Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Đối với Tiểu Đào và Lạc nương tử mà nói, cái nhà gỗ này nhỏ không giống địa phương có thể ở được.
Không có giường, chỉ có cỏ khô. Một đống lửa. Không giống địa phương cho người ở.
Bất quá bên trong thực ấm áp, có ba tiểu tử.
Tỳ nữ Tiểu Xuân canh giữ bên ngoài không có tiến vào.
Tiểu Đào khom lưng muốn ôm Tiểu Thần Hữu lên, Tiểu Thần Hữu lại phất tay đẩy đi, thò tay hướng Lạc nương tử, âm thanh rõ ràng nói:
“Lượng Lượng, ôm.”
Lạc nương tử khom lưng, áo choàng trắng trên người rơi xuống mặt đất, lập tức bị bẩn.
Tiểu Thần Hữu theo tay Lạc nương tử nhẹ nhàng bò đến trên người nàng, tìm một chỗ ngồi thoải mái. Ôm được tiểu gia hỏa, Lạc Vô Lượng liền đi ra ngoài, cũng không có quản hai người trong phòng.
Tiểu Ngũ do dự một chút, cõng A Tầm lên đi theo ra ngoài.
Ngày hôm qua A Lộc nói thời điểm không có hắn, là bọn họ chăm sóc muội muội.
A Tầm nửa tỉnh nửa mê.
Tiểu Ngũ vẫn là kiên định đi ra ngoài, ngày hôm qua và hôm nay bọn họ đã ăn nhiều ăn so với trước kia khá nhiều.
Lạc nương tử ôm Tiểu Thần Hữu đi về chỗ ở, phía sau theo hai cái đuôi nhỏ.
Lạc nương tử không có quan tâm.
Hai cái tỳ nữ không tự nhiên không có quan tâm.
Tiểu Ngũ thực sợ hãi, càng đi càng sợ hãi. Con đường này chính là hướng sơn trại, nếu hắn còn theo sau, gặp thổ phỉ khác sẽ bị giết chết.
Chính là A Lộc nói chiếu cố muội muội, nếu muội muội đi rồi không thấy nữa thì chiếu cố thế nào, Tiểu Ngũ tương đối rối não.
A Tầm còn ngủ, nếu A Tầm tỉnh hẳn là có thể hỏi A Tầm thì tốt rồi.
Tiểu Ngũ trong lòng nghĩ như vậy, bước chân vẫn nhanh chóng đuổi kịp.
Trên đường nhìn đến thật sự có người, trong lòng Tiểu Ngũ đều căng thẳng, kết quả không có ai hỏi tới. Dọc đường đi đều không có.
Tiểu Ngũ nguyên bản giống một con của một lão tử chăn nuôi, hắn cõng A Tầm liền đi thẳng, cứ như vậy liền đi vào một cái sân.
Có đường đầy xương, có cây, có nước, có cá. Tản ra vị ngọt cùng mùi thơm.
Tiểu Ngũ say ngây ngất, là sợ hãi cùng kϊƈɦ động.
Lạc nương tử một đường ôm Tiểu Thần Hữu cũng không nhàn rỗi, Tiểu Thần Hữu có thể nói chuyện, đúng lúc đang thích nói chuyện, cùng Lạc nương tử nói chuyện không đầu không cuối.
Tuy rằng là mười câu thì có tám câu là người khác nghe không hiểu, Lạc nương tử lại nghe với vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó lại kéo viên châu từ địa phương nào đó.
“Thật là gia hỏa tham ăn.” Lạc nương tử duỗi tay lấy ra khỏi miệng Tiểu Thần Hữu một chút, tiểu gia hỏa này khẳng định định vì đã từng ăn xá lợi tử…… Tiểu gia hỏa đâu hiểu xá lợi tử là gì, chính là hạt châu xương cốt, gia hỏa này chỉ đơn giản là muốn ăn.
Kết quả Tiểu Thần Hữu há mồm liền đem ngón tay nàng cắn cắn….. Không có răng căn bản cắn không đau, chỉ là ngứa.
Cũng không biết mỗi ngày đều ăn bậy như vậy có thể có vấn đề hay không. Lạc Vô Lượng vẫn có điểm lo lắng.
“Tiểu Xuân, ngươi kêu Hồ đại phu tới.”
Tiểu Xuân ty rằng thường thường không thấy bóng dáng, nhưng là tỳ nữ thì vẫn đúng mực, nương tử phân phó nàng liền đi làm, cũng không có hỏi lí do.
Tiểu Ngũ cõng A Tầm cứng ở cửa.
“Vào đi.” Lạc nương tử mở miệng nói.
Tiểu Ngũ do dự một chút, một chân bước vào, chân đạp vào trong phòng, lại phát hiện trên đất toàn là đệm mềm, còn có lông, lập tức đem chân lui về sau.
Lạc Vô Lượng thật muốn cười.
“Không có việc gì, tiểu gia hỏa thích bò trên mặt đất, sợ nàng bị thương cho nên trải thảm.”
Tiểu Ngũ bước chân vào nhà, cảm thấy người có điểm lắc lư.
A Tầm vừa tỉnh nửa mê không có mở miệng được, chỉ là mở màng bị tiểu Ngũ cõng, nếu hắn có thể mở miệng, chính là không cho Tiểu Ngũ đi tới đây.
