Căn biệt thự ba tầng kiểu Tây cũ nát, dây leo xanh biếc bò khắp mặt tường, bên ngoài rào dây cảnh báo, trên cửa nhà dán giấy niêm phong trắng, có thể nhìn thấy dấu vết bị cháy xém của một căn phòng ở trên lầu, những phòng khác đều được xem như bảo quản tốt.
Không biết có phải là vì đang ở trên đỉnh núi hay không, mùa hè nhưng trời vẫn lộng gió mát hơn những nơi khác.
Trái phải nhìn quanh, chỗ này đã bị bỏ hoang từ lâu, cũng không có lắp đặt cameras. Đường Điềm chui vào trong dây cảnh báo, dường như căn nhà này thường xuyên có người tới thám hiểm nên ngoài cửa tuy vẫn còn dán giấy niêm phong lỏng lẻo nhưng mấy cánh cửa sổ hỏng ở lầu một đã mở toang, trong vườn hoa ngoài đống cành khô lá rụng còn có một số túi đóng gói thực phẩm rác rưởi linh tinh bị người ta ném lại sau khi ăn xong.
Đường Điềm chống vào vách tường cao cỡ nửa người, cẩn thận mảnh pha lê vỡ đi vào trong nhà.
Đang giữa ban ngày nhưng nhà lại ở trong góc tối không đón được ánh sáng, hơi ẩm lạnh lẽo bên trong ập vào trước mặt. Nơi mà Đường Điềm đang đứng hẳn là phòng bảo mẫu, căn phòng không lớn, tủ đã bị mục nát lỗ chỗ từ lâu, còn có một chiếc giường gỗ bám đầy tro bụi.
“Cũng may là mình có chuẩn bị.”
Cô lấy đèn pin và khẩu trang trong ba lô ra, đeo bao tay vào rồi kiểm tra hết mấy ngăn tủ ở gần đó, bên trong không thu hoạch được gì nhưng cũng hoàn toàn không khiến cô nhụt chí. Nơi này đã bỏ hoang mười năm, không biết bao nhiêu người lớn gan chạy tới thám hiểm, nếu thật sự có cái gì thì cũng chẳng còn lưu lại.
Bước ra khỏi phòng, đập vào mắt chính là sảnh lớn được trang trí theo phong cách châu Âu, thang cuốn ba tầng xoay tròn hướng thẳng, đèn chùm pha lê khổng lồ phủ kín bụi. Dù đồ đạc gần như đã bị người ta dọn sạch nhưng những thiết bị không thể di dời còn lưu lại này, chỉ nhìn cách trang trí cũng có thể thấy được sự huy hoàng ngày xưa của căn biệt thự.
“Bẩn thật.”
Lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng cũ nát, những tấm rèm dày cộp bám đầy bụi uể oải kéo lê trên bệ cửa sổ, bàn ghế thiếu tay thiếu chân rơi rụng trên mặt đất với nhiều tư thế khác nhau.
Trong sảnh lớn cũng không tìm được thứ gì hữu dụng, Đường Điềm không hề lãng phí thời gian, cô đi thẳng đến nơi đã xảy ra án mạng lúc trước.
“Trên báo nói, ông chủ chém chết vợ ở phòng ngủ chính trước.”
Theo vết máu đỏ sậm còn lưu lại trên mặt đất, Đường Điềm đi vào phòng ngủ chính.
Dây cảnh báo rào ở đó đã bị người ta xé ra, lỏng lẻo buông thõng trên mặt đất. Căn phòng dường như đã bị người ta đạp qua nhiều lần nên không thể khôi phục lại hiện trường gây án. Bộ chăn đệm lộn xộn mang máu xỉn đen, dấu vết hình người vẽ ra từ phấn vôi trắng, bày ra hiện trạng đẫm máu tại thời điểm gây án.
Đường Điềm lấy điện thoại để đối chiếu với mô tả án kiện lưu truyền trên mạng, “Bà chủ đang ngủ, đầu hướng về phía tây. Ông chủ xách theo rìu vào phòng, túm lấy mái tóc dài của bà ta, đầu người phụ nữ buông xuống ở mép giường, ông ta liền lấy rìu chặt đầu với tư thế này.”
Bà chủ cực lực vật lộn, người đàn ông chém mấy lần đối phương mới bất động. Động mạch cổ và tim đều bị cắt chém, máu bắn lên cả trần nhà cho nên hiện trường cực kỳ đẫm máu.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, cách lớp khẩu trang nhưng dường như Đường Điềm vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh hôi thoang thoảng trong không khí.
Ở đây thật sự rất bẩn, những vật chứng có thể tìm thấy chắc cũng đã bị cảnh sát mang đi, dù đã mang bao tay nhưng Đường Điềm cũng không muốn đi vào tìm kiếm, cô rời khỏi phòng, “Bởi vì tiếng động quá lớn nên đã đánh thức anh trai ở phòng bên cạnh, khi cậu bé đến xem thì thấy cha đang giết mẹ mình qua kẹt cửa, vì thế cậu chạy nhanh đến phòng em gái rồi giấu cô bé trong phòng kho, còn kêu em gái khóa trái cửa.”
Lúc này, ông chủ phát hiện ra anh trai liền xách theo cây rìu máu đuổi theo, cậu bé khóc lóc van xin, cuối cùng bị cha bịt miệng, giết hại dã man ở nhà vệ sinh lầu một.
Đường Điềm đi vào nhà vệ sinh, căn phòng đổ nát, ống nước vỡ vụn, vết máu và vôi phấn trên mặt đất bị nước rửa trôi theo năm tháng đã trở nên mơ hồ, hoàn toàn không nhìn ra vị trí mà thi thể của cậu bé ngã xuống.
Đường Điềm kiểm tra khóa cửa, cậu bé còn chưa kịp khóa lại thì cha đã tiến vào trực tiếp giết cậu. Sự phản kháng của đứa trẻ mười mấy tuổi căn bản là không đáng nhắc tới trước một người đã trưởng thành.
“Ngay sau đó, ông ta đi đến phòng kho ở cuối hành lang, vung rìu bổ ổ khóa rồi chặt đầu em gái giấu ở chậu lan trồng trên sân thượng.”
Đi lên sân thượng, trong loạt hoa cỏ đã chết héo từ lâu kia đương nhiên không có chậu bông lan nọ. Lúc ấy nhân viên phá án tìm khắp căn nhà cũng không thấy đầu của bé gái, sau đó phải điều cảnh khuyển tới dò mùi mới tìm được.
Chậu hoa kia tất nhiên là vật chứng quan trọng nên đã bị mang đi.
Đống hoa hoa cỏ cỏ vô tội bên cạnh bỗng gặp tai ương, bị đám người đi tìm sau đó đào bới đến trốc cả rễ lên trời.
Đường Điềm thăm dò từng chậu hoa, vẫn không thu hoạch được gì.
“Vụ việc xảy ra vào Tết Âm lịch, bảo mẫu chắc đã về nhà ăn tết. Ông chủ giết người nhà xong thì kéo tất cả thi thể tới một căn phòng trống, sau đó đổ xăng bậc lửa, tự thiêu mà chết.”
May mắn lúc ấy hàng xóm ở cách vách thấy ánh lửa lúc giữa đêm nên mau chóng đi báo cảnh sát, ngay lúc đó những nhân viên bảo vệ đã được huấn luyến của khu biệt thự lập tức điều động mọi người mới khống chế được ngọn lửa.
Sau khi lửa tắt, mọi người đi vào kiểm tra mới phát hiện chuyện gì đã xảy ra trong một đêm đẫm máu này.
Cô đã đi xem mấy địa điểm gây án, kết hợp với báo chí đưa tin đã có thể đại khái khôi phục lại hiện trường tại thời điểm xảy ra án mạng.
Đường Điềm trở lại phòng ngủ của cậu bé, nơi này không phải là hiện trường vụ án nên được bảo quản khá tốt.
Có lẽ là do kiêng kị quần áo của người chết, ngăn tủ nhét đầy đồ không có bị người ta lấy đi. Đường Điềm vừa nhìn liền phát hiện toàn là đồ hàng hiệu Adidas, Nike này nọ, “Gia đình này đúng là có điều kiện.”
Mười năm trước mà một đứa trẻ đã có đãi ngộ như vậy, bình thường chắc cũng được nâng niu trong lòng bàn tay.
Tới gần ban công là bàn học, tủ sách bừa bộn bị người ta động vào, sách vở vung vãi khắp nơi. Dường như cậu bé thích vẽ tranh nhưng trình độ lại không được tốt, trên mặt đất, bàn sách rải rác vài bức vẽ của cậu.
Đường Điềm nhặt lên một bức, tờ giấy đã ố vàng hư hại, miễn cưỡng nhìn ra được là tranh gia đình gồm bốn người, mẹ và em gái để tóc dài, còn tóc ngắn là chính mình và cha.
Phần phía sau của bức tranh hẳn là vẽ căn biệt thự của bọn họ.
Đường Điềm lại xem qua mấy bức khác, hoặc là một đứa bé trai, hoặc là nắm tay em gái.
“Không thu hoạch được gì.” Đang định thu lại ánh mắt từ bức vẽ cuối cùng, cô đột nhiên dừng lại, “Bức này không đúng.”
Cậu bé vẽ không được đẹp nhưng mỗi nhân vật đều có nhận thức riêng, mỗi người đều có tiêu chí khác nhau.
Chẳng hạn như, bản thân cậu thì là tóc đen, quần áo hoặc tóc của em gái đều thắt một cái nơ bướm màu đỏ, mẹ mặc bộ váy đỏ, còn cha thì diện vest.
Nhưng trên bức tranh này xuất hiện hai cậu bé.
Giữa bọn họ vẽ một quả bóng màu trắng đen, xét từ chiều cao, cậu bé lạ mặt chơi đá bóng cùng cậu nhóc này có vóc dáng cao hơn một chút, mang vớ trắng và giày đen.
Mấy bức tranh rải rác này không bị người ta lấy đi chắc cũng vì cảm thấy không có ý nghĩa gì, hơn nữa đồ trong phòng của người chết luôn không được may mắn. Mà người thường nhìn thấy đống tranh này cũng không liên tưởng đến điều gì.
Nhưng Đường Điềm tới đây là vì lời thỉnh cầu của tiểu quỷ ở đài phát thanh, bởi vậy cô cực kỳ để ý đến những chi tiết này.
“Hai người cùng nhau đá bóng, khẳng định quan hệ không tồi. Là đứa trẻ khác trong căn biệt thự này, hay là… cậu bé đó là Tiểu Minh?”
Đường Điềm dùng điện thoại chụp lại từng bức tranh rồi đặt chúng về chỗ cũ.
Tìm một vòng trong phòng cũng không phát hiện điều gì khác thường. Manh mối cứ như vậy mà gián đoạn.
Thấy sắp tới thời gian hẹn, Đường Điềm trèo từ cửa sổ phòng khách ra ngoài, vừa đi qua sân, cô bỗng nhiên cảm thấy một đôi mắt âm u lạnh lẽo khóa chặt sau lưng.
Giật mình một cái, cô lập tức xoay người, nhìn thấy cửa sổ căn phòng bị đốt ở lầu hai chợt lóe lên một bóng đen.
“Nghe nói căn nhà này bị quỷ ám.”
Lúc tra thông tin trên mạng, có người đăng bài thề thốt nói rằng khi cùng bạn đi thám hiểm ở chỗ này đã gặp rất nhiều việc lạ dọa người.
Vuốt ve vỏ ngoài điện thoại, cô xoay người rời đi.
Tới cũng tới rồi, thật sự có bị quỷ ám hay không cũng phải tra rõ.
“Xin chào, tôi là Đường Điềm đến xin làm hộ lý, trước đó đã liên hệ với dì Trần rồi.”
Gõ cửa biệt thự số 09, Đường Điềm mỉm cười với người phụ nữ mở cửa.
Tuy người phụ nữ đã đến trung niên nhưng dáng người uyển chuyển, khí độ chậm rãi, bà nhìn Đường Điềm rồi hiền lành bảo cô vào nhà, “Tôi chính là dì Trần. Cũng là chủ của căn nhà này.”
“Công việc chính của cô là ở cạnh người già, mẹ chồng tôi cảm thấy trong thành phố ồn ào nên muốn một mình ở đây cho thanh tĩnh, bà ấy hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, nhà chúng tôi sẽ đến thăm bà vào mỗi cuối tuần.”
“Việc cô cần làm là nấu cơm giặt quần áo, bình thường thì trông chừng và trò chuyện với bà ấy, còn quét tước vệ sinh thì có người giúp việc đến đây mỗi cuối tuần một lần.”
Trần Tuệ dẫn Đường Điềm đi gặp bà Trương, bà đã 6-70 tuổi nhưng thân thể vẫn còn rất cứng chắc, tính tình cũng tốt, thấy Đường Điềm liền thân thiết nắm tay, khen cô ngoan ngoãn, nhìn thấy cô liền nghĩ đến cháu gái nhà mình.
Đường Điềm cười hỏi, “Cháu gái của bà bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con bé học ở đại học Đông Thành, nhỏ hơn cháu mấy tuổi.” Nói đến cháu gái nhà mình, bà lão cười nheo mắt, “Đình Nhi là ngoan nhất, lúc không bận mỗi tuần đều về thăm ta.”
“Cháu gái của bà thật hiếu thuận, bà có phúc rồi.” Cô gái nói chuyện chân thành làm tâm tình của người nghe cũng vui sướng.
Đường Điềm vừa hiền lành vừa được việc, biết nấu cơm lại còn có thể lái xe ra ngoài mua đồ ăn, Trần Tuệ và bà lão đều thấy thuận mắt, rất nhanh liền quyết định cho thử việc.
Buổi trưa Đường Điềm làm vài món đơn giản, biết bà lão khẩu vị thanh đạm nên lúc làm cũng suy xét hương vị, bà lão dùng cực kỳ ngon miệng nên khen cô không ngớt.
Trần Tuệ ở lại cùng ăn cơm trưa rồi trở về thành phố, tiện thể đưa Đường Điềm một đoạn đường, cô trở về lấy quần áo và đồ dụng, sau này sẽ ở lại biệt thự, mỗi tuần nghỉ một ngày.
Đường Điềm quay về nhìn điện thoại, không có hiển thị tiến độ nhiệm vụ. Ngày hôm sau Đường Điềm mang theo quần áo trong một tuần quay lại biệt thự Thanh Sơn, ở lại Trần gia.
Bình thường nấu cơm giặt đồ, công việc không tính là nhiều, thời gian nhàn rỗi thì trò chuyện cùng bà lão, bà thấy cô vừa mắt nên thích nói chuyện với cô, kể rất nhiều chuyện trong nhà, phần lớn đều xoay quanh cháu gái nhà mình.
“Đình Nhi là một tay ta nuôi lớn từ nhỏ. Trước kia cả nhà con trai ta đều ở đây, náo nhiệt lắm.”
“Vậy sao bọn họ chuyển đến thành phố mà bà lại không đi cùng?”
Bà lão xua tay, “Người già rồi, không muốn chuyển đi. Ta sống ở đây mười năm, rất thanh tĩnh. Đình Nhi cũng lớn, không cần ta trông nom nữa, ta cũng thanh nhàn, ở đây chăm sóc hoa cỏ cũng tốt.”
“Bọn họ chuyển vào thành phố là vì tiện cho cháu gái bà đi học sao? Cháu thấy môi trường ở đây vẫn còn tốt lắm, nếu là cháu thì chắc chắn sẽ không muốn rời đi.”
Đường Điềm cố ý nói khách sáo, bà lão nghe vậy lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, “Thật ra cũng không phải vì tiện cho việc đi học, chúng ta có tài xế có xe, đi đâu mà chẳng tiện. Là Đình Nhi và ba mẹ con bé… không muốn ở đây nên đã chuyển đi.”
Đường Điềm chú ý đến đoạn tạm dừng ngắn ngủi kia, trong lòng nổi lên hoài nghi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT