Thành Việt trợn tròn mắt, không ngờ câu vừa rồi là từ miệng Kê Từ bật ra.
“Không giúp tôi tắm à?” Kê Từ vừa cười, tay kia vừa cởi bỏ cúc áo sơ mi trên người.
Thành Việt nhìn động tác anh một tay cởi cúc áo, hai tai chầm chậm đỏ lên.
“Vậy tôi đành tự tắm thôi, không chừng lát nữa tay còn dính nước.” Kê Từ quay người đi vào phòng tắm, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Dính nước chắc chắn không thể nhanh khỏi, còn có thể nhiễm…”
Thành Việt ngẩn người, đột nhiên ý thức được gì đó.
Kê Từ đang làm nũng với cậu sao?
“Haiz…” Kê Từ vừa bước đi còn vừa giả vờ giả vịt thở dài.
Thành Việt do dự một chốc, đỏ mặt từ từ đi tới đỡ cánh tay anh, dìu Kê Từ vào phòng tắm.
Kê Từ nghiêng đầu nhìn vành tai đỏ ửng của Thành Việt, lặng lẽ cười.
Vào phòng tắm, Thành Việt xả nước nóng trong bồn ra, bắt tay giúp Kê Từ cởi áo sơ mi còn một nửa.
Cởi sơ mi xong, Thành Việt còn nhịn không được sờ sờ cơ bụng Kê Từ.
Kê Từ nhẹ ho một tiếng, khiến Thành Việt trong nháy mắt đỏ mặt, vội vã rụt tay về ngồi xổm xuống cởi quần cho Kê Từ.
Lúc ngồi chồm hỗm trên đất cởi quần cho Kê Từ, Thành Việt gần như là vừa ngẩng mặt liền chính xác đối diện với thứ bên trong quần lót, khuôn mặt đỏ chót không giảm mà càng tăng.
Cuối cùng phải cởi quần lót, Kê Từ thấy mặt cậu hồng rực, cười bảo Thành Việt đi thử nhiệt độ nước, anh tự mình cởi.
Kê Từ vừa ngồi vào bồn tắm, