Thành Việt không uống bao nhiêu, chủ yếu mượn rượu quậy chút, không phải cậu nghĩ đến chuyện mượn rượu đánh cược mà là tối nay có chút ngoài ý muốn.

Ngày mai cậu phải về nhà, lúc ngủ mơ một giấc mơ, thấy Kê Từ không cần mình nữa, giấc mơ vô cùng chân thật, khóc cũng đặc biệt thật lòng thật dạ.

Khóc lóc đến khổ sở tỉnh giấc, nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cứ nghĩ đến ngày mai phải về, trở về nếu gặp Kê Từ…

Thành Việt chưa bao giờ sợ nhìn thấy Kê Từ đến thế.

Cậu nhớ Kê Từ, lại vừa sợ gặp Kê Từ.

Thành Việt thấy mình sắp tâm thần đến nơi.

Nửa đêm không ngủ được, đầu óc cũng khóc đến hồ đồ…

Sau đó chính là màn vừa rồi phát sinh, Thành Việt uống say bạo gan gọi điện thoại cho Kê Từ, nên nói nên hỏi đều biểu đạt toàn bộ.

Thành Việt không biết Kê Từ có ý gì bởi khi nghe cậu hỏi xong lại không nói lời nào, nhưng cậu biết là, cậu hỏi, Kê Từ không nói gì thêm.

Xong đời.

Thành Việt cuộn mình trong chăn, đôi mắt phát khô cổ họng cũng khô khốc, xưa nay cậu chưa từng thấy mình mệt như vậy, toàn thân như vừa bị sét đánh, trong đầu kêu ong ong.

Cậu muốn uống nước.

Thành Việt nổi lên ý nghĩ này liền đưa chân xuống giường, chân lại không vững nên té ngã, vì trong phòng lót thảm trải sàn dày dặn nên không bị đau, chỉ là đầu va vào tủ đầu giường, vốn đã chếnh choáng nay va đập như thế cậu đau đến nằm dài ra đất không nhúc nhích.

Cứ nằm sấp vậy đi, nằm sấp thoải mái thật.

Kê Từ lao xuống chung cư, vừa khởi động xe mới phát hiện ra mình vốn chưa hỏi Thành Việt ở đâu.

Lúc này Kê Từ gấp đến độ luống cuống tay chân gọi cho Thành Việt, đầu dây bên kia tắt máy.

Kê Từ đỏ mắt đập vô-lăng một cái, đau đớn trên tay làm lý trí anh chậm rãi quay về, cầm điện thoại gọi cho thầy Thành Việt, hỏi rõ địa chỉ và số phòng liền lái đến khách sạn.

May là mấy người Thành Việt chỉ ở thành phố kế bên.

Dù vậy nhưng nửa đêm Kê Từ lái xe cũng hơn 2 giờ mới đến nơi.

Lúc cửa phòng bị gõ vang, Thành Việt đã triệt để hồ đồ, co một cục ngủ trên đất, nếu không phải âm thanh ngoài cửa phòng gõ ngày càng to đánh thức cậu, phỏng chừng Thành Việt sẽ úp sấp như con rùa cả đêm.

Coi như Thành Việt đã tỉnh nhưng chân tay đều mềm oặt vô lực, vốn không dậy nổi.

Sau hai tiếng gõ ngoài cửa, Thành Việt tức tối mắng một câu, nằm trên đất không nhúc nhích.

Ai thích thì mở cửa đi, cậu không ra đâu.

Kê Từ gõ cửa hai lần, thấy bên trong không phản ứng càng lo lắng tình hình Thành Việt, cũng bất kể nửa đêm có thể đánh thức người khác hay không, trực tiếp gọi lớn “Thành Việt! Thành Việt!”

Lúc đầu, Thành Việt căn bản không nghe rõ ngoài cửa gọi gì, chỉ mơ mơ màng màng thấy âm thanh này có hơi quen thuộc.

Sau khi giọng nói ngoài cửa tăng lên, Thành Việt đang nhắm hai mắt đột nhiên mở ra, đột nhiên bò dậy.

