Editor: Độc Ẩm

Bắt cóc?

Lục Hi đột nhiên đứng lên, laptop trượt từ trên đùi xuống, tiếp xúc thân mật với sàn nhà bằng đá cẩm thạch, phát ra âm thanh nặng nề.

Màn hình đầy chữ lập lòe hai lần rồi hoàn toàn đen kịt, nhưng Lục Hi cũng không quan tâm đến nó, chỉ vội vàng hỏi: "Bây giờ Cẩm Nhi thế nào rồi? Rốt cuộc là có chuyện gì? Đối phương muốn gì?"

Buột miệng thốt ra hàng loạt câu hỏi, không dừng lại một hơi nào.

Tô Việt thở dài, đưa tay day day ấn đường, khàn khàn nói: "Bây giờ chúng ta chỉ biết là chắc chắn Tiểu Cẩm đã bị bắt cóc, còn tình hình cụ thể thì không rõ, phía cục trưởng Chu đang điều tra rồi...... Bọn bắt cóc......"

Anh ngẩng đầu nhắm mắt lại, "Vẫn chưa có tin tức từ bọn bắt cóc."

Vẫn chưa có tin tức từ bọn bắt cóc? Lục Hi nhíu mày, "Cẩm Nhi mất tích từ khi nào?"

"8 giờ 10 phút." Tô Việt trả lời: "8 giờ 10 phút con bé ra khỏi Hồng Tinh Đình, lên một chiếc taxi, chiếc taxi đó chạy qua Minh Ngọc Viên đi vào điểm mù của camera giám sát trên đường Ninh Hải, sau đó tài xế và Tiểu Cẩm đều mất tích."

8 giờ 10 phút......

Lục Hi cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt hơi tối lại.

10 giờ rưỡi.

Đã qua hai tiếng hai mươi phút rồi mà vẫn chưa có tin tức gì từ bọn bắt cóc, nếu là đòi tiền thì không sao, nhưng nếu là giết người thì sao? Cục trưởng Chu...... Cảnh sát? Đem tất cả hy vọng phó thác vào bọn họ sao?

Hơn nữa Cẩm Nhi cô ấy......

Hắn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, môi mỏng đột nhiên gợi lên ý cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt đào hoa lại giăng đầy sương mù, tỏa ra tầng tầng lớp lớp hàn khí, tràn đầy lạnh lẽo.

"Em biết rồi."

Giọng hắn đột nhiên bình tĩnh lại, mở miệng nói ba chữ, sau đó cúp điện thoại.

Tút...... tút......

Trong điện thoại truyền ra hai tiếng cúp máy, Tô Việt có chút kinh ngạc trố mắt nhìn màn hình điện thoại, sững sờ một lúc mới ngẩng đầu lên hỏi: "Ba, hắn có ý gì vậy?"

Tô Trình Hải nhíu mày lắc đầu, mặc dù ông không ở nhà nhiều, nhưng từ mấy lần tiếp xúc cũng nhìn ra Lục Hi rất coi trọng vị hôn thê Tô Cẩm, nhưng...... câu "Em biết rồi" này?

"Có lẽ......" Ông có chút chần chờ nói: "Lục gia có con đường khác?"

Con đường khác?

Tô Việt hơi sửng sốt, sau đó lại lắc đầu, mặc dù Lục gia là thế gia lâu năm, tập đoàn Thịnh Minh cũng rất lớn mạnh, nhưng dù sao rồng mạnh cũng khó thắng rắn địa phương, nếu Lục gia vận dụng mối quan hệ thân thiết với quan chức cấp cao, thì cũng chẳng qua là cấp trên tạo sức ép cho cấp dưới, cuối cùng vẫn phải rơi xuống người Chu Khang Nhạc, kể cả...... kể cả có thể điều thêm nhân lực tinh anh từ sở đến thì cũng phải cần có thời gian.

Mà bây giờ, đối với Tô Cẩm, thời gian chính là sinh mệnh.

Chờ đợi không có tin tức là cực hình nhất, thời gian càng kéo dài thì càng thêm tuyệt vọng, nếu là đòi tiền, thì có dùng hết toàn lực Tô gia cũng sẽ đổi người về, nhưng nếu là......

Anh có thể nghĩ tới thì sao Tô Trình Hải lại không cơ chứ? Tô Việt ngước mắt nhìn về phía ba đang ngồi sau bàn, liền thấy người đàn ông luôn uy nghiêm như núi kia thế mà bây giờ đôi mắt đã đỏ hoe.

"Có lẽ...... cậu ta thực sự có cách......"

Tiếng thì thầm khe khẽ phát ra từ miệng ba, Tô Việt hơi cúi đầu, trong mắt cũng hiện lên một tia hy vọng.

Khi nỗi tuyệt vọng càng ngày càng đến gần thì dù biết đó là một cọng rơm, người ta cũng sẽ không nhịn được mà hy vọng.

Đây...... là đâu?

Tô Cẩm tỉnh lại, cảm giác đầu có chút mê man, cô nhắm mắt, ấn mạnh thái dương đang nhảy lên, cuối cùng cũng khá hơn một chút, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.

Cơ thể vẫn không có sức lực, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến thị giác của cô.

Chỉ là...... Cô nhắm mắt lại rồi mở ra, lặp lại vài lần, cắn chặt môi.

Xung quanh...... hoàn toàn tối đen.

"Có ai ở đó không?" Cô khẽ lên tiếng, tiếng vọng dội lại từ bốn phía.

Nơi này, hẳn là không rộng lắm.

Nghe âm thanh, Tô Cẩm phán đoán.

Chỉ là xung quanh quá tối, cô cố gắng hết sức cũng chỉ có thể nhìn thấy ngón tay ở trước mắt một cách mơ hồ, bên cạnh truyền đến cảm giác lành lạnh, cô đưa tay về phía sau dò xét, cảm giác chạm vào kim loại lạnh lẽo, phía trên còn có hoa văn sọc dọc gồ ghề.

Là một căn nhà tạm sao?

Không có ánh sáng...... Chắc là cửa sổ bị khóa rồi, hoặc là...... căn bản không có cửa sổ nào cả?

Nghĩ như vậy, cô hơi nhíu mày, chọn một hướng dọc theo vách tường phía sau chậm rãi bò về phía trước, cảm giác chỉ cách hai ba mét đã đến góc tường.

Tô Cẩm từ từ bám vào vách tường ngồi dậy, ôm đầu gối dựa vào góc tường, nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

Xem tình huống bây giờ thì là cô bị bắt cóc, mà người bắt cóc cô là nữ tài xế taxi, hoặc là, nữ tài xế đó là một trong những người bắt cóc cô. Lí do đi đường vòng...... một mặt là để loại bỏ sự cảnh giác của cô, mặt khác có lẽ trong xe có thứ gì đó có thể khiến cô hôn mê, nhưng phải cần hơn hai mươi phút mới có hiệu lực.

Vậy thì kẻ chủ mưu là ai?

Đối thủ kinh doanh của Tô gia? Triệu Văn Hoa? Hàn Tuyết Lam?

Nếu là Triệu Văn Hoa thì bắt cóc cô lợi ích gì? Dùng vũ lực bắt cô phải phục tùng? Người thừa kế Triệu gia chắc sẽ không ngu như vậy chứ? Tô gia mạnh hơn Triệu gia vài phần, đến lúc đó sự việc bại lộ sẽ không có cách nào xoay chuyển được.

Còn Hàn Tuyết Lam, trong nguyên tác cũng chỉ là nữ phụ thứ n có cũng được mà không có cũng chẳng sao, kể cả cô ta có ghen ghét cô thì cô ta cũng chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi thôi, sao có thể thật sự làm ra chuyện thế này? Hơn nữa cô ta bắt cóc cô để làm gì chứ? Tìm người hủy hoại sự trong sạch của cô? Nhưng hiện tại ở đây rõ ràng chỉ có một mình cô.

Thế thì chỉ còn lại đối thủ kinh doanh của Tô gia?

Đối phương muốn lấy cô để trao đổi thứ gì đó với ba sao?

Có điều, quần áo trên người cô vẫn còn nguyên vẹn, cơ thể ngoại trừ có chút yếu ớt sau khi hôn mê thì cũng không có gì khác thường, bất luận người đứng sau là ai, nếu không làm gì cô lúc cô còn hôn mê thì chứng tỏ bây giờ cô vẫn an toàn, còn những chuyện khác liền phải phụ thuộc vào sự thương lượng giữa người nhà với người đứng sau.

Về thái độ của ba và anh trai...... cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của bọn họ đối với cô, trong nguyên tác, sau khi cô bắt cóc Lâm Khê Duyệt, bọn họ cũng chỉ đưa cô ra nước ngoài, vẫn không lo cơm ăn áo mặc như trước đây, một mặt vì bản tính đơn thuần của cô, mặt khác là vì thân tình chung sống hơn hai mươi năm.

Tô Cẩm yên tâm hơn một chút, còn ở văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của Tô thị, bầu không khí càng ngày càng u ám.

Hai người bốn mắt nhìn chằm chằm hai chiếc điện thoại đặt song song trên bàn, một chút động tĩnh nhỏ cũng đặc biệt khuấy động.

Đáng tiếc, phía cục trưởng Chu vẫn không có tin tức.

Bọn bắt cóc...... Cũng không có tin tức.

Điện thoại Tô Việt đột nhiên vang lên, hai người đàn ông sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.

Người gọi là Hàn Mộng.

Tô Trình Hải giơ tay, ý bảo Tô Việt nghe điện thoại.

"Mẹ," Tô Việt bật loa ngoài, lấy lại bình tĩnh mở miệng nói: "Sao vậy ạ?"

"Không có gì, chỉ là điện thoại Tô Cẩm vẫn chưa liên lạc được, bây giờ đã gần trưa rồi, con gọi điện thoại cho quán cà phê hỏi con bé có về ăn trưa không?"

"Bữa trưa......" Tô Việt nhanh chóng suy nghĩ, trả lời: "Đúng rồi, mẹ, Tiểu Cẩm nói với con là có một người bạn vừa mới thất tình, con bé phải ở bên cô ấy, có lẽ tối cũng không về được, bảo mẹ đừng lo lắng, con bé sửa điện thoại xong sẽ gọi điện cho mẹ ngay."

"Tiểu Cẩm nói vậy sao?" Hàn Mộng có chút nghi hoặc, "Sao lúc nãy con không nói với mẹ?"

"Con nhiều việc quá nên quên mất." Tô Việt cười nói.

"Vậy sao?" Hàn Mộng nửa tin nửa ngờ, sau khi Tô Việt bảo đảm nhiều lần mới yên tâm cúp điện thoại.

Nghe điện thoại truyền ra tiếng cúp máy, lúc này Tô Việt mới nhẹ nhàng thở ra.

"Buông ra đi."

Bên tai vang lên giọng Tô Trình Hải, Tô Việt sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của ba mới thấy tay phải của mình vô thức nắm chặt cái chặn giấy trên bàn, lúc buông ra, góc cạnh dài đã để lại vết đỏ sâu trong lòng bàn tay.

Anh khẽ thở dài một tiếng mà không biết rằng, hai bàn tay giấu dưới bàn của Tô Trình Hải đã sớm nắm chặt thành quyền, móng tay được cắt tỉa gọn gàng đâm vào lòng bàn tay từng chút một.

Bên kia.

Tô Cẩm ôm gối ngồi trong góc, đột nhiên cô cảm thấy cả người lạnh run, cô nhíu mày, trên người đã đầm đìa mồ hôi, trong bóng tối duỗi tay không nhìn rõ năm ngón, nỗi sợ hãi dần dâng lên trong lòng, hít thở có chút khó khăn.

Trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh.

Gương mặt tươi cười của bọn trẻ trong cô nhi viện, tiếng cười của đám người cùng nhau chơi trốn tìm, còn có cảnh căn phòng trống rỗng, một bóng tối giống hệt như bây giờ, cuối cùng dừng lại ở gương mặt tươi cười hiền từ và cái ôm ấm áp của dì Phó.

Tô Cẩm giơ tay ấn thái dương đau nhức như muốn nứt ra, đột nhiên mở mắt.

Cô vẫn luôn cho rằng cô lãnh đạm trời sinh, cô vẫn luôn cho rằng dù là một đứa trẻ trong cô nhi viện nhưng cuộc sống của cô vẫn thuận buồm xuôi gió, không phải chịu uất ức gì cả, cô vẫn luôn cho rằng dì Phó có thể được cô đặt trong lòng là vì bà ấy đã nuôi nấng cô.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ, nếu cô lãnh đạm trời sinh thì tại sao dì Phó đối xử với cô không khác gì với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện mà cô vẫn cứ đặt bà ấy vào trong lòng?

Hóa ra......

Từ nhỏ cô đã bị vứt bỏ, một tay dì Phó nuôi cô khôn lớn, coi cô như con gái ruột, đương nhiên sẽ đối xử với cô khác với những người khác. Mà những đứa trẻ mồ côi lại cảm nhận được những điều này rất rõ ràng.

Lúc bảy tuổi, một đám trẻ cùng lứa với cô viện cớ chơi trốn tìm rồi nhốt cô vào một căn phòng tối cách biệt. Đám trẻ này, đúng là độ tuổi đã biết bất bình nhưng lại chưa hiểu chuyện nên làm ra việc này cũng chẳng sợ hãi gì cả.

Mãi đến lúc ăn tối, dì Phó mới phát hiện cô mất tích, tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được cô đang gần hôn mê trong góc của căn phòng cách biệt.

Sau đó cô bệnh nặng một hồi, lúc khỏi lại trực tiếp quên mất đoạn ký ức này, ký ức trước bảy tuổi cũng dần dần phai nhạt.

Nhưng cho dù đã quên thì cô vẫn có sự ỷ lại và gần gũi tự nhiên đối với người đã cứu cô thoát khỏi bóng tối, cho nên sau này dù dì Phó bề ngoài đối xử với cô giống như những người khác, nhưng sau thời gian bồi bạn lâu dài cô vẫn chậm rãi đặt bà ấy ở trong lòng.

Nếu không do hoàn cảnh lúc này, cô cũng sẽ không nhớ lại những ký ức đó.

Tô Cẩm cười khổ, nhưng không biết phải làm sao. Rõ ràng biết không nên sợ hãi, nhưng cảm giác này vẫn dâng lên từ đáy lòng. Ngay cả cơ thể vốn nhũn ra cũng trở nên cứng đờ, mồ hôi túa ra như mưa, hô hấp càng thêm khó khăn.

Không biết đã qua bao lâu.

Trong bóng tối, đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.

Tô Cẩm ngẩn người, lúc này mới chậm rãi cứng nhắc ngẩng đầu lên.

Vị trí của cô đối diện với cửa, lúc này cánh cửa dường như đã bị đạp tung ra.

Ánh sáng như che trời lấp đất tràn vào, chiếu sáng không gian nhỏ hẹp, khiến đôi mắt cô có chút đau đớn.

Nhưng Tô Cẩm lại không muốn nhắm mắt.

Mắt phượng xinh đẹp cứ thế không chớp mà nhìn chằm chằm cửa, mặc sự đau nhức lan tràn nơi đáy mắt.

Người đứng ở cửa, quần áo hơi loạn, giống như đến từ trung tâm ánh sáng, chậm rãi đi tới vị trí cách cô một bước.

Tô Cẩm ngơ ngác nhìn người đàn ông quỳ một gối xuống trước mặt cô, mặt mày thanh tuấn, môi mỏng hơi cong, ý cười trong đôi mắt đào hoa còn lộng lẫy hơn cả ánh mặt trời ở phía sau.

Sau đó, hắn chậm rãi giơ hai tay về phía cô.

Mở miệng cười nhẹ.

"Ôm một cái."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play