Editor: Yang Hy.

Vì đã lựa chọn ở lại, Đường Điềm đặt ba lô xuống, cô định ra ngoài mua chút đồ dùng cần thiết hàng ngày.

Đi đến dưới lầu, nhân viên bảo vệ ngủ gà ngủ gật cũng vừa lúc tỉnh lại, hắn thấy Đường Điềm liền rất kinh ngạc, “Cô vào từ khi nào vậy?”

Nơi này chỉ có mấy người sống, ra ra vào vào hắn đều biết.

Đường Điềm nói, “Lúc nãy, một người môi giới đưa tôi đến đây xem nhà.”

Nhân viên bảo vệ bĩu môi, “Cô có biết tình hình ở đây không? Đừng tốn tiền uổng phí, ở vài ngày lại sống chết đòi chuyển đi, vậy thì mệt lắm.”

Đường Điềm liền hỏi, “Tôi thấy tiểu khu này có rất ít người ở, nhà có người chết lại rất nhiều. Đây là có chuyện gì vậy?”

Nhân viên bảo vệ lắc đầu, “Tôi nói mà, mấy cái người môi giới đó căn bản sẽ không nói với cô chuyện này!”

Đường Điềm lộ vẻ tò mò.

“Cô biết đấy, hiện tại đất nghĩa trang cũng phải mấy vạn một chỗ, có khi còn mấy chục vạn. Giá nhà ở huyện thành nhỏ chúng tôi rất rẻ, cách tỉnh thành cũng không tính là xa, rất nhiều người trẻ tuổi đến thành phố lớn, nhà trống ở huyện thành càng ngày càng nhiều. Có người đã nhìn trúng cơ hội kinh doanh của nơi này, đến đây mua nhà để đặt tro cốt.”

Hắn chỉ vào tòa nhà đang ngủ say trong đêm đen, “Cái đó, còn có cái kia nữa, nhìn thấy không, gần như toàn bộ tòa nhà đều bị những người đó mua, mỗi căn đều đặt hủ tro cốt, coi nhà ở như đất nghĩa trang. Thỉnh thoảng ngày lễ ngày tết người thân tới cúng bái, cũng ở trong nhà hoặc là trong sân.”

Đường Điềm nghĩ đến mùi tro không tiêu tan ngoài hành lang cùng với đống tiền giấy rơi rụng.

“Nhưng tôi nhìn thấy vẫn có người ở.”

“Đúng vậy,” nhân viên bảo vệ khịt mũi coi thường, “Bởi vì tiền thuê rất rẻ. Có một căn nhà mà năm sáu công nhân ở, dù sao bọn họ cũng còn trẻ khoẻ, không sợ mấy cái này. Cùng nhau thuê một hộ, chia nhau ra cũng rẻ. Cô,” hắn nhìn từ trên xuống dưới Đường Điềm, người này cũng coi như tốt bụng, “Cũng nhìn trúng chỗ rẻ này sao?”

Đường Điềm cười cười, “Đúng vậy.”

Nhân viên bảo vệ nói, “Tiền quan trọng, mạng càng quan trọng hơn!”

Đường Điềm cảm ơn người ta rồi ra khỏi cổng.

Trong con ngõ nhỏ đầy cửa hàng môi giới, trên băng ghế trước một cửa tiệm nào đó, bà lão gầy gò ngồi phe phẩy cái quạt hương bồ, đầu tóc hoa râm đôi mắt vẩn đục, bà ta nhìn chằm chằm vào khoảng không trong miệng lải nhải một bài hát thiếu nhi, thanh âm mơ hồ không rõ.

Trong ngõ truyền đến tiếng cãi nhau của một đôi nam nữ, “Tôi kêu anh trông mẹ, anh lại làm cái gì hả! Bây giờ người đi lạc rồi, tìm không được tôi không để yên cho anh đâu!”

“Một người đàn ông như tôi không có việc gì làm hay sao mà canh bà ta cả ngày! Không phải bà ta già rồi giảm trí nhớ sao, sao còn biết mở cửa chạy ra ngoài chứ. Thật đúng là biết tìm việc cho tôi!”

“Bị giảm trí nhớ chứ không phải bị ngu!”

Một người phụ nữ trung niên béo lùn bước ra từ đầu ngõ, vừa nhìn thấy bà lão liền chạy nhanh tới, vẻ mặt vừa giận dữ vừa lo lắng, “Mẹ! Sao mẹ lại ở đây, để bọn con tìm mãi!”

Người đàn ông đồng ý, “Đúng vậy, vừa rồi con tới đây cũng không nhìn thấy mẹ. Mẹ đi đâu vậy?”

