______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Chương 84: Hắn muốn thưởng thức mùi vị của cô! 2
Lúc Tư Đồ Hiên Nhiên đang thưởng thức hương vị của Nhược Nhiên, thì đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm bọn họ ở ngoài thang máy.
Hắn ánh mắt băng hàn, bất mãn liếc qua.
Nhược Nhiên thấy môi mình trống trơn, nên quay đầu nhìn lại thì khuôn mặt khiến hồng.
Trời ạ, cô không sống nổi mất!
Lúc này, Nhược Nhiên bối rối vùi khuôn mặt vào lồng ngực Tư Đồ Hiên Nhiên, cô không muốn sống nữa, bị người khác nhìn thấy làm vậy trong thang máy, thật mất mặt!
Cô gái đang đi làm hơi sững người, hoàn toàn quên mất phải làm gì.
Bị quấy rầy, Tư Đồ Hiên Nhiên rất mất hứng, ánh mắt của hắn lạnh lùng đảo qua liếc cô bé kia, hơi thở lạnh băng tản ra.
Cô bé kia sợ ngây người, không nói được được, chỉ đành ôm tập tài liệu chạy đi.
Tư Đồ Hiên Nhiên cười lạnh một cái, nâng tay nhấn cái nút.
Nhìn Nhược Nhiên đang rúc khuôn mặt vào lồng ngực mình, hắn cười nhẹ một tiếng, nâng cằm Nhược Nhiên, hôn cô thêm lần nữa.
Hương vị của cô khiến hắn không thể ngừng lại, cho nên, trong thang máy lại có một cuộc áp bách và phản kháng.
Rốt cục, khi thang máy chạy xuống lầu một, Tư Đồ Hiên Nhiên mới thả Nhược Nhiên ra.
Hắn và Nhược Nhiên dựa vào nhau thở gấp.
Bàn tay đặt bên cạnh eo Nhược Nhiên, khiến nhiệt độ tăng lên khiếp người.
Gương mặt Nhược Nhiên lại càng hồng lên, đôi môi ướt át sưng đỏ, ngay cả trên cổ cũng hơi hơi hồng.
Hương vị của cô khiến hắn không thể buông tay, giống như một bữa tiệc lớn, ánh mắt sâu thẳm vẫn nhìn đôi môi Nhược Nhiên.
Người đàn bà này khiến hắn thiếu chút nữa không giữ nổi mình, nếu đây là nhà không thì chừng hắn sẽ mất không chế, không khống chế nối mà muốn cô.
Đàn bà hắn ưng ý rất nhiều, nhưng không có người nào, không có người phụ nữ nào, chỉ dùng một nụ hôn khiến hắn mất khống chế như vậy.
Hơn nữa, cô lại rất ngây ngô, không thành thạo một chút nào.
Không biết, đôi môi cô chưa có người đàn ông nào đã thưởng thức chưa!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tư Đồ Hiên Nhiên bỗng nhiên sáng lên, nghĩ tới bóng dáng Bạch Hạo Minh.
Chết tiệt, thiếu chút nữa là hắn quên mất mục đích tới đây.
Nhớ tới ánh bìa của quyển báo kia, ánh mắt hắn lại trở lên lạnh lùng.