Tiểu Ngũ vào phòng nhìn thấy Tiểu Thần Hữu ở một góc trên giường đệm nhìn hắn phất tay.
Hắn nhẹ chân bước qua, cả người giống như đi trên mây, hắn chưa từng đi qua nơi nào mềm như thế.
Tiểu Thần Hữu lấy một khối đường tô trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường đưa cho Tiểu Ngũ.
“Ăn ngon.”
Chưa có tới gần đường tô cũng đã ngửi được mùi, mặt trên còn có caramel, hạt mè, một khối nhỏ màu nâu cứng rắn, thực đẹp. Nhìn liền biết ăn rất ngon.
Hẳn là ngon phi thường.
Tiểu Ngũ dùng tay đẩy A Tầm phía sau, lòng tay hắn đổ đầy mồ hôi. Hắn không có lấy ,à quanh đầu nhìn thoáng qua vị nương tử xinh đẹp.
Lạc Vô Lượng nhìn ánh mắt của tiểu tử, tròng mắt đặc biệt lớn, đầu cũng lớn.
Nàng tức giận gật gật đầu.
Tiểu Ngũ xoa tay ở trên người cho sạch sẽ rồi mới nhận lấy khối đường tô. Lại cũng không có lập tức nhét vào miệng, mà cẩn thận đêm A Tầm thả xuống dưới, cho A Tầm dựa vào gần Tiểu Hữu, sau đó nhẹ nhàng bẻ một chút khối đường kia nhét vào miệng A Tầm.
Tưởng đem phần còn lại nhét vào miệng mình, chính là nhìn đến Tiểu Thần Hữu cười hì hì, Tiểu Ngũ dừng lại một chút, lại đem khối đường bẻ ra đưa cho Tiểu Thần Hữu, đút cho muội muội, nàng là nhỏ nhất.
Sau đó đem chỗ dư lại cuối cùng chỉ còn một chút nhét vào miệng mình.
A Tầm hôn mê mơ mơ màng màng cảm thấy trong miệng có điểm ngọt, như là một giấc mộng đẹp.
Tiểu Ngũ thực nghiêm túc ăn non nửa khối đường kia, thật sự ngọt.
Tiểu Thần Hữu bẹp một chút liền ăn xong rồi, chính là trực tiếp nuốt xuống. Sau đó lại móc hạt châu xương cốt, ném vào trong miệng mình.
Lạc Vô Lượng nhìn thấy tiểu gia hỏa như vậy vội vàng đi qua, đem tay nàng cầm xuống dưới, nhưng nào còn hạt châu nữa, chỉ còn dư lại nước miếng, tiểu gia hỏa cười ngây ngốc.
Lạc Vô Lượng nhìn có chút bất đắc dĩ.
Cửa nhà mở, không phải là Hồ đại phu, mà là Đại đương gia.
Đại đương gia vừa vào cửa chính là nhìn thấy Lạc nương tử bắt lấy tay tiểu hài tử kia, mày trên mặt nhíu lại, đẹp phi thường, so với thường ngày là bộ dáng phong tình, nay còn muốn sinh động hơn.
Hồ đại phu túm một nhúm dâu dê, ho khan một tiếng.
Tiểu Ngũ nhìn đến người tới, khẩn trương ngồi trước mặt A Tầm.
Lạc Vô Lượng nhìn thấy Lý Xấu cũng sửng sốt một chút.
Nàng hôm nay muốn mang tiểu gia hỏa lại đây, hai ngày trước đã ứng phó Đại đương gia thật lâu, vốn tưởng rằng hôm nay hắn sẽ không đến.
Trên thực tế thời điểm nàng ở cùng tiểu gia hỏa, đều không hi vọng Đại đương gia sẽ xuất hiện.
“Thân thể lại không thoải mái sao? Ngày hôm qua còn thấy tốt.” Đại đương gia dùng ngôn ngữ ôn nhu nói.
Lạc nương tử ngồi ngăn ngắn, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, hơi hơi ngửa đầu, giờ khắc này tòa thân nàng toát ra một loại kiều mị không nói nên lời.
“Chính là vật nhỏ này, bắt lấy cục đá hướng miệng nuốt, muốn cho Hồ đại phu xem qua một chút.”
Hồ đại phu râ dê động ác nhanh nhẹn, không có nhiều lời, cũng không có nhìn Lạc nương tử, cúi đầu duỗi tay bắt lấy tay Tiểu Thần Hữu.
Tiểu Thần Hữu không có giãy giụa, bình tĩnh nhìn người trước mặt, sau đó vươn một tay khác tóm lấy râu đại phu, giật giật, tươi cười.
Nàng tươi cười rất có sức hút, khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy vui vẻ.
Lạc Vô Lượng chạy nhanh đến kéo tay nàng ra, nhẹ nhàng mắng một câu: “Không được nghịch ngợm.”
Thật lâu sau, Hồ đại phu thu hồi tay, âm thanh bình thản nói: “Lúc sinh ra thân thể không khoẻ, không thể sống tới tuổi cập kê.”
Lạc Vô Lượng đang tươi cười liền cứng đờ.
Miệng Tiểu Ngũ mở lớn.
A Tầm nhắm hai mắt, khoé miệng giật giật, chắc không phải là mộng đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT