Những ngày tiếp theo, cả đám học sinh bao gồm cả Thành Việt đều sửa chữa lại tranh của mình lần cuối.

Kết quả cuối cùng công bố, trong tất cả bọn họ chỉ có tranh của Âu Ý được chọn để treo trong buổi triển lãm.

Tiêu chuẩn trong tay Tề Khang chỉ chọn ra một cái.

Thành Việt thở dài gánh bức tranh bị trả về của mình, kỹ thuật của cậu quả thực không so được với những người này, cũng không buồn bã, chỉ hơi thất vọng mà thôi.

“Trình độ không đủ.” Tề Khang vỗ lưng cậu “Cố gắng nhiều hơn.”

Thành Việt gật gật đầu.

Thời gian một tuần thoáng cái đã qua, Thành Việt còn đang không nỡ tạm biệt người thầy mình vừa mới nhận này.

Lên máy bay mà đầu óc cứ trống không, trống mãi cho đến khi xuống máy bay được Kê Từ đón lấy.

Cả người bị Kê Từ ôm vào ngực thì cậu đã mơ màng buồn ngủ.

Lúc ở trên máy bay Thành Việt không dám chợp mắt, cậu say máy bay, sợ đi máy bay, điều này dẫn đến khi nhìn thấy Kê Từ được người ta ôm thì buồn ngủ.

Về nhà thế nào, lên giường nằm ra sao đều không biết.

Sáng hôm sau Thành Việt tỉnh dậy nhìn thấy hộp quà to đùng nằm ở chân giường thì sững sờ.

Cậu mặc độc chiếc quần nhỏ nhảy xuống giường, bóc quà.

Tiếp đó hoang mang nhìn thứ trong hộp quà.

“Dậy rồi à?” Kê Từ mở cửa đi vào liền thấy Thành Việt đã dậy.

“Cái này…” Thành Việt chầm chậm lấy chiếc váy dài ra khỏi hộp.

“Thưởng.” Kê Từ nói “Thích chiếc váy này không?”

Thành Việt: “…”

Thành Việt nhìn biểu tình mong đợi của Kê Từ, cắn răng không thể không gật đầu “Rất thích.”

Đợi Kê Từ ra khỏi phòng, Thành Việt thở dài não nề nằm ngửa trên giường, cảm thấy việc này không sao giải thích được, mình không phải tên Thành Việt, trực tiếp đổi thành Đậu Nga cho xong.

Kê Từ đứng ngoài phòng khách chờ Thành Việt thay quần áo xong, dập điếu thuốc cháy một nửa đi.

Khi cánh cửa chậm rãi đẩy ra, Kê Từ hiếm thấy hồi hộp một lần.

Cửa mở sau một phút, Thành Việt trong phòng yên lặng thò một chân ra ngoài, đỏ mặt ép buộc mình bước ra.

Bộ váy có màu xám khói, rất dài, khoét hai bên eo, bởi vì Thành Việt vừa gầy vừa cao, Kê Từ liếc mắt nhìn qua, quả thật có thể tưởng tượng đôi chân bên dưới váy dài bao nhiêu.

Hơn nữa da dẻ Thành Việt rất trắng, mặc chiếc váy xám khói này lên, lộ ra cần cổ, cùng một đoạn eo thon quả thật trắng muốt chết người.

“Phần eo…” tai Thành Việt đỏ lựng “Sao lại không có vải.”

Kê Từ cảm thấy nóng, tiện tay tháo cà vạt đi, một tay ôm lấy eo cậu, tay kia nhéo lên đó một cái.

“Ssss…” Thành Việt vừa muốn giãy ra thì đã bị Kê Từ đè xuống.

Trong mắt Kê Từ bắt đầu có vài thứ xảy ra biến hóa, anh nhìn chằm chằm da thịt trắng nõn bên hông Thành Việt nổi lên dấu tay màu đỏ, hầu kết giật giật.

Ngón tay Kê Từ dùng sức xoa bóp trên da thịt trắng mịn, thuận thế bấm tiếp cái nữa.

“Kê Từ…” Thành Việt bị bấm đau, nhịn không được đẩy người ra.

Kê Từ lập tức áp chế lại một vài ý nghĩ trong đầu, chậm rãi đứng dậy chỉnh lại mái tóc giả trên gương mặt bối rối của Thành Việt, nhẹ giọng áy náy “Xin lỗi.”