Giọng nói này… là Kê Từ.

Thành Việt đứng tại chỗ không dám tin, véo vào phần thịt trong cánh tay một cái mới chậm rãi đi tới cửa phòng khách.

Lúc đứng cạnh cửa, Thành Việt nghe rất rõ âm thanh bên ngoài.

Giọng nói của Kê Từ.  

Gọi tên cậu.

Thành Việt cắn răng, đứng cạnh cửa do dự mãi, lúc này mới đưa tay chầm chậm mở cửa ra.

Hai người vừa nhìn thấy nhau đều giật mình, ai cũng không nói chuyện.

Cà vạt trên áo Kê Từ sớm đã tháo, cổ áo lật lung tung, cổ tay cũng xắn lên, đôi mắt đỏ khiến sắc mặt trông hơi đáng sợ.

Người Thành Việt bây giờ đầy mùi rượu, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc mỗi T-shirt rộng rinh, lỏng lẻo che trên người, tóc tai rối bù, đôi mắt cũng sưng húp.

Hai người gặp nhau vô cùng chật vật.

“Nhóc…” Kê Từ vừa mở miệng đã thở dốc, định nói gì nhưng trông thấy vết trầy chảy máu trên trán Thành Việt, nhất thời cuống lên “Đầu nhóc sao vậy?”

Chân Thành Việt đứng không vững, không lên tiếng đỡ khung cửa nhìn Kê Từ.

“Có đau không?” Kê Từ cẩn thận từng li từng tí duỗi tay tới, lại bị Thành Việt nghiêng đầu tránh đi.

“Không đau.” Thành Việt đỏ viền mắt, vịn cửa không nhúc nhích.

Kê Từ nhìn cậu, trong mắt trào lên áy náy và đau lòng “Xin lỗi…”

“Tôi không muốn nghe chú nói câu này.” Thành Việt nghe vậy cụt hứng cúi đầu “Chú về…”

Câu này Thành Việt chưa nói xong, cả người đã bị Kê Từ kéo đi vào phòng.

Lúc cậu chưa kịp phản ứng, Kê Từ cúi đầu, đặt môi mình lên môi Thành Việt.

Thành Việt sợ đến nỗi không dám động đậy.

Kê Từ ôm người hôn một chốc mới phát hiện Thành Việt không bình thường, bất đắc dĩ thả người ra, vỗ vỗ mặt cậu “Thở đi.”

Thành Việt nhìn chằm chằm đôi mắt anh, một lát sau mới phản ứng được, dùng sức thở hổn hển hai hơi, vẫn có chút chưa thể tin được.

“Đây chính là câu trả lời của tôi.” Kê Từ nghiêm túc nhìn Thành Việt “Nhóc chấp nhận không?”

Thành Việt sững sờ nhìn anh, lòng tràn đầy vui mừng trực tiếp vươn tay lôi cổ Kê Từ xuống, cắn.

Kê Từ nhanh chóng đổi khách thành chủ, cúi đầu ôm chặt người ta.

Hai người đều không kiềm chế được, môi Thành Việt bị cắn phát đau, nhưng không có ý định tránh đi.

Kê Từ đè người lên giường lót tay sau gáy Thành Việt.

Lúc Thành Việt bị đẩy lên giường rốt cục nhịn không được khóc lên, ôm lấy cổ Kê Từ, gân cổ gào khóc.

Viền mắt Kê Từ nóng lên, ôm Thành Việt vào lòng, đưa tay vuốt lưng cậu, thấp giọng an ủi cùng xin lỗi.

“Tại sao lúc đầu chú không nói gì…” Thành Việt vừa khóc vừa lôi kéo ôm Kê Từ “Tại sao chú không nói chú thích tôi… tôi đều nói cả…”

“Xin lỗi.” cổ họng Kê Từ khàn khàn, nghe Thành Việt khóc anh cũng không dễ chịu, hận không thể khóa chặt Thành Việt vào người mình “Tôi yêu em.”

Thành Việt trong lòng Kê Từ bỗng nhiên chấn động, tiếp đó ngưng khóc.

“Sao vậy?” Kê Từ vỗ vỗ lưng cậu.

“Đừng nhúc nhích.” Thành Việt lúng túng mở miệng, ôm chặt lại không cho Kê Từ tách ra.

“Sao vậy?” Kê Từ vẫn lo vết thương trên đầu cậu “Đầu có đau không?”

“Không đau…” âm thanh Thành Việt nhỏ đi “Tôi cứng rồi.”

Kê Từ: “…”

Hai người giữ tư thế ôm nhau một đỗi lâu, Kê Từ còn đang lo lắng vết thương trên đầu Thành Việt.

“Xử lý vết thương trên đầu một chút.” Kê Từ nhéo nhéo mông Thành Việt “Nghe lời, lát nữa rồi ôm.”

“Ừm.” Thành Việt được Kê Từ ôm đặt lên giường.

Vết trầy trên trán được xử lý đơn giản xong, chất cồn trong người Thành Việt bị dọa chạy đi đâu mất nãy giờ  liền quay trở về.

“Muốn ngủ chưa?” Kê Từ nhìn đầu Thành Việt không chịu nổi gục xuống.

“…Mấy giờ rồi?” Thành Việt ôm eo anh, giọng nói cũng kéo dài.

Kê Từ liếc nhìn đồng hồ đeo tay “Sắp 5 giờ rồi…, ngủ đi.”

“Muốn ôm.” Thành Việt mơ màng nói.

“Ôm.” Kê Từ trịnh trọng gật đầu.

Hai người liền ôm nhau ngủ, uể oải tích lũy trên người mấy hôm nay được quét sạch.

Thành Việt ngủ như chết, sáng hôm sau tỉnh giấc đã thấy là 10 giờ hơn.

Lúc cậu chống người ngồi dậy, đầu vẫn còn đau.

Phòng tắm truyền đến tiếng bước chân, Thành Việt còn chưa tỉnh táo, mãi đến khi thấy Kê Từ bước tới trước mặt, đôi mắt mới trợn to.

Kê Từ đi tới, khom lưng mỉm cười hôn lên môi Thành Việt một cái “Chào buổi sáng.”

Thành Việt mở to mắt nhìn gương mặt Kê Từ còn đọng giọt nước, đầu nhanh chóng nhớ lại một loạt chuyện tối qua, sắc mặt thoắt cái đỏ phừng, cuốn chăn lên bọc mình lại.

Kê Từ: “…”

Tiếp đó Kê Từ phải phí thật nhiều sức lực mới lôi được người trong chăn ra, mà Thành Việt mãi đến khi rửa mặt xong cũng không chịu nhìn thẳng Kê Từ.

“Em nhìn tôi một chút đi.” Kê Từ bất đắc dĩ cúi đầu sấn lại.

“Tôi không…” Thành Việt xoay đầu đi.

Kê Từ cười khổ một tiếng, cũng xoay theo sát.

Hai người cứ thế ấu trĩ xoay xoay, xoay đến là vui vẻ.

Cuối cùng cả hai ôm thành một cục như nam châm.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta chào tạm biệt thầy em đã.” Kê Từ liếc nhìn thời gian, ôm người trong lòng đề nghị.

Thành Việt gật gật đầu, gọi điện cho Tề Khang.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Thành Việt cùng Kê Từ đến quán trà theo địa chỉ thầy cậu cho.

“Thầy Tề.” Kê Từ cười bắt tay Tề Khang một lúc, ra chiều áy náy “Đêm qua làm phiền thầy quá, đột nhiên xảy ra chuyện, xin hãy thứ lỗi.”

“Không có gì, ta già cả vốn khó ngủ, khi đó cũng nên tỉnh rồi.” Tề Khang khoát tay không để ý, tiếp đó dò hỏi Thành Việt “Thành Việt thì sao? Không có chuyện gì chứ?”

“Không có không có…” Thành Việt liên tục xua tay.

