__________________________________
Convert+ beta: Mã Mã
Tư Đồ Hiên Nhiên đi tới, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói: "Trầm Nhược Nhiên, em sao vậy?"
Trong giọng nói của hắn mang theo lo lắng không kiềm chế được, khi hắn đẩy cửa xông vào thấy Trương Tử Lăng đang ở trên người cô, sợ hãi chợt xông lên.
Chưa bao giờ hắn sợ hãi như vậy, cơ thể như bị vật nặng đập mạnh.
May là cô chưa xảy ra chuyện gì, nên tâm trạng phẫn nộ trong hắn mới từ từ giảm nhẹ.
Nghe thấy giọng Tư Đồ Hiên Nhiên, hai mắt cô đang nhắm nghiền từ từ mở ra, gò má ửng hồng, nước mắt chảy không ngừng, nhưng ánh mắt lại mơ màng.
Dịu dàng nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên, mang theo đôi mắt quyến rũ chết người!
"Nhược Nhiên..." Tư Đồ Hiên Nhiên hoài nghi, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
Tay hắn vừa chạm vào gương mặt cô, Nhược Nhiên khẽ rên lên một tiếng, cắn môi nhìn về phía Tư Đồ Hiên Nhiên.
Cơ thể run nhẹ, mang theo đau khổ và khó chịu.
Chết tiệt!" Tư Đồ Hiên Nhiên rống giận một tiếng, ôm cô thật chặt, sau đó cởi áo khoác của mình che cho cô.
Một tay bế cô lên đi ra cửa.
Nhược Nhiên biết mình đã uống thuốc gì, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, thấp giọng nói với Tư Đồ Hiên Nhiên: Đưa...đưa tôi...đi bệnh viện!"
Tư Đồ Hiên Nhiên còn hiểu rõ về loại thuốc này hơn cả Nhược Nhiên, đi bệnh viện sao? Nếu đi bệnh viện để thoát khỏi cái thuốc này thì người mất thể diện là Nhược Nhiên.
Trên gương mặt điển trai của hắn hiện lên một tầng băng, nói nhỏ bên tai Nhược Nhiên: "Em đừng nói gì nữa."
Nói xong, hắn lấy áo mình khoác lên người cô, vội vã xuống lầu, đi ra khỏi khách sạn.
Ôm Nhược Nhiên, Tư Đồ Hiên Nhiên cảm nhận rõ cơ thể cô ngày càng nóng lên.
Cô hơi giãy giụa, thỉnh thoảng khẽ rên lên âm thanh ma mị.
Chân mày hắn chau lại, ôm Nhược Nhiên lên xe, nổ máy đi về biệt thự.