Khi các bác gái giơ quạt lên múa lần nữa, Kê Từ và Thành Việt còn đang sửng sốt ra mặt.

Kê Từ cúi đầu nhìn Thành Việt đỏ mặt, lòng mềm nhũn, trái tim như bị viên đường hòa tan, viên đường ấy chính là Thành Việt.

Làm anh ngọt muốn chết.

Thành Việt cúi đầu không dám rên tiếng nào dù trên chân bị một bác gái nọ đạp trúng đã vài cái, trong đầu cậu bây giờ đang không ngừng vọng lại âm thanh tuyên thệ tự đắc như đứng dưới quốc kỳ kia.

Vừa trắng trợn vừa cây ngay không sợ chết đứng.

Thái độ Kê Từ vẫn luôn không rõ ràng, dẫn đến cậu không dám biểu hiện ra tâm tư gì với anh.

Cậu sợ bình thường Kê Từ ở chung với mình là vì… giống như chăm sóc người thân.

Mà Kê Từ đối với cậu về mặt kia cũng có một chút.

Nhưng Thành Việt không dám mạo hiểm, bởi vì sau khi mạo hiểm có lẽ nhận được đáp án tốt, có lẽ không, cậu rất thỏa mãn với quan hệ hiện tại của mình và Kê Từ, vì so với không làm thì cậu càng sợ hơn nghe được lời hồi đáp.

Thế nhưng cậu nghĩ tình huống sắp tới rất nhanh sẽ bị phá vỡ thôi.

Hiện tại cậu dựa vào Kê Từ nuôi dưỡng, lời nói ra không bao nhiêu trọng lượng, nếu sau này mình có thể kiếm nhiều tiền, có thể nuôi Kê Từ, như vậy lời ra khỏi miệng ít nhiều gì cũng không cự tuyệt được.

Cậu bằng lòng đem cả trái tim và tất thảy tiền bạc kiếm được trao hết cho Kê Từ, chỉ cần Kê Từ bằng lòng nhận lấy cậu.

Tuy rằng trong đầu cậu mơ hồ suy nghĩ một đống, nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Kê Từ bên này cười khan hai tiếng, đang há miệng chuẩn bị nói chuyện, mắt thấy một bác gái đang vung quạt về phía đầu Thành Việt, vội vã ôm người vào lòng mình, quay người chặn lại cây quạt kia, che chở Thành Việt ra khỏi đám đông.

Hai người lao lực chen được ra ngoài thì toát cả một thân mồ hôi.

Thành Việt nhìn áo sơ mi nhăn nhúm và cà vạt vắt ngược lên bả vai của Kê Từ, không nhịn được cười, vươn tay lấy cà vạt trên vai anh xuống.

“Nhóc…” Kê Từ vừa định hỏi sao Thành Việt lại đột nhiên trở về, đã trông thấy cái trán toát mồ hôi của cậu, vươn tay lau đi “Sao toát nhiều mồ hôi thế này?”

“Bị mấy bác gái dọa.” Thành Việt cũng xoa xoa mồ hôi trên đầu Thành Việt “Chú ngồi xổm đi, tôi làm tóc cho chú.”

Kê Từ cười ngồi xuống, dò hỏi: “Sao nhóc về nhà?”

“Máy bay không bay được.” Thành Việt cười hì hì xoa tóc Kê Từ “Nhìn này… dựng hết lên luôn.”

Kê Từ: “…”

“Lên lầu.” Kê Từ kéo người đi vào chung cư, một tay vuốt lại tóc bị Thành Việt dựng lên.

Thành Việt vừa ngồi xuống sô pha, đã thấy Kê Từ lấy ra một hộp kem siêu to trong tủ lạnh, trợn mắt ngoác mồm nhìn Kê Từ đưa cho cậu một cái muỗng cũng siêu to “Chú mua khi nào thế?”

Kê Từ ho nhẹ hai tiếng “Hôm nay đi đường nhìn thấy, nên mua mộp hộp.”

Thành Việt nhìn hộp kem to, đôi mắt cũng phát sáng, cầm muỗng ăn cơm xúc một miếng lớn, cho hết vào miệng.

Đôi mắt Kê Từ âu yếm nhìn Thành Việt ăn vài miếng, dịu dàng nói chuyện cùng cậu.

Thành Việt vừa sợ hãi vừa muốn hỏi sao Kê Từ bỗng dưng lại đối với cậu… quái dị như thế.

Mãi đến tận khi Kê Từ cười cầm khăn giấy lên lau miệng cho cậu, Thành Việt thực sự không nhịn được nữa, hỏi một câu “Hôm nay chú… trúng độc đắc hả?”

