Nghe vậy, Trần Viện ngẩn người, hiển nhiên không ngờ vị tiểu thư nhìn có vẻ ôn tồn, lại không thích chịu thiệt như thế.

"Chị phải nói một tiếng với đạo diễn, nhưng phần diễn của cô ta cũng không nhiều, đổi người chắc không sao."

Trần Viện còn một câu không nói, cho dù ký hợp đồng rồi thì sao, trong vòng này sát giờ thay người không ít, chẳng lẽ Nguyễn Tuyết còn dám cáo trạng công ty cô, trừ phi đối phương không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa.

Diệp Y giơ OK, quay đầu nhìn cô ấy, có chút xấu hổ nói: "Còn nữa... Khi nào thần tượng em đến, chị nhớ gọi em nha."

Trợ lý tiểu Vương nhịn không được nhìn vị tiểu thư này thêm một cái, hóa ra đại tiểu thư cũng có thần tượng? Vị thần tượng này may mắn cỡ nào nha.

Trần Viện hình như quen rồi, ra ngoài nói chuyện đổi người với đạo diễn, Diệp Y ngồi ở kia nghiên cứu kịch bản, chờ đến lúc cô báo cáo tình hình đoàn làm phim với Lý Cầm Cầm, trên mạng hiện ra tin tức.

Một blog chia sẻ, chín giờ bốn mươi sáng nay chủ tịch tập đoàn Nguyên Hoa qua đời ở thành phố A, hưởng thọ tám mươi hai tuổi!

Người nhà giàu qua đời, tự nhiên nổi lên tin tức, Diệp Y cũng bị bất ngờ, ông già này đi bất ngờ thật, lần này hay rồi, cái ghế nhà giàu nhất rơi lên người vị hôn phu của cô, nếu hỏi có vị hôn phu là người giàu nhất cô có cảm giác gì, nội tâm cô cực kỳ bình tĩnh thậm chí có chút thổn thức, nếu cô sống thêm mấy chục năm nữa, dựa vào gương mặt của đối phương, chắc chắn cô phải tán một lần, đáng tiếc cô không có cái mệnh đó.

Cho nên chú định cô không có duyên với soái ca, nhưng cả nhà Phó gia lớn như thế, chắc chắn có người ngấp nghé, không biết vị hôn phu của cô có ngồi lên cái ghế người thừa kế được không.

"Chị Diệp, chị Trần kêu chị ra ngoài."

Lúc này trợ lý khác tiểu Lâm từ bên ngoài đi vào, Diệp Y cầm kẹo thả kịch bản xuống, nghĩ thầm không lẽ thần tượng của mình đến rồi?

Sửa sang lại tóc, cô hiếu kỳ ra khỏi phòng nghỉ, lúc này người công tác trong đoàn làm phim đang chuẩn bị chút nữa bắt đầu nghi thức khai máy, cũng may mưa không lớn, Diệp Y đứng trong biển người đã thấy được thần tượng của cô!

"Thần tượng của chị là Lục Trần?"

Tiểu Vương đột nhiên nghiêng đầu qua, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy thẩm mỹ của tiểu thư giống mình.

Khoảng cách hơi xa, Diệp Y chỉ thấy thần tượng của cô mang mũ đen, đứng trong cơn mưa phùn, bên người một đống bảo tiêu vây quanh, vì sao cô nhận ra thần tượng, vì đây là trực giác của fan đó!

"Xong rồi."

Không biết Trần Viện đi tới từ bao giờ, hình như làm xong chuyện rồi, làm bộ cô mau khen tôi đi.

Diệp Y xoay người không dám nhìn, "Không được không được, em thấy khẩn trương."

Trần Viện: "..."

Hít sâu, khẽ cắn môi, Diệp Y làm bộ không để ý, hai mắt đảo một vòng, đột nhiên cầm cây dù bên hành lang, chạy chậm tới.

Xung quanh đều là bảo tiêu, người đại diện hình như có lời muốn nói, lập tức phất tay cho bọn họ đi trước, mình tới gần người đàn ông nói nhỏ, "Vừa có tin, Nguyễn Tuyết đắc tội vị đại tiểu thư kia, bị thay rồi."

Nghi thức khai máy sắp bắt đầu, Lục Trần không muốn đi lại nên vào phòng nghỉ, người đại diện nói thì chỉ nghe cúi đầu xem điện thoại, cũng không ngẩng lên, "Chỉ có ông chú như anh mới thích loại con gái nữ sinh."

Người đại diện nhướng mày, tức giận mém chút nhảy lên, "Cậu có phải đàn ông không thế, kêu cậu tiếp cận một cô gái mất miếng thịt nào à?"

