Editor: Nha Đam 


Cái quái gì thế?


Cô vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ.


Giống như đang ngẩn người.


Hướng Bắc Trì mỉm cười với Phong Thiển, "Tiểu Thiển, tớ mang bữa sáng cho cậu."


Phong Thiển: "......"


Tiểu...... Tiểu Thiển!


Ta cùng ngươi không thân, đừng gọi bậy!


Tuy rằng thanh âm Hướng Bắc Trì thực nhẹ, chính là hiện tại toàn bộ lớp an tĩnh như tờ......


Nói cách khác, tất cả mọi người đều nghe được âm thanh kia "Tiểu Thiển".


Cả lớp nháy mắt nổ tung oa.


"Các ngươi nghe thấy được sao? Một học bá dốc lòng cầu học* gọi một học sinh chuyển trường Tiểu Thiển?"


*dốc lòng cầu học: quyết tâm học hành (có thể hiểu cách khác là chỉ quan tâm học hành)


"Thật thân mật a......"


"Học bá dốc lòng cầu học cùng Phong Thiển là quan hệ gì?"


"Ha hả, học sinh chuyển trường này cũng thật có năng lực, lúc này mới có mấy ngày a, khiến cho Hướng đại thiếu gia xem với con mắt khác."


"Ta sao có thể nghe chua như vậy"


Kỷ Miên ngồi ở trong một góc thân thể cứng đờ, ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thiển.


Bọn họ......


Quan hệ tốt như vậy sao.


Thiếu niên tồn tại ở trong một góc người khác không nhìn thấy hơi hơi rũ xuống lông mi mảnh dài, che khuất sự cô đơn không thể phát hiện trong đáy mắt.


Phong Thiển mặt không biểu tình mở miệng.


"Lấy đi."


Cô nói mặt không có một chút lưu tình để cho Hướng Bắc Trì.


Không khí đột nhiên an tĩnh lại.


Hướng Bắc Trì cười xấu hổ ở bên miệng, biểu tình có vẻ thập phần cứng đờ.


"Tiểu Thiển, ta......"


Hướng Bắc Trì có chút không biết làm sao, không biết nên nói cái gì cho tốt.


Phong Thiển liếc hắn liếc mắt một cái, đem cặp sách nhét vào ngăn kéo, ngồi xuống.


Phong Thiển nhìn chằm chằm bữa sáng trên bàn, ghét bỏ mà đẩy đến trên bàn Hướng Bắc Trì.


Tra nam đưa, không ăn!


Hắn lại không phải mảnh nhỏ!


Hướng Bắc Trì nhìn cô đẩy bữa sáng trở về, cảm giác trên mặt một trận nóng rát.


Đáy mắt khói mù sâu vài phần.


Hướng Bắc Trì cảm giác buồn cười, nếu không phải đối phương có chút giá trị lợi dụng, hắn có bệnh mới chẳng biết xấu hổ lì lợm la liếm mà lấy lòng đối phương như vậy.


Nghĩ đến nguy cơ của Hướng thị, Hướng Bắc Trì cảm xúc trầm trầm áp lực, quay đầu mặt đầy ý cười mà nhìn Phong Thiển.


Nếu Phong Thiển là giống nguyên chủ ngốc bạch ngọt đời trước như thế, quả thật sẽ cảm thấy Hướng Bắc Trì mỉm cười thực ấm áp giống như ánh mặt trời.


Hơn nữa giá trị nhan sắc cao như vậy.


Không chừng liền đắm chìm.


Bất quá Phong Thiển lại một chút cũng không quan tâm.


Dù có đẹp, cũng không có đẹp như mảnh nhỏ.


Hướng Bắc Trì liếm môi, "Tiểu Thiển, cái này chỉ là một chút tâm ý của tớ làm cho bạn ngồi cùng bàn. Nếu cậu không thích, cho tớ xin lỗi."


Hướng Bắc Trì thanh âm mềm nhẹ, làm người cảm thấy hắn tựa hồ thập phần săn sóc, ôn nhu.


Phong Thiển sinh khí, thanh âm tức giận: "Cậy muốn no chết tôi sao? Còn có, đừng gọi tôi Tiểu Thiển, chúng ta không thân!"


Hướng Bắc Trì tươi cười cứng đờ.


Lớp có vài nữ sinh nhìn không không vừa mắt.


Dựa vào cái gì các nam thần của họ phải đối với một nữ sinh đáng ghét như vậy ăn nói khép nép!


Phương Hiểu Du âm dương quái khí nói: "Cậu có phải là người không? Chính là mặt dày vô sỉ, thật cho mình là nữ thần à, cho rằng ai cũng phải đối với cậu ra vẻ nịnh bợ!"


"Đúng vậy đúng vậy, thật không biết xấu hổ."


......


Cũng có không ít người phụ họa nàng.


Lớp có hơn phân nửa người thích Kỷ Miên, rốt cuộc mấy tiểu nữ sinh này đều tránh không khỏi giá trị bộ mặt như công chánh*.


*công chánh: chính nghĩa, ngay thẳng


Bất quá, bởi vì Kỷ Miên tính tình quái gở lạnh nhạt, càng nhiều người vẫn là yên lặng có xu hướng thích nam thần lớn lên đẹp, tính cách lại ôn nhu, thành tích cũng nổi bật như Hướng Bắc Trì.


Nam thần đưa bữa sáng?


Nếu đưa cho các cô, tuyệt đối có thể hưng phấn vài ngày không ngủ được!


Vẫn là có một chút luyến tiếc ăn, hận không thể treo nó lên trưng bày nó!


Nữ sinh kia cư nhiên cự tuyệt!


Cự tuyệt!


Còn đối nam thần lạnh nhạt vô tình như vậy!


Các nữ sinh nhịn không nổi.


Phong Thiển chớp chớp mắt, nhìn về phía nữ sinh kia mở miệng.


"Cậu nói tôi?"


Cô nghiêng nghiêng đầu, thoạt nhìn ngây thơ vô hại.


Phương Hiểu Du bị điểm trúng, ngẩn người, tiện đà nâng cằm lên, "Đúng vậy, nói chính là cậu."


Phương Hiểu Du hài hước mà nhìn Phong Thiển: "Cậu có tư cách gì? Dựa vào đâu mà đối xử với nam thần như vậy!"


*****


Sau 2 ngày không đăng chương mới thì tớ đã ngoi lên rồi đây

ʕっ•ᴥ•ʔっ


Thứ 7 và Chủ Nhật chắc chắn có chương mới để bù vào 2 hôm tớ nghỉ nhé!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play