Thành Việt không chịu được khi anh kề sát bên tai mình nói chuyện như thế, sợ mình nghe đến chào cờ, không thể làm gì hơn nên đành đội mũ lên, đè thấp vành mũ để che đi hưng phấn chưa kịp thu hồi trên gương mặt mình.

Kê Từ nhíu mày nhìn vành tai đỏ au của Thành Việt, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ bên hông cậu “Ăn sáng trước đã, ăn xong chúng ta đi công viên giải trí.”

Thành Việt gật gật đầu.

Hai người nhanh chóng ăn xong sáng bữa sáng, xuống lầu rồi mà Thành Việt vẫn không quen với chiếc váy dài trên người.

Mãi đến khi lên xe mới thấy khá hơn chút.

Kê Từ lái xe không nhanh, nhưng rất nhanh đã tới bên ngoài công viên giải trí.

Từ lúc xuống khỏi xe Kê Từ, Thành Việt vẫn luôn không dám nhìn xung quanh, bàn tay bị Kê Từ nắm còn hơi run.

Không phải là sợ.

Thành Việt quá hưng phấn, tim cũng đập rất nhanh, cậu chỉ cần vừa nghĩ đến mình là con trai mà mặc váy chạy ra đường chơi, chân liền căng thẳng muốn nhũn ra.

Cứ cho là luôn được Kê Từ đỡ, dưới tình huống da thịt tiếp xúc lâu như thế dẫn tới tay Kê Từ đụng lên mỗi một chỗ trên người đều khiến nhiệt độ cậu cao như nổi lửa.

Rất nóng, cũng rất kích thích.

Thành Việt liếc nhìn vạt váy hơi rộng, không dễ chịu khép chân lại.

“Lát nữa không nên nói chuyện.” Kê Từ nắm tay Thành Việt, nhỏ giọng nói “Nếu không sẽ bị người ta phát hiện.”

Thành Việt nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng gật đầu.

Khi đi qua cửa soát vé, Thành Việt rất sợ phải đối diện nhân viên soát vé, còn nhân viên soát vé lại nhìn cậu đến vài lần.

Lúc này Thành Việt thực sự sợ đến toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Mà nhân viên soát vé nhìn xong cũng không nói gì, Thành Việt vừa đi về phía trước mà lòng vẫn còn sợ hãi.

Không bị phát hiện.

Thành Việt đi qua xong sờ sờ khuôn mặt mình, gan bắt đầu nở ra một chút, cậu nhìn dòng người đi xung quanh, cẩn thận tiến tới bên tai Kê Từ “Hình như không bị phát hiện thì phải.”

“Muốn chơi trò gì?” Kê Từ ngăn trước người Thành Việt, chặn lại đám đàn ông xung quanh không ngừng nhìn sang, bây giờ anh có phần hối hận khi cho người mặc như vậy ra ngoài rồi.

“Cái kia trước đi.” Thành Việt chỉ về một trò đằng trước.

Hai người chơi một vòng xong, tâm lý căng thẳng vì sợ bị người khác phát hiện cũng biến mất, cười kéo Kê Từ đi xếp hàng ở trò tàu lượn.

“Chơi cái này.” Âm thanh Thành Việt đè xuống thật nhỏ.

“Nhóc chắc chứ?” Kê Từ hỏi.

Thành Việt có chút kích động nghiêm túc gật đầu.

Ngồi vào ghế tàu lượn, Kê Từ nhìn váy Thành Việt, dương tay cởi áo vest ra, đưa tới “Quấn lên eo đi.”

“Hả?” Thành Việt nhận áo khoác xong mới phản ứng được, phía dưới mình đâu có gì cho người ta nhìn chứ.

Ai biến thái mà đi nhìn chim nhỏ của mình.

Khi tàu lượn khởi động, Thành Việt mới đầu còn haha cười, còn quay sang an ủi Kê Từ đừng sợ.

Thế nhưng đến đoạn sau, Thành Việt la hét ầm ĩ chẳng khác nào 100 con vịt cùng hợp tấu.

Kê Từ ngược lại toàn bộ hành trình không có cảm xúc gì trên mặt, anh nhíu mày lo Thành Việt hét nhiều đau họng, còn nghĩ sao tàu này lâu dừng quá.

Lúc xuống khỏi tàu lượn, chân Thành Việt đã lung lay không vững, hơi thở cũng gấp, tóc giả che đi nửa khuôn mặt cậu, làm ngứa chiếc mũi, Thành Việt hắt hơi một phát rõ to.

“Không sao chứ?” một tay Kê Từ ôm eo cậu, tay kia đỡ Thành Việt “Có muốn uống nước không?”

Thành Việt thở hổn hển hai hơi, đầu óc choáng váng dựa vào bả vai Kê Từ “Tôi… tôi muốn…”

“Sao vậy? Nói chậm thôi.” Kê Từ lo lắng cúi đầu nhìn cậu “Muốn nôn sao?”

“Tôi muốn…” Thành Việt nhìn anh, ngại ngùng “Tôi muốn ăn kem.”

Kê Từ: “…”

“Ngồi xuống trước đã.” Kê Từ thở dài đỡ người đi tìm ghế.

Đưa cậu đến chiếc ghế nằm giữa những chạc cây to “Ngồi yên đừng đi đâu.”

Thành Việt lúc lắc đầu nhìn Kê Từ đến cửa hàng nhỏ đằng trước mua kem, biểu cảm trên mặt hơi đổi, khó chịu ấn lên vùng bụng, sáng nay cậu ăn đậu phụ hơi nhiều, bây giờ buồn nôn.

“Chào cậu…” một giọng nam bỗng nhiên truyền tới.

Thành Việt nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy trước mặt mình là một nam sinh.

Nam sinh thấy Thành Việt ngẩng đầu nhìn nhất thời đỏ mặt, trông có vẻ ngại ngùng “Xin chào, có thể kết bạn với cậu không?”

Thành Việt lúng túng nhìn cậu ta, tay đặt trên đùi không tự chủ nắm chặt váy.

“Tớ vừa đi qua đây thấy cậu ngồi một mình, cậu muốn đi chơi cùng nhau không?” nam sinh cười sờ sờ đầu.

Thành Việt nín cười, lần đầu tiên biết được cảm giác bị nam sinh tiếp cận.

“Tớ cảm thấy cậu không giống các bạn nữ khác.” Nam sinh nở nụ cười nhìn cô gái, không căng thẳng nữa mà chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô “Cậu rất xinh đẹp, nhưng rất khác biệt, tớ cũng không nói được là thế nào.”

Thành Việt cười híp cả mắt nhìn cậu ta, giơ tay lên đối với cậu ta.

“Gì thế?” nam sinh vừa cười hỏi, vừa cầm lấy tay cô nàng.

Thành Việt chậm rãi đặt bàn tay lên mặt cậu ta.

Mặt nam sinh đột nhiên đỏ lựng, nháy mắt nói năng cũng lộn xộn “Gì gì vậy…”

“Tôi cũng có chim này!” Thành Việt đột ngột kêu lên.

“Aaa!” nam sinh giật mình la lên.

Thành Việt vốn cười đến là vui vẻ, thấy Kê Từ đi đến từ xa thì thu lại biểu cảm, kéo kéo váy, chạy tới chỗ anh.

Thành Việt nắm lấy tay Kê Từ bắt đầu giả vờ giả vịt ra chiều oan ức: “Cậu ta sờ tay tôi!”

Nam sinh vừa bị dọa đứng một bên nghe được câu ấy, nét mặt hoang mang vội vã xua tay “Tôi không có, tôi chỉ đụng một cái.”

Lông mày Kê Từ nhảy lên, anh mua kem xong từ cửa hàng, lúc đi ra thấy nam sinh này đứng trước mặt Thành Việt, toàn bộ quá trình Thành Việt dọa nam sinh đều thấy cả.

“Chú à… tôi không biết đây là bạn gái chú…” trên mặt nam sinh mếu máo “Hay bạn trai, tôi không cố ý sờ tay cậu ta, nếu biết cậu ta là nam…”

“Nam thì sao nào!” Thành Việt làm bộ tức giận nhìn chằm chằm cậu ta, kéo kéo cánh tay Kê Từ “Cậu vừa khen tôi đẹp đấy thôi.”

Kê Từ cảm nhận được động tác trên cánh tay, bèn giả vờ phối hợp, xụ mặt nhìn về phía nam sinh.

Nam sinh vừa thấy bầu không khí không ổn, nuốt nước bọt vội vã chạy đi.

Thành Việt nhìn bóng lưng cậu ta chạy mất, cười đến thắt cả bụng.

“Còn cười.” Kê Từ bất đắc dĩ nhéo mặt cậu “Đừng có hù người ta.”

“Tôi cảm thấy…” Thành Việt cúi đầu nhìn chiếc váy dài trên người mình “Mặc váy cảm giác rất khác biệt, tôi phải luôn sờ thằng nhỏ một chút mới có thể xác định mình là con trai.”