Bà lão chảy nước dãi bên miệng, ngơ ngác phe phẩy cây quạt, không có đáp lại một câu. Người phụ nữ lòng nóng như lửa đốt oán trách một trận rồi lấy khăn tay lau miệng cho bà, phân phó người đàn ông đi nấu cơm, “Còn đứng đó làm gì, mau đi làm cơm đi.”

“Đưa tiền ăn cho tôi.” Người đàn ông cười hì hì xòe tay ra.

Người phụ nữ tức muốn hộc máu mà mắng, “Cút, hôm qua mới cho anh sinh hoạt phí tuần này! Có phải anh lại đánh bạc thua rồi không?!”

Hai người cãi nhau không dứt, bà lão không biết nhìn đi đâu, mơ hồ ngâm nga, “Tiểu Yến Tử, mặc áo hoa, mùa xuân hàng năm đều tới đây, ta hỏi chim én vì sao ngươi tới, chim én nói mùa xuân ở nơi này đẹp nhất…”

Bà lão đã không còn nhớ mình là ai, không nhớ đường về nhà, nhưng vẫn mơ mơ màng màng đi đến cửa hàng, như trước kia giúp con gái trông cửa tiệm.

Người phụ nữ đuổi người đàn ông đi rồi mới bước vào cửa tiệm nhỏ hẹp, phát hiện một quyển vở ố vàng đang mở ra đặt trên mặt bàn, “Ai lấy ra vậy.”

Trong quyển vở này đều là tiểu khu xưa cũ, rất khó ở, bình thường chị ta đều nhét vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo.

Chị ta nhìn thấy trên trang mở ra có một nét gạch bỏ bằng bút mực nước trên thông tin của một ngôi nhà, vậy có nghĩa là căn đó đã được cho thuê.

“Khu nhà thuộc đơn vị của Cục tài nguyên nước, số 402 tòa nhà 4,” người phụ nữ thấy kỳ quái, “Đây không phải là tòa nhà ma kia sao, thuê khi nào vậy chứ.” Đang định hỏi người trong xã khu thì một giọng nói lành lạnh bỗng nhiên vang lên trước mặt, “Là tôi thuê.”

Người phụ nữ ngẩng đầu mới phát hiện có người đang đứng ở cửa, cô gái để mặt mộc, mái tóc đen làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn, dáng vẻ ốm yếu không sống được bao lâu, chị ta mở miệng, “Cô đã đi xem rồi sao? Ai dẫn cô đi vậy?”

Căn nhà kia hiện tại là tài sản của xã khu, dãy cửa tiệm này cũng thuộc về xã khu, bên đó đã đưa căn 402 kia cho bên môi giới bọn họ, thuê được thì thuê, dù có thuê cũng không có phí môi giới nên bình thường bọn họ cũng không mấy để bụng.

Đường Điềm gật đầu, bàn tay mở ra, một chiếc chìa khóa nằm lòng bàn tay.

Người phụ nữ lục trong ngăn kéo, quả nhiên là không tìm được chìa khóa 402, chị ta nghĩ chắc là bên xã khu đến đây lấy chìa khóa, xem nhẹ oán giận một câu, “Chị Lâm cũng không nói một tiếng.”

“Vừa rồi chị không có ở đây.” Đường Điềm tiếp lời.

Người phụ nữ cũng không có hoài nghi, “Vậy được rồi, chắc chị Lâm cũng nói giá nhà với cô rồi nhỉ. 800 một tháng, không bao gồm tiền điện nước, thuê nửa năm, đặt cọc thêm ba tháng tiền thuê, mỗi quý giao một lần. Giao cho tôi hay bên xã khu đều được.”

Đường Điềm móc ví tiền ra, người phụ nữ lưu loát viết hợp đồng, nhanh chóng một tay giao tiền một tay giao hợp đồng, thanh toán xong.

“Cảm ơn.” Đường Điềm cất chìa khóa và hợp đồng rồi bước ra khỏi cửa tiệm, ánh mắt đảo qua nhìn bà lão khờ dại đang ngồi trên băng ghế bên ngoài, trong miệng ngâm nga bài hát thiếu nhi, chậm rãi phe phẩy cái quạt hương bồ, vẻ mặt dại ra, hoàn toàn khác với cô nhìn thấy trước đó.

Thu lại tầm mắt, Đường Điềm sải bước đến siêu thị gần đó, dự định mua một ít đồ dùng sinh hoạt, đối phó cho qua buổi tối hôm nay, còn lại thì để ngày mai lại đi mua.

Tuy rằng căn nhà này là bà lão kia nguyện ý cho cô ở, nhưng nhân gian có quy củ của nó, vì tránh gặp phiền toái về sau, vẫn là dựa theo trình tự bình thường ký kết hợp đồng khiến người ta yên tâm thì hơn.

Đường Điềm rời đi không lâu, chị Lâm thư ký của xã khu tới thu tiền thuê, bà chủ cửa tiệm môi giới liền nói chuyện phiếm vài câu, nói đến chuyện cho thuê nhà, “Căn 402 của Cục tài nguyên nước, không ngờ còn có người thuê. Lúc trước bị quỷ làm loạn nhiều lần như vậy. Cô gái kia cũng gan thật.”

Bà chủ thuận tay đưa tiền thuê vừa thu và hợp đồng cho chị Lâm, đối phương cảm thấy rất hứng thú, “Là con gái à? Một người ở sao?”

Bà chủ không thể hiểu được, “Chờ đã, không phải chị dẫn người ta đi xem phòng sao?”

“Tôi không có,” thư ký Lâm càng mờ mịt, “Buổi trưa tôi có cuộc họp. Làm gì có thời gian để dẫn người đi xem phòng.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết đã xảy ra chuyện trong căn nhà ma ám này, nhất thời đều cảm thấy bản hợp đồng nóng đến phỏng tay, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, “Cô gái kia là người hay là quỷ?”

Bà lão đang ngâm nga bài đồng dao ngoài cửa không biết nghe được cái gì mà nhìn vào trong cười ngớ ngẩn với con gái.

Người phụ nữ nhanh chóng đi ra ngoài, “Nước miếng lại chảy xuống rồi!” Chị ta vội cầm khăn lau, trong miệng oán trách nhưng động tác trên tay lại tỉ mỉ nhẹ nhàng.

Lơ đãng liếc thấy có thứ gì đó trong túi của bà lão, “Ấy?”

Lúc móc ra thì thấy, là một tờ tiền giấy vàng óng ánh được gấp lại.

Người phụ nữ run lên, “Xùy! Sao lại nhặt thứ đồ không may mắn thế này!”

——

Đường Điềm vội vàng mua một ít đồ dùng trong nhà, bao lớn bao nhỏ xách lên lầu.

Vừa mới mở cửa ra, ánh đèn cam từ trong nhà chiếu thẳng đến lối đi, cô sửng sốt.

Lúc đi cô rõ ràng đã tắt đèn. Còn tưởng rằng có kẻ trộm vào nhà, cô đẩy cửa ra thăm dò nhìn quanh, giày ở cửa vẫn được đặt ngay ngắn, không giống có người đã tới.

Trong nhà chỉ có một ngọn đèn, căn phòng được bao phủ trong ánh đèn màu cam nhu hòa khiến người ta bận rộn đi làm bên ngoài cả một ngày cũng bất tri bất giác thả lỏng tâm tình.

Đường Điềm cầm đồ vào phòng khách, cửa như bị gió thổi tự động đóng lại, cô cầm giẻ định đi lau giường trước nhưng lại phát hiện mép giường sạch sẽ không dính một hạt bụi, lại đi xem bàn ghế, trong khoảng thời gian cô đi ra ngoài này, căn nhà như đã được tỉ mỉ lau dọn qua một lần, ngay cả trong góc cũng không có bụi.

Được “tiếp đãi long trọng” thế này khiến cô rất thụ sủng nhược kinh.

Như là cảm nhận được tâm tình của cô, điện thoại bỗng nhiên rung lên.

【Một bà lão xấu tính cổ quái sinh sống hơn nửa đời người vẫn là có chút cô đơn. Có lẽ có người sống trong căn nhà này, có người làm bạn sẽ tốt hơn một chút. Bồi hồi ở nhân gian nó nghĩ như vậy.】

Bật đèn lên trước, lại còn tỉ mỉ quét tước căn nhà…

“Quấy rầy rồi. Về sau cũng xin được chiếu cố nhiều hơn.” Đường Điềm cúi đầu về hướng phòng ngủ chính, nghĩ rằng ngày mai lại đến xã khu dò hỏi thông tin của hộ gia đình trước đó, thiêu cho người ta chút giấy, tạm thời an ủi đôi chút.

Nếu nhà đã sạch sẽ rồi, cô cũng bớt được không ít việc, trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô vẫn luôn lo đau đáu khi ở tại Trần gia, bây giờ rốt cuộc cũng có thể thả lỏng. Vội vàng thu dọn lại một chút rồi ngả người xuống giường, trước khi sắp ngủ cô rốt cuộc cũng có thời gian nhớ tới tên ma quỷ đi theo mình, sau này nên làm cái gì bây giờ…

Ý nghĩ mới vừa nhảy ra thì cơn mệt mỏi đã vọt tới, cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngoài trời tối mù mịt, trong phòng cũng một mảnh lờ mờ. Tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi đều đặn của cô gái vang lên trong đêm hè yên tĩnh khiến lòng người ta cũng thấy an bình.

