Editor: Nha Đam


Kỷ Miên bưng một ly sữa bò nóng, cùng vài miếng bánh mì lên lầu.


Vừa mở cửa liền thấy một cô gái hoàn toàn ghé vào trên bàn sách, sườn mặt dán vào mặt bàn lạnh lẽo, giấy đặt ở trên mặt.


Kỷ Miên dừng một chút, nhẹ nhàng đóng cửa, chậm rãi đi đến bàn học.


Mái tóc dài của cô gái rũ xuống dưới, cánh tay trắng trắng mềm mềm tùy ý đặt ở trên bàn sách.


Trong không khí truyền đến tiếng hít thở của Thiển Thiển.


Kỷ Miên tay chân nhẹ nhàng mà ngồi xuống, sợ đánh thức đối phương.


Buông sữa bò và bánh mì trong tay.


Thiếu niên một tay chống cằm, lẳng lặng mà nhìn cô gái, mắt tràn ngập nhu tình.


Kỷ Miên bỗng nhiên nghĩ đến Tống Dập nói.


【 Nếu ngươi cùng hắn ở bên nhau......】


Lúc ấy, cô không có phản bác.


Cho nên, cô rốt cuộc là có ý tứ gì?


Cô sẽ che chở hắn, cùng người khác đánh nhau.


Cô sẽ nhìn chằm chằm hắn, an tĩnh không nói lời nào.


Cô thích véo mặt hắn, còn sẽ nghiêm trang mà cho hắn véo lại.


Cô cũng thích nắm tay hắn, còn sẽ ngẩng đầu vẻ mặt ngốc manh hỏi hắn —— thích sao?


......


Cho nên,


Cô ấy thích mình sao?


Kỷ Miên rũ xuống lông mi nồng đậm, thong thả ung dung mà cầm lấy sữa bò nóng chuẩn bị vì cô, uống sạch.


___


Kỷ Miên ngước mắt nhìn thoáng qua thời gian.


Rạng sáng 2 giờ.


Cô ghé vào trên bàn ngủ, mang theo chút hương vị ngọt ngào.


Thiếu niên do dự, chung quy vẫn là đứng dậy.


Hắn hơi hơi cúi người xuống, một bàn tay đặt ở bên hông mảnh khảnh của cô, một cái tay khác xuyên qua dưới đầu gối của cô.


Cô thực nhẹ, Kỷ Miên không tốn nhiều sức lực liền mang Phong Thiển ôm lên.


Cô nhíu nhíu mày, theo bản năng mà duỗi tay ôm lấy eo Kỷ Miên, ở trong lòng ngực thiếu niên tìm vị trí thoải mái, mềm mại mà cọ cọ.


Có lẽ là thoải mái, mi cô lại giãn ra.


Kỷ Miên lại là bị động tác nhỏ của cô làm cho cứng đờ một chút.


Tay ôm cô hơi hơi nắm thật chặt.


Hắn thật cẩn thận mà đi đến mép giường, nhẹ nhàng đem cô buông xuống, động tác mềm nhẹ đến không được.


Sau khi đem cô buông xuống, Kỷ Miên lại gặp một vấn đề gian giải làm hắn đau đầu.


Cô gắt gao ôm eo hắn, không chịu buông tay.


Kỷ Miên dừng một chút, mặt cô gần trong gang tấc, hơi thở nhẹ nhàng phun ở trên mặt thiếu niên.


Tê tê ngứa ngứa.


Kỷ Miên run sợ.


Thiếu niên hơi hơi dùng sức muốn tránh thoát khỏi cô.


Ai ngờ sức lực của cô lại là cực kỳ lớn, bị quấy rầy làm cô nhíu nhíu mày, đôi tay càng thêm dùng sức.


Thiếu niên thân hình thon dài đột nhiên không kịp phòng ngừa bao phủ xuống dưới.


Môi mỏng mát lạnh cọ qua khóe môi của cô, đầu chôn ở trong cổ cô.


Kỷ Miên cứng đờ, ánh mắt ngốc ngốc.


Cùng da thịt cô chạm nhau, Kỷ Miên cảm giác cả người nóng lên, đặc biệt là mặt.


Nếu như không phải ban đêm, liền có thể rõ ràng mà nhìn đến, thiếu niên mặt đỏ đến cực hạn.


Kỷ Miên có chút hoảng loạn, hắn bình tĩnh hô hấp, giơ tay nhẹ nhàng cầm tay mà cô đang ôm bên hông hắn.


Chậm rãi cầm lấy.


Hắn nhẹ nhàng đem tay cô dời đi.


Lúc này, cô lại không có phản kháng.


Kỷ Miên nhẹ nhàng thở ra, từ trên người cô lên, ngồi ở mép giường.


Tay của cô vẫn còn cùng tay trái của Kỷ Miên giao nhau.


Kỷ Miên lẳng lặng nhìn cô một hồi, sau đó, chậm rãi nâng lên tay phải, nhẹ nhàng đụng một chút vào khóe môi.


Vừa mới cùng khóe môi cô cọ qua.


Tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, liền coi giống như hôn.


Thiếu niên lại cảm thấy, ngọt đến kỳ quái.


Thực vui mừng.


-


Buổi sáng ngày hôm sau, Phong Thiển rời giường, hoàn toàn mông lung.


Cô cầm chăn, con ngươi xinh đẹp chớp chớp.


Tôi là ai?


Tôi đang ở đâu?


Phong Thiển giơ tay xoa xoa đầu.


Hơn nửa ngày mới trở lại bình thường.


Cô sao lại ngủ rồi.


Mảnh nhỏ đâu?


Phong Thiển nhìn nhìn khắp nơi, không thấy Kỷ Miên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play