“Vậy sao?” Kê Từ chau mày “Lỡ về đến nhà bỗng không thấy thì làm sao đây?”

Thành Việt: “…”

“Vậy cứ xem như con gái là được.” Kê Từ cười, cúi đầu nhìn cậu “Không gọi Thành Việt nữa, gọi là thành Việt Việt.”

Thành Việt: “…”

“Đáng yêu mà.” Kê Từ gật đầu tán đồng chính mình, cuối cùng đưa ra cái kết luận.

Thành Việt trừng hai mắt đỏ mặt muốn phản bác thì chuông điện thoại di động Kê Từ vang lên.

Kê Từ xoa xoa đầu cậu, cười nghe điện thoại.

Thành Việt căm giận Kê Từ xem mình như con nít.

Kê Từ nói chuyện điện thoại không được mấy câu đã cúp máy.

“Sao thế?” Thành Việt nhìn anh.

“Công ty có việc.” Kê Từ đưa kem trên tay cho cậu “Phải về công ty một chuyến.”

Thành Việt nhận kem, nụ cười tươi trên mặt bỗng dưng cứng lại.

Bên ngoài không ai biết mình còn thấy căng thẳng.

Bây giờ mặc như vậy đến công ty Kê Từ sao?

“Không sao, không nhận ra đâu.” Kê Từ cười kéo thấp vành mũ Thành Việt “Nhóc ở văn phòng của tôi.”

Dù Thành Việt hơi lo lắng nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Khi vào công ty, Thành Việt đè thấp mũ không dám nhìn ai, chỉ sợ bị người nào nhận ra.

Từ khu tiếp tân đến văn phòng Kê Từ, thông suốt một đường, ngay vào lúc Thành Việt đang thở phào nhẹ nhõm thì.

Hai người bị Đường Cảnh bắt gặp.

“Mới tới hả?” Đường Cảnh chào hỏi Kê Từ xong đôi mắt ngay lập tức bị cô gái cao ráo khí chất đi cùng Kê Từ thu hút.

Ngực cô này hơi phẳng mà chân thì siêu dài, từ phần eo khoét cũng có thể thấy được da dẻ trắng mịn.

Đường Cảnh không thấy rõ mặt cô gái, nhưng chắc chắn chín phần, đừng nói cái khác, chỉ riêng đôi chân dài kia cũng có thể giết chết đàn ông trên giường.

Kê Từ luôn luôn không kề cận nữ giới, lần này mang theo một cô ngon từ thịt ngọt từ xương như vậy vào công ty thật khác thường, hơn nữa hai người còn nắm tay, nói chuyện đều là trạng thái dán sát bên tai, khiến Đường Cảnh nhất thời có hứng thú không nhỏ đối với cô gái này.

Chỉ là bị vướng bởi Kê Từ nên không dám trắng trợn dò hỏi.

“Tôi muốn đi vệ sinh.” Thành Việt chưa ngồi trong văn phòng Kê Từ bao lâu thì đã muốn đi tè.

“Ừm.” Kê Từ gật gật đầu.

Thành Việt đè thấp vành mũ lại thò đầu nhìn ngoài cửa, phát hiện mọi người đều đang bận chuyện của mình, vội vã đi về phía nhà vệ sinh.

Đường Cảnh vừa bưng cốc đi dạo một vòng thì nhác thấy người đẹp chân dài mà Kê Từ dẫn tới.

Đường Cảnh vừa định đuổi tới thì phát hiện cô gái này rẽ vào nhà vệ sinh, hắn dừng chân lại, định bụng chờ cô ấy ra ngoài, ngẩng đầu lại phát hiện…

Đây là nhà vệ sinh nam.

Đường Cảnh nháy mắt một cái, cho là cô gái này đi nhầm, vội vã đi vào muốn gọi người ta ra.

Thành Việt đứng trước bồn tiểu buồn bực vì cái váy không tháo rời được, cuối cùng gác thẳng chân lên bồn, cuộn váy lên, cởi quần lót lập tức phóng nước.

Đường Cảnh đứng ở cửa nhà vệ sinh: “…”

Đường Cảnh tay bưng ly cà phê đứng ở cửa nhà vệ sinh nhếch môi chuẩn bị gọi người bị một loạt động tác của cô gái mặc đầm dài này làm giật mình.

Nghe tiếng nước róc rách… ánh mắt Đường Cảnh dần dần dại ra.

Cô ta vừa móc cái gì ra khỏi váy vậy…

Tác giả:

Thành Việt: khửa khửa, cho các người xem đại bảo bối.

cừ ẻ:))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play