“Đừng ăn nữa.” Kê Từ lấy lại hộp kem trên tay cậu.

Thành Việt: “…”

“Tôi vừa về được có vài phút mà…” Thành Việt thở dài, cảm thấy tâm tư Kê Từ thật khó đoán.

Kê Từ mới phút trước đầy mặt dịu dàng suýt chút nữa thị gọi cậu là cục cưng, giờ hệt như tắc kè đột nhiên trở mặt biến ảo không ngừng.

Đàn ông quả nhiên giỏi thay đổi.

“Giáo sư Tề có bảo khi nào quay trở lại tập hợp không?” Kê Từ đặt hộp kem vào tủ lạnh.

“A…” Thành Việt ngả rạp ra lưng ghế sô pha, dùng ánh mắt tựa như cáo biệt nhìn hộp kem, thở dài “Ngày mai, nhưng tôi không muốn đi.”

“Không đem vali về sao?” Kê Từ vỗ vỗ đầu cậu “Đi học hỏi thêm nhiều thứ đi, không thể luôn ở nhà nhắm mắt làm liều, giáo sư Tề người ta tự nguyện dẫn dắt nhóc, nhóc phải biết ơn.”

“Tôi không có nói là không cảm ơn.” Thành Việt bắt lấy tay Kê Từ đặt trên đầu cậu “Tôi không nỡ…”

Thành Việt kéo chữ này ra thật dài.

“Không nỡ kem của tôi!” Thành Việt nhắm mắt lại la lên.

“Không có chí hướng.” Kê Từ bóp lấy thịt sau gáy cậu “Tắm rửa sạch sẽ rồi ăn.”

Thành Việt thở dài một hơi thầm nghĩ, không phải cậu không chí hướng, cậu là có lòng bậy nhưng không có gan làm.

Sáng hôm sau, lòng Kê Từ cuồn cuộn muốn chửi thề nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh đưa Thành Việt đi.

Khi Kê Từ lái xe quay về một mình, vô lăng cũng muốn bật khỏi chỗ lái quay lại chỗ Thành Việt bên kia, đánh người ta xỉu rồi khiêng về.

Thành Việt bên này rất thuận lợi, trừ hơi mệt ra thì các học sinh theo bên cạnh giáo sư Tề có hơi khiến cậu chịu không nổi.

Đặc biệt là một người đàn ông trung niên để râu quai nón mặc áo lót đen trong số đó.

Mở miệng ngậm miệng toàn gọi người khác là cục cưng, Thành Việt bất thình lình bị anh ta làm cho run cầm cập.

Còn có vài cô cậu học trò khác xấp xỉ tuổi cậu nói khá nhiều, Thành Việt vốn thấy mình rất dông dài rồi, so với mấy người này quả thật như con vẹt đuôi dài bị câm.

Cuối cùng Thành Việt ngồi với họ thật sự thấy khó chịu, đi vệ sinh rồi chạy lại đực mặt ra bên cạnh Tề Khang.

Dọc đường đi khỏi nói có bao nhiêu yên tĩnh, các học sinh kia chẳng ai sáp qua.

Hôm sau, Thành Việt theo họ đi xem một bức vẽ ở hội trường, giáo sư Tề ở bên cạnh nêu lên đặc sắc cùng khuyết điểm cho họ.

Kê Từ bên này vừa tan ca về nhà lại quay về trạng thái người già neo đơn, lại đem tấm chăn nhỏ trên sô pha mang theo mùi hương của Thành Việt khoác lên người. J))

Cuối cùng nhìn chằm chằm điện thoại di động trên bàn trà chờ Thành Việt gọi cho anh.

Chua xót cõi lòng.

Kê Từ vừa chua xót vừa xử lý vài hợp đồng Đường Cảnh gửi tới, rồi tiếp tục chua xót vừa gửi lại cho Đường Cảnh những lỗi sai kèm theo hàng loạt câu mắng mỏ.

Đường Cảnh run cầm cập nhìn lỗi sai trên hợp đồng, vô cùng chua xót đi sửa lại.

Kê Từ định đứng dậy đi rót cốc nước, điện thoại di động đột nhiên rung lên, sau đó là hình ảnh cuộc gọi video.

Mắt Kê Từ sáng rực lên, lập tức cầm điện thoại di động lên đồng ý yêu cầu video.

“Kê Từ!”

Ống kính bên kia còn chưa đặt vững đã truyền tới âm thanh hưng phấn của Thành Việt.

Kê Từ tuy thấy cậu ngốc, nhưng cũng cười trả lời một tiếng.

Bên kia một trận âm thanh loạt xoạt rồi ổn định, trong video rõ ràng hiện lên hình ảnh Thành Việt cười đến rộ lúm đồng tiền, đôi mắt đều híp lại, nhìn rất ngố.

“Kê Từ.” Thành Việt lại gọi một tiếng.

“Ừm.” Kê Từ trả lời một tiếng.

“Kê Từ.” Thành Việt lại gọi.

“Bị ngốc sao.” Kê Từ cười mắng.

“Chả là do…” Thành Việt ngại ngùng sờ mũi, “Hôm nay tôi chưa có gọi chú, luôn cảm thấy cả người không khỏe.”

“Bên đó sao rồi?” Kê Từ cười hỏi.

“Cũng tốt, nhưng hơi mệt.” Thành Việt cắn cắn môi, quyết định bắt đầu than vãn “Vừa hạ cánh đã chạy khắp nơi, buổi trưa ăn cơm, thịt vẫn còn trong miệng tôi này, ông già lại vác bàn vẽ ra, đáng sợ vãi, tôi chỉ sợ ông ấy trật hông, vội vã xông lên khiêng giúp ông ấy, đặt bàn xuống định đi ăn cơm tiếp thì ông già ấy lôi kéo tôi làm trợ thủ… vậy cũng thôi đi, ông ấy nhất định bắt tôi vẽ, vẽ xong còn mắng tôi vẽ xấu…”

Kê Từ vừa nghe cậu kể lể, vừa quan sát tỉ mỉ khuôn mặt cậu, nhìn thần sắc tràn đầy phấn khởi đang lải nhải kia, cảm thấy phỏng chừng cũng không quá mệt.

“Tôi nói với chú cái này…” âm thanh bên phía Thành Việt đột nhiên giảm thấp, mặt cũng kề sát vào.

Kê Từ nhìn động tác kề sát bất thình lình của Thành Việt, mắt mở to cùng đôi môi đỏ thắm mở ra khép lại, bụng dưới nhất thời có chút thắt lại.

Chỉ đơn giản là hình ảnh ấy thôi cũng khiến âm thanh Kê Từ trầm xuống “Nói.”

“Thực ra…” Thành Việt hoàn toàn không phát hiện tư thế mình kề sát ống kính như vậy có chỗ nào lạ, cau mày, âm thanh hạ xuống thật thấp “Tôi phát hiện mấy người ở đây đều lạnh nhạt với ông già, ngay cả những học sinh ông ấy mang theo cũng chưa từng nhìn thẳng mắt ông ấy, vì sao thế nhỉ? Một ông lão xuống máy bay xuống xe đều tự mình xách vali, tự mình mang vác, nếu không phải tôi đi theo giúp ông ấy xách, tuy rằng tuổi cao mà tinh thần tốt, nhưng trong lòng không hẳn sẽ dễ chịu đâu…”

Ánh mắt Kê Từ nhìn chằm chằm đôi môi mở ra đóng lại của Thành Việt, vốn chẳng nghe rõ Thành Việt nói gì.

“Có phải bọn họ bắt nạt ông già vì ông ấy lớn tuổi không chú?” trên mặt Thành Việt có sự tức giận bất bình.

“Ngại quá, không nghe rõ.” Kê Từ ho nhẹ hai tiếng, đổi tư thế ngồi.

Thành Việt lại căm phẫn sục sôi kể lại một lần, cuối cùng vẫn chưa hết giận: “Ai cũng vậy cả, trong hội trường có mấy người mặc âu phục giày da mà đầu heo, ông già nói với họ một câu, họ trả lời đúng một câu, không nói thêm gì hết.”

Kê Từ nhíu mày có chút không tin “Thật vậy?”

“Thật mà.” Thành Việt nói “Tôi thấy tận mắt.”

Kê Từ suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể nào, mà cũng biết Thành Việt sẽ không nói khoác, đành nhắc nhở Thành Việt để tâm một chút, nên giúp đỡ thì phải giúp.

“Tôi biết rồi.” Thành Việt thở dài “Nhưng mà ông già thật đáng thương quá đi.”

“Tôi đã dặn nhóc bao nhiêu lần rồi, không được gọi người ta là ông già, không lễ phép.” Kê Từ nói “Gọi là giáo sư.”

“Tôi thuận miệng.” Thành Việt ngại ngùng cười cười “Tôi sẽ…”

“Cục cưng à đang làm gì thế?” một giọng đàn ông trầm thấp có phần chất phác truyền tới từ phía sau Thành Việt. truyện tiên hiệp hay

Thành Việt nghe thấy âm thanh này bỗng bối rối che kín điện thoại di động.

Thế nhưng đã muộn, sắc mặt Kê Từ trong video đã thay đổi.

Editor: ầu nầu, ầu nầu, âu nấu nấu nâu nâu nầu nầu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play