạt không tệ lắm của mỹ nhân.
"Trầm tiểu thư, tôi nên gọi cô là phu nhân Tư Đồ? Hay là thiếu phu nhân Tư Đồ?" Trương Tử Lăng suy nghĩ một lát.
Nhược Nhiên nghe vậy, đôi mắt không khỏi chìm xuống, lạnh lùng nói: "Không cần, cứ gọi tôi là Trầm tiểu thư."
Vừa dẫn Nhược Nhiên vào, Trương Tử Lăng vừa kinh ngạc hỏi: "Nhìn sắc mặt của Trầm tiểu thư thật giống đang cãi nhau với Hiên Nhiên."
"Đây không phải là chuyện mà Trương tiên sinh nên quan tâm." Nhược Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, xa cách nghìn cây.
Trương Tử Lăng gật đầu, cô gái này thật mềm mại, đơn thuần, đáng yêu, vừa không mất khí phách, vừa có phong cách riêng, thật thú vị.
Cả ngày cũng nhìn thấy những cô gái mị hoặc kia, giờ ngắm Nhược Nhiên lại cảm thấy cô như một bức tranh phong cảnh thanh thuần, khiến người ta muốn tới gần và tìm hiểu về cô.
"Chúng ta ngồi ở đây được chứ?" Trương Tử Lăng dắt Nhược Nhiên xuống chỗ mà thường ngày mình hay ngồi.