Editor: Nha Đam 


Hệ thống cãi lại, "Ký chủ, ngươi làm sao có thể hoài nghi ta vậy nhỉ? Đây chính là số liệu chính thức, tuyệt đối đáng tin cậy!"


Phong Thiển ném cho nó một ánh mắt, "Ngươi không có việc gì đừng nói chuyện."


"Thật ầm ĩ." Phong Thiển bổ sung.


Hệ thống "......"


Ta ầm ĩ? Cô ấy thế nhưng chê mình âm ĩ?


Hừ.


Bổn hệ thống mới mặc kệ ngươi.


Phong Thiển tâm tình có chút bực bội.


Mảnh nhỏ đáng thương như vậy sao......


Mảnh nhỏ ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, sao lại không có ai muốn?


Phong Thiển thực nghi hoặc, cô chép chép miệng, mở đôi mắt xinh đẹp.


Quay đầu nhìn về phía Kỷ Miên.


Mảnh nhỏ thực ngoan, an tĩnh mà ngồi.


Dáng ngồi đoan chính, mắt nhìn thẳng.


Phong Thiển xoay trở về, không hề xem Kỷ Miên.


Ừm, không ai muốn? Ta đây đối xử tốt với hắn là được, dù sao cũng là linh hồn mảnh nhỏ của Mộ Diễn điện hạ.


Chỉ chốc lát, Hứa Thâm lái xe chạy vào gara.


Kỷ Miên cùng Phong Thiển cùng xuống xe.


Kỷ Miên một tay xách theo cặp, ở trong bãi đỗ xe tối tăm, bóng dáng thon dài của hắn bị kéo rất dài.


Phong Thiển nghiêng đầu tự hỏi.


Cô đổi với chiếc ô lớn của Hứa Thâm, đi đến trước mặt thiếu niên.


Người cô so thiếu niên lùn hơn một cái đầu.


Phong Thiển mặt vô biểu tình mà giơ chiếc ô lớn màu đen, tiến lên, che ở trên đầu Kỷ Miên.


Một bóng đen rơi xuống, theo sau truyền đến chính là thanh âm ngọt mềm của cô gái.


"Tớ đưa cậu về nhà."


Kỷ Miên ngẩn ra, rũ mắt nhìn về phía cô.


"Cảm ơn." Hắn thấp giọng nói.


Thiếu niên thanh tuyến rất êm tai, giờ phút này là cố tình đè thấp thanh âm, càng có vẻ trầm thấp say lòng người.


Kỷ Miên cầm ô che.


"Để tớ cầm ô đi."


Phong Thiển bước chân dừng một chút, vừa định buông tay, lại nghĩ đến mảnh nhỏ đáng thương như vậy.


Phong Thiển phồng phồng má, mặt vô biểu tình mà nắm chặt cán dù.


Kỷ Miên cầm một lúc, không rút ra.


Sức lực của cô rất lớn, hắn cũng không dám dùng sức rút ra.


Kỷ Miên nghi hoặc mà rũ mắt nhìn về phía cô.


Phong Thiển không phản ứng hắn, trực tiếp mang theo người đi phía trước đi.


Không nghĩ vô nghĩa.


Vào trong màn mưa.


Giọt mưa rơi trên ô, tí tách tí tách.


Kỷ Miên nghiêng mắt nhìn về phía cô gái bên cạnh đang cầm ô che, đối phương mặt vô biểu tình, lại mạc danh phi thường đáng yêu.


Kỷ Miên giờ phút này tâm tình thật tốt.


Ngay cả thanh âm giọt mưa rơi trên ô đều không hiểu ra sao trở nên thập phần dễ nghe.


Không đi bao xa, liền đến cửa nhà Kỷ Miên.


Kỷ Miên từ trên người móc ra chìa khóa, mở khóa.


Phong Thiển nghi hoặc, "Nhà cậu không ai?"


Không phải nói cha mẹ mảnh nhỏ cho thuê người hầu bảo mẫu cho hắn sao?


Kỷ Miên hơi rũ đầu xuống.


Thanh âm hắn hơi buồn nói: "Dì giúp việc trong nhà có việc xin nghỉ, gần nhất chỉ có một mình tớ."


Thiếu niên rũ đầu, cực kỳ giống đứa trẻ bị ủy khuất, đáng thương vô cùng.


Phong Thiển nhíu mày.


Cô chớp chớp mắt, nhìn đối phương rũ đầu xuống.


Giơ tay, lại buông.


Cuối cùng, Phong Thiển vẫn là giơ tay sờ sờ đầu thiếu niên.


Thiếu niên vẻ mặt mờ mịt mà nhìn về phía Phong Thiển.


Không thể hiểu được bị sờ đầu......


Phong Thiển bất động thanh sắc mà thu hồi tay, "Sẽ nấu cơm sao?"


Kỷ Miên: "Sẽ không."


"Vậy cậu ăn cơm như thế nào?"


Kỷ Miên chậm một chút, do dự nói: "Nấu mì gói? Hoặc là gọi cơm hộp?"


Phong Thiển mi nhăn đến càng sâu.


Mảnh nhỏ liền tính toán ăn thực phẩm rác rưởi này sao?


Vạn nhất ăn sinh bệnh làm sao bây giờ?


Cô trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Mấy ngày nay tới nhà của tớ ăn cơm đi."


"A?" Kỷ Miên có chút thụ sủng nhược kinh.


"Nghe không hiểu?"


"Không phải, cảm ơn cậu."


Kỷ Miên khóa lại cửa.


Phong Thiển chưa nói cái gì, trực tiếp mang theo Kỷ Miên đi đến nhà mình.


Hứa Thâm ở cửa chờ Phong Thiển.


Đang xem đến thời điểm Phong Thiển đem Kỷ Miên mang về nhà, Hứa quản gia ưu nhã biểu tình xuất hiện một tia vết rách.


Hứa quản gia tỏ vẻ thực kinh ngạc.


Tiểu thư làm sao lại đem người mang về nhà rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play