Lục Trần nhíu mày, còn chưa lên tiếng, cảm thấy phía trước bị một bóng đen che khuất, cũng che luôn nước mưa rơi trên điện thoại cậu, ngẩng đầu thì thấy một cây dù màu hồng phấn đang che trên đỉnh đầu, bàn tay nắm cán dù trắng trắng mềm mềm, cậu thuận thế nhìn lại đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh.

Ánh mắt này, mỗi lần cậu ra sân bay đều thấy.

Cô gái có ngũ quan tinh xảo, dù hướng lên trời cũng có vẻ đẹp tinh khiết, so với mấy nữ minh tinh được thổi phồng mỹ nhan thịnh thế trong giới thì đẹp hơn nhiều, lông mày Lục Trần nhảy lên, mắt nhìn dù, lại ném lên người người đại diện, cảm thấy người này chơi bẩn, tìm trợ lý cho cậu còn chọn người xinh đẹp, cho cậu là ai vậy.

"Cô..." Người đại diện mơ hồ nhìn Diệp Y, anh nhớ anh tìm trợ lý nam mà.

"Tôi... tôi là fan của anh." Diệp Y nhìn cậu trai thanh tú trước mắt.

Từ lông mày đến cằm, cô không buông tha cái nào, so với trên TV đã qua chỉnh sửa, người trước mắt chân thực hơn nhiều, mà cậu không trang điểm vẫn đẹp trai như thế!

Hai mắt cô lấp lánh, Lục Trần không tự giác lui về sau một bước, fan này hơi bị nóng tính à nha, nhưng mà tại sao trong đoàn làm phim lại xuất hiện fan của cậu?

Người đại diện hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, không đợi anh nói chuyện, đã thấy Trần Viện đi tới, lập tức lên tiếng chào hỏi.

"Anh Lưu đã lâu không gặp, đây là con gái chủ tịch Diệp Y."

Trần Viện giới thiệu với đối phương, sau đó lại nhìn Lục Trần, nhíu mày, "Đại tiểu thư tôi là fan trung thực của cậu ha."

Sắc mặt người đại diện của Lục Trần đổi màu, không biết em gái này có thích ông chú như anh không.

Nghe vậy, Lục Trần không khỏi nhìn cô gái trông mong nhìn chằm chằm mình nhiều hơn, nhất thời không nhịn được gỡ nón xuống, nhìn xung quanh không biết nên phản ứng thế nào.

EDIT: Morticia – Wattpad.

"Tôi có thể chụp hình chung với anh không?" Diệp Y chậm rãi giơ điện thoại lên.

"Được được, được hết." Anh Lưu vội vàng gật đầu, còn thể hiện có cần mình giúp gì không.

Diệp Y đưa điện thoại cho Trần Viện, mình đứng bên cạnh thần tượng, vui vẻ giơ hai ngón lên, mặt mày cong cong cười trong veo, giống như bị lây, Lục Trần không khỏi khẽ cười một tiếng.

Anh Lưu đứng một bên dựng lông mày, không biết nãy ai bảo không bán thân, bây giờ còn bán rẻ tiếng cười, thấy cô gái xinh đẹp thì không quan tâm gì nữa.

Thần tượng bình dị gần gũi như thế đương nhiên Diệp Y vui vẻ, mà lúc này nhân viên công tác bên kia hô hào, cô đành phải để tí nữa thân mật với thần tượng tiếp.

Dù là người mới hoàn toàn, nhưng Diệp Y luôn chiếm lấy vị trí Centre, nam chính là ảnh đế phái thực lực, đã có vợ, bình thường không thích vui đùa chỉ thích quay phim, mà nữ hai là đại hoa 8x phái thực lực, đi lên con đường quốc tế, đạo diễn cũng là đạo diễn nổi tiếng thể loại hành động, đội hình bộ phim này tuyệt đối không có bình hoa, Diệp Y phải cố gắng không để bản thân cản trở mọi người.

Dâng hương, đạo diễn đứng cùng đám bọn họ giảng đạo, đây là phim hành động, có nhiều đoạn hành động, đối với người khác mà nói không có vấn đề, nhưng đạo diễn vẫn cố ý dặn dò Diệp Y.

"Cảnh đầu tiên ống kính sẽ dừng chỗ gò má, cô không cần tìm vị trí, tìm đúng cảm giác là được."

Đạo diễn Lưu cầm kịch bản ngồi trước ống kính, nhất thời dừng một cái không biết mở miệng từ đâu, không phải ông chưa từng dẫn dắn người mới, thậm chí còn nâng lên thành minh tinh, ai cũng bị ông mắng tới khóc, nhưng đối với vị đại tiểu thư này ông không dám nặng lời.

Không cần nói, bộ phim này chắc chắn bị hỏng một nửa.

Nam chính Dương Dụ đứng một bên xem kịch bản, còn cau mày nhìn vị đại tiểu thư kia, trong lòng cực kỳ không vui, mấy vị đại tiểu thư đây đúng là nhàn rỗi không có việc gì làm, tí nữa mệt rồi lại tìm thế thân.

Diệp Y vô cùng gấp, đây là chuyện cô chưa từng làm, vừa mới lạ vừa hưng phấn, đương nhiên đã nhận ra đạo diễn muốn nói lại thôi, lập tức chân thành nói: "Cháu sẽ tìm đúng cảm giác, chút nữa ống kính dừng có phải như thế này không."

Nói cô cố ý nghiêng người sang, hơi cúi đầu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm phía trước.

Đạo diễn đổi tư thế ngồi, hai mắt tỏa sáng, "Cúi thấp xuống chút... Đúng đúng đúng... Ánh mắt này... Chính là ánh mắt này!"

Dương Dụ nhìn vị đại tiểu thư ra dáng, nhịn không được cười một tiếng, cầm kịch bản rời đi, hi vọng quay phim thuận lợi.

Cách đó không xa Vu Như Khước đang ngồi trang điểm không khỏi giễu cợt một tiếng, ngồi trên ghế uống nước trái cây, chỉ cảm thấy sự tồn tại của vị đại tiểu thư kia là đang làm nền cho mình.

Trợ lý vừa đối lời kịch với cô ta, còn lén liếc mắt qua bên kia, góp đầu nói: "Nếu không phải con gái chủ tịch Diệp đến, chắc chắn chị là nữ chính, vất vả lắm mới tạo quan hệ với đạo diễn Lưu, vậy mà phải làm nền cho một con nhóc, nhưng mà khả năng diễn của cô ta kém như thế, đến lúc đó chắc chắn bị cư dân mạng mắng chết."

Cô ta lườm mắt qua, ngữ khí không hiểu, "Ai bảo người ta có ông ba tốt, nhưng con nhỏ này nhìn ngây thơ, nếu tạo quan hệ với nó, chắc chắn sau này có lợi cho mình."

Diệp Y đối diễn với đạo diễn nửa ngày, đến lúc điện thoại vang lên cô mới đi qua một bên nhận, là ba cô, nói ông Phó mất rồi, hai ngày nữa cô đi viếng, tiện giải trừ hôn ước, cô đã như thế này không thể gả đi được, còn không bằng kiếm chút chỗ tốt.

Diệp Y tự nhiên không ý kiến, nhìn một vòng, cuối cùng tìm thấy thần tượng của cô ngồi trong góc, cầm hai bình nước đi qua.

Lục Trần đang xem kịch bản, nhân vật của cậu là phú nhị đại, không có nhiều cảnh hành động, nhưng nội tâm khá phong phú, đến lúc có bình nước đưa tới, cậu mới ngẩng đầu lên, bên trên là đôi mắt sáng lấp lánh.

"Dạo này tôi đang xem phim Hồng Tiêu Kiếm của anh, nghe nói có phần hai?" Diệp Y kéo ghế đẩu ngồi cạnh cậu, mặt nở nụ cười nhẹ.

Lục Trần tâm tình phức tạp, vốn không muốn thân cận với vị đại tiểu thư này, nhưng đối phương có vẻ đơn thuần, mà còn là fan của cậu, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

"Có phần hai, nhưng tôi không nhận." Thanh âm đạm mạc.

Nghe vậy, Diệp Y tò mò hỏi, "Vì sao? Nếu anh không diễn tôi cũng không xem đâu."

Lục Trần: "..."

Ở nơi hẻo lánh đó chỉ có hai người ngồi, còn có đạo cụ làm phim, bây giờ mưa phùn đã ngừng, trợ lý nam cầm chai nước chuẩn bị trở lại, lại bị anh Lưu cản, ném cho cậu ta ánh mắt từng trải, ai cũng đừng hòng quấy nhiễu vị đại gia kia với đại tiểu thư Diệp bồi dưỡng tình cảm.

"Kịch bản không hay, kết nát." Cậu ho nhẹ một tiếng, không rõ vì sao mình lại nói chuyện này cho cô.

Nghe thế, Diệp Y cũng hiểu gật đầu, thần tượng của cô quả nhiên không phải người chỉ coi trọng tiền cát-sê.

Không biết nghĩ đến cái gì, cô lại kéo ghế xích gần chút, trông mong nhìn mắt cậu, "Tôi... thêm wechat được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play