______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
"Mau ăn đi, nguội không ngon đâu!" Nhược Nhiên thúc giục.
Tư Đồ Dật nuốt nước miếng, nhìn Nhược Nhiên, khóe môi cô cong lên nụ cười đầy mục đích.
"Dĩ nhiên rồi, em thích ăn đồ Trung Quốc nhất mà." Hắn cười mị hoặc.
Ếch chết tại mạnh miệng! Nhược Nhiên liếc hắn một cái.
Tư Đồ Dật cợt nhả gắp đồ cho vào miệng, thời gian dần dần qua đi, nụ cười và sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Nhược Nhiên nhếch lông mày, nhìn xem hắn chống đỡ được bao nhiêu giây.
Tư Đồ Dật nhai nhai, sau đó nuốt xuống.
"Khụ khụ... Khụ khụ... " Đột nhiên hắn ho khan kịch liệt, khụ, khụ, ho tới đau cả cổ.
Khuôn mặt đẹp trai của hắn đỏ lên, há miệng lè lưỡi ho khan không ngừng, vẻ mặt khổ sở.
Cầm cốc nước trái cây trước mặt, vội vàng uống, ho khan không ngừng, chật vật không chịu nổi.
"Ha ha... Ha ha..." Nhược Nhiên buông đũa xuống, cười cười.
Nhìn Tư Đồ Dật bối rối, cậu con trai này, rõ ràng là chưa ăn món cay Tứ Xuyên, chắc là rất ít khi ăn món Trung Quốc, thế mà còn giả vở hiểu biết, đây gọi là gặp hạn sao
Nhược Nhiên cười híp cả mắt lại, nhìn bộ dạng giãy giụa của hắn, cô cười không ngừng.
Tư Đồ Dật thấy Nhược Nhiên có chút hả hê cười, mới biết mình đã bị lừa, không ngừng uống nước trái cây, nước mắt ràn rụa.
"Tư Đồ Dật, gọi cậu là ếch chết tại miệng!" Nhược Nhiên chỉ chỉ Tư Đồ Dật, cười xấu xa và nói.
"Trầm Nhược Nhiên, chị cố ý!" Đôi mắt Light Blue của Tư Đồ Dật khẽ nheo lại, không ngừng uống nước trái cây.
"Tôi cố ý đó!" Nhược Nhiên cười xấu xa, nhếch lông mày, tiếp tục ăn cơm.
Một lúc lâu, Tư Đồ Dật mới ngừng ho khan, chết cũng không đụng vào thức ăn trên bàn, Nhược Nhiên bất đắc dĩ, nhưng lại rất vui vẻ.
Ánh mắt Tư Đồ Dật u oán nhìn Nhược Nhiên đang hưởng thụ món cay Tứ Xuyên.
Rốt cục cũng ăn xong, Tư Đồ Dật bắt mãn nhìn Nhược Nhiên: "Chị cứ vậy mà gạt em à? Em còn chưa ăn này."
Vừa nói, cặp mắt thâm thúy kia bất mãn nhìn Nhược Nhiên, giống như viên bảo thạch mê người.