________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Tư Đồ Dật gật đầu, thổi thổi mái tóc trên trán mình, vẻ mặt bất cần đời, cười nói: "Được, đợi lát nữa em về!"
Tư Đồ Hiên Nhiên gật đầu, sau đó đi ra ngoài cửa.
Cuối cùng, khi Tư Đồ Dật nhìn thấy Tư Đồ Hiên Nhiên đưa Nhược Nhiên ra khỏi Cerrada, lúc này hắn mới tháo vẻ mặt bất cần xuống.
Trở về phòng, nhìn bát cháo trứng muối thịt nạc mà Nhược Nhiên ăn không hết, đôi mắt Light Blue hiện lên chút khó chịu.
Mới vừa rồi, cô còn ngồi ở đây và cười nói với hắn, hiện giờ cháo còn chưa nguội, người đã không thấy tăm hơi.
Phụ nữ của anh cả, cũng là chị dâu mình, cho nên, hắn có thể nói gì được?
Tư Đồ Dật lại mang nụ cười bất cần đời trên mặt, để che dấu vẻ chua xót và buồn bã.
—Ngôn Tình là Thiên Đường—
Khóe môi Nhược Nhiên cong lên cười lạnh, cầm túi xách của mình đi ra khỏi phòng trọ, sau đó Tư Đồ Hiên Nhiên cũng đi theo.
Hai người vào thang máy, Nhược Nhiên vẫn lạnh lùng, Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn đèn thang máy lóe lên, nghĩ một chút rồi mở miệng.
"Cô nên chú ý thân phận của mình đi, đừng thân mật quá mức với Dật như vậy!" Tư Đồ Hiên Nhiên liếc Nhược Nhiên một cái, có chút bất mãn.
Nghe hắn nói vậy, Nhược Nhiên trợn to mắt nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên, không biết nên khóc hay nên cười.
"Anh có ý gì? Anh cho là tôi hay đi với Tư Đồ Dật???" Nhược Nhiên cúi đầu mở miệng.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn Nhược Nhiên thật kỹ.
"Tốt nhất là cô đừng để người ta hiểu lầm gì cả, cô nên biết rằng, thân phận của mình là thiếu phu nhân của họ Tư Đồ!" Tư Đồ Hiên Nhiên thản nhiên nói.
"Hàaa...!" Nhược Nhiên bày ra bộ mặt buồn cười, ôm cái túi của mình, châm chọc nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên: "Anh không cảm thấy mình nghĩ nhiều quá sao? Chẳng lẽ anh nghĩ ai cũng có tư tưởng xấu như anh à!"
Nhược Nhiên khinh thường nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên.
"Tư tưởng của tôi xấu?" Đôi mắt Tư Đồ Hiên Nhiên run lên, xoay người đi tới gần Nhược Nhiên, trầm giọng nói.
Cái thang máy nhỏ hẹp này chỉ có hai ai người, Tư Đồ Hiên Nhiên vừa tiến tới phía trước một bước là Nhược Nhiên lại lùi về phía sau một bước, cho tới khi lưng cô chạm vào thường của cầu thang máy.