“Lần sau đừng khiến chúng ta lo lắng nữa.” Tề Khang dặn dò rồi nhìn hai người, kết hợp tình hình hai hôm nay của Thành Việt, cùng cú điện thoại đêm qua của Kê Từ, tuy không đoán được câu chuyện cụ thể, nhưng cũng đoán ra tám chín phần.

Chẳng trách mấy hôm nay Thành Việt nghiêm túc đến lạ, chỉ là tâm tình bên ngoài luôn trầm lặng.

Tề Khang thở dài một hơi, ba người ngồi hàn huyên một lúc, Kê Từ cùng Thành Việt mới đứng dậy chào tạm biệt.

Ra khỏi quán trà, Kê Từ đưa người vào nhà hàng đồ ăn sáng bên cạnh.

“Muốn ăn gì?” Kê Từ hỏi.

Thành Việt liếc nhìn nhà hàng, liên tục mở miệng gọi bảy, tám món.

“Đói bụng?” Kê Từ dắt người đến chỗ ngồi.

“Ừm.” Thành Việt gật gật đầu.

“Đầu còn đau không?” Kê Từ hỏi.

“Không có cảm giác gì.” Thành Việt nói.

“Đợi một chút.” Kê Từ để cậu ngồi xong, đứng dậy ra ngoài nhà hàng.

Thành Việt đứng dậy định đi cùng, mới nghĩ tới Kê Từ bảo cậu ở đây chờ, đành kiềm chế mình không nhúc nhích.

Lúc Kê Từ bưng chén gì đó trở lại, bữa sáng trên bàn được bày lên kha khá rồi, anh cầm chén nước trên tay đưa cho Thành Việt: “Uống đi rồi ăn.”

“Đây là cái gì?” Thành Việt nhẹ nhàng uống một hớp, có chút mật ong ngọt dịu “Nước mật ong sao?”

“Uống nhiều chút, nếu lát nữa còn đau đầu thì phải nói với tôi.” Kê Từ căn dặn.

Lúc ăn sáng, Thành Việt vừa ăn vừa liên tục nhìn Kê Từ.

“Sao vậy?” Kê Từ nhìn cậu.

“Chúng ta thế này…” Thành Việt nuốt bánh bao trong miệng xuống, vành tai đỏ lên hỏi “Thế này có phải là…”

“Là gì?” Kê Từ nhíu mày, anh biết Thành Việt muốn hỏi gì, nhưng anh muốn nghe Thành Việt nói ra khỏi miệng.

“Thì là…” Thành Việt sờ mũi, đột nhiên nhẹ giọng nói “Là… chúng ta không phải quan hệ cậu cháu…”

Kê Từ: “…”

Kê Từ híp mắt đột nhiên cúi đầu nhìn cậu, nhéo nhéo vành tai đỏ của Thành Việt “Vậy em nên gọi tôi là gì?”

Thành Việt: “…”

Mặt Thành Việt phút chốc đỏ bừng lên, nắm chặt nắm tay, ánh mắt do dự bất định “Thì… gọi gì chẳng được…”

“Cái này không thể tùy tiện gọi được.” Kê Từ nhẹ giọng cười, véo má cậu “Cục cưng, em tốt nhất nên nghĩ xem phải gọi tôi là gì.”

Thành Việt bị âm thanh trầm thấp của Kê Từ thủ thỉ bên tai kích thích đến bụng dưới căng thẳng, chẳng biết nghĩ đi đâu, mặt đều đỏ.

“Nghĩ kỹ chưa?” Kê Từ sao không thấy phản ứng của cậu, lập tức thừa thắng xông lên truy hỏi.

Cổ họng Thành Việt lạnh lẽo, một câu cũng không nói được.

“Hiện tại gọi gì cũng được.” Kê Từ buồn cười xoa nhẹ đầu cậu, không muốn làm khó Thành Việt, nhưng ngay sau đó lại ghé vào tai Thành Việt “Sau này nên gọi thế nào cứ để tôi quyết định.”

Thành Việt: “!”

Vành tai Thành Việt đã đỏ chót.

Hai người ăn sáng xong liền lái xe về nhà, lúc gần về đến nới thì điện thoại Đường Cảnh gọi tới, Kê Từ bèn lái xe đến công ty trước.

Vừa lên lầu, hai người được Đường Cảnh ra đón.

“Ố, làm lành rồi?” Đường Cảnh cười đến híp mắt nhìn hai người họ, tiếp đó thấp giọng giải thích với Thành Việt “Thật tình chú không phải không cho hai người thời gian mà việc này chỉ Kê Từ mới làm được.”

“Chú đừng nói với cháu…” Thành Việt thấy bộ dạng này của Đường Cảnh liền hiểu Đường Cảnh biết chuyện giữa cậu và Kê Từ rồi.

Cậu vốn nghĩ chuyện này chỉ có Đoạn Trường Thịnh biết, giờ thấy Đường Cảnh cũng biết, nhất thời cảm thấy bối rối.

Kê Từ nhận lấy tài liệu Đường Cảnh mang tới xong đưa Thành Việt vào văn phòng mình.

Thành Việt vốn ngồi trên sofa đợi Kê Từ làm việc, sau đó tẻ nhạt chậm rãi mò tới bên cạnh bàn làm việc của Kê Từ, sau đó nữa liền dời đến nghiêng người dựa vào Kê Từ.

Kê Từ nhìn Thành Việt sán lại gần cọ bên này cọ bên kia không khỏi cảm thấy buồn cười, lòng cũng bị động tác nhỏ này của Thành Việt làm cho mềm nhũn, vươn tay kéo người lên ngồi trên chân mình.

Thành Việt mới ngồi lên có chút không quen, dịch tới dịch lui liền thấy không tự nhiên.

“Đừng cọ lung tung.” Kê Từ nhíu mày khóa chặt eo cậu.

Thành Việt nín cười, cậu rất thích dính lấy Kê Từ, tốt nhất Kê Từ ở đâu mình ở đó, tư thế này ngồi thật thoải mái, Thành Việt dịch người tới trước, dựa đầu vào bên hõm vai Kê Từ.

Kê Từ híp mắt lại thấy Thành Việt lộn xộn không nghe lời, trực tiếp dùng tư thế này ôm người đặt lên bàn.

“Chờ đã…” Thành Việt chặn bả vai anh “Tôi không ôm nữa!”

“Em muốn thì ôm, không muốn thì không ôm nữa à?” Kê Từ cúi đầu cắn lên xương quai xanh lộ ra ngoài của Thành Việt.

“A…” Thành Việt đau đến run rẩy, tiếp đó vô cùng gọn gàng nhanh nhẹn nhận sai “Tôi sai rồi, chú làm việc đi, tôi tuyệt đối không quấy rầy chú nữa.”

“Muộn rồi, nhưng…” Kê Từ khẽ cắn bả vai cậu “Đã nghĩ xem nên gọi tôi thế nào chưa? Gọi cho tôi vui, tôi tha cho em.”

Cánh tay Thành Việt chặn anh dùng sức, trong cổ họng mơ hồ phát ra mấy âm tiết, sau đó nhanh chóng bị anh đè xuống.

“Nói nhanh một chút.” Kê Từ chầm chậm dò tay vào T-shirt của Thành Việt.

Bên hông Thành Việt bị bàn tay ấm nóng chạm vào, suy nghĩ đứt đoạn, lập tức sợ đến run lên “…Cậu ơi.”

Kê Từ nghe thấy Thành Việt gọi anh là gì cả người run lên trong giây lát, trong mắt tức thì dấy lên hơi nóng tình dục.

“Nhóc con.” Kê Từ khàn giọng mắng.

Thành Việt không hiểu sao tóc gáy sau lưng đột nhiên dựng đứng, phản xạ tự nhiên lùi về sau.

Còn chưa bò được nửa đường, cổ chân cậu đã bị Kê Từ mạnh mẽ kéo lại.

Lúc chân bị kéo về, Thành Việt sợ đến nỗi hối hận.

Tác giả:

Kê Từ: lần sau gọi ba đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play