Nằm gọn trong chiếc chăn mềm chỉ lộ ra một khuôn mặt to khoảng bằng bàn tay, mặt mày giãn ra, ngủ say ngon lành.

Đất Thục (khu vực nằm ở phía Tây Nam) nhiều muỗi, cô quét tước vệ sinh mở cửa sổ thông gió, sau đó lại quên đóng rèm lại. Mấy con muỗi ngửi thấy mùi máu của cô gái liền theo vào phòng ngủ bay quanh mép giường, vo ve khiến người ta thấy phiền.

Trong lúc ngủ mơ cô gái hơi nhíu mày rồi trở mình. Bóng đen vẫn luôn ngồi ở mép giường giơ tay lên, nắm tay hướng tới mấy con muỗi đang bay vo ve.

Cũng không biết đối phương có nghe được tiếng lòng của Đường Điềm hay không, tóm lại là đêm nay cô không có nằm mơ, buổi sáng đã lâu không được tỉnh táo sảng khoái thế này.

Cô thoải mái duỗi người, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào cả người ấm áp.

Đường Điềm vừa mang dép lê vừa nói thầm, “Phải mau tìm việc mới được.” Lúc trước ông chủ Trần cho cô mười vạn, trừ đi chi phí chữa bệnh đã trả cho bạn thì hiện tại tổng cộng trên người còn dư lại hai vạn.

Lơ đãng nhìn thấy bên dép lê có vài con muỗi chết, “Có muỗi sao?” Tối hôm qua cô ngủ sớm nên quên mất đốt nhang. Sờ sờ mặt và cổ, không có dấu mũi cắn.

Cô cũng không để bụng, rửa mặt xong thì đu ăn chút bánh mì đã mua hôm qua, cô lấy điện thoại ví tiền chìa khóa rồi đứng ở cửa mang giày.

Lúc đóng cửa, cô vô tình quay đầu lại, nhìn căn nhà yên tĩnh, mấp máy môi, “… Tôi ra ngoài đây.”

Cánh cửa khép lại, hai cô gái hàng xóm cười nói bước trên hành lang, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào làm tươi sống nhân gian. Đường Điềm nhếch môi, nở nụ cười nhàn nhạt.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên rung lên.

Khuôn mặt tươi cười của Đường Điềm tức khắc sụp đổ: “… Không có ngày nào cho người ta yên tĩnh.”

“Đến đi.” Cô sống không còn gì luyến tiếc mở điện thoại ra,【Tính đến 9h50 ngày 28 tháng 07 năm 2019, điểm sinh mệnh của bạn còn lại 386 giờ. Vui lòng nạp phí kịp thời.】

Ngay sau đó lại nhảy ra thêm một tin nhắn.

【Trở thành người dẫn chương trình thực tập của radio đêm khuya. 12h đêm mai, hãy nghe chuyên mục Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ của đài đúng giờ nhé. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ thưởng 720 giờ sinh mệnh. Thất bại, ngươi hiểu rồi đấy.】

Rõ ràng là không có mạng, Đường Điềm trơ mắt nhìn màn hình nền điện thoại vốn dĩ trống rỗng hiển thị đang tải xuống một ứng dụng.

Trong chớp mắt, ứng dụng đã tải xong.

Đường Điềm nhanh chóng ấn vào biểu tượng để gỡ cài đặt.

【Ứng dụng không thể gỡ cài đặt, cảm ơn đã sử dụng.】

Đường Điềm: “…”

Cái ứng dụng rác rưởi đã hủy hoại tuổi trẻ của ta!

Biểu tượng của ứng dụng là một chữ “Quỷ” màu đỏ thẫm đầy máu me, sau khi nhấp vào thì hiển thị kênh 44.4, là kênh duy nhất và cũng là cố định, cô đã thử nhưng không đổi được tần số.

Ở phần giải thích ứng dụng, phông chữ màu đỏ thẫm như máu dần dần hiện ra, hợp lại thành một đoạn giải thích nhìn thấy ghê người.

【Chuyên mục Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ, nếu ngươi có thể nghe được, đây là may mắn nhưng cũng là bất hạnh của ngươi.】

【Chương trình tập trung kể những câu chuyện ma có thật. Không lừa già dối trẻ, tuyệt đối là sự thật. Nếu có giả.】

【Cũng sẽ khiến nó biến thành thật!】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play