________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Thủy
Biện pháp duy nhất, là tự mình buông tay, nhưng hắn thật sẽ buông tay được sao?
Hắn uống rất nhiều rượu mạnh, tất cả tâm trí hắn cứ vang lên câu nói của Nhược Nhiên lúc mình sắp rời đi... Buông tay đi, buông tay đi.
Lúc này, một thân ảnh quyến rũ xinh đẹp lại gần, nhìn thấy Tư Đồ Dật ngồi uống rượu một mình, thân thể mềm mại sáp lại, cười nói quyến rũ: "Một người đàn ông uống rượu một mình rất chán!" Vừa nói, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt đẹp trai của Tư Đồ Dật.
"Cút ngay!" Giọng nói bật ra từ trong cổ họng của hắn đầy sát ý, ánh mắt nhuốm màu máu đáng sợ.
Người phụ nữ chạm vào Tư Đồ Dật thấy ánh mắt màu light blue biến đổi thành màu máu đỏ tươi thì hét lên một tiếng, sợ hải bỏ chạy.
Tư Đồ Dật cười lạnh lùng, tiếp tục uống ly rượu trong tay, không ngừng uống, cho đến khi hắn không biết mình đã uống được bao nhiêu, mới loạng choạng ra khỏi quán bar.
Nếu Nhược Nhiên muốn hắn buông tay, vậy hắn liền ình một lý do để buông tay, không lái xe vì Tư Đồ Dật không tìm thấy chìa khóa.
Gọi một chiếc xe, đi về biệt thự Tư Đồ gia.
Ánh mắt light blue mang theo ý cười nhạt, che giấu nổi lòng bi thương, bây giờ yêu chưa quá sâu nên hẳn sẽ dàng để buông tay.
Lúc này đã nửa đêm, Tư Đồ Dật loạng choạng bước xuống từ chiếc taxi, nhìn về phía căn phòng ở lầu hai, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên.
Lấy chìa khóa vặn mở cửa đi vào biệt thự, tất cả mọi người đang ngủ, Tư Đồ Dật không mở đèn loạng choạng lên lầu hai, mắt đảo nhiều vòng mới tìm được phòng.
Đi đến nhẹ nhàng gõ cửa.
Một lúc sau thấy đèn trong phòng sáng lên, cửa được mở ra, Tô Cẩm Vy mặc đồ ngủ đứng cạnh cửa, kinh ngạc nhìn Tư Đồ Dật uống say khướt.
"Dật...anh..." Tô Cẩm Vy kinh ngạc nói, lời chưa nói hết.
Tư Đồ Dật thoáng cái đã vọt đi vào, ôm lấy thân thể Tô Cẩm Vy, tiện tay đóng cửa lại, tắt đèn đi.
"A!!!" Tô Cẩm Vy kinh ngạc kêu lên một tiếng, đẩy Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật áp môi xuống phần cổ non mềm của Tô Cẩm Vy, nhẹ nhàng hôn lên.
Nhược Nhiên, đây cũng chính là lý do để tôi từ bỏ, vì vậy cô có thể tự do không còn lo lắng bị tôi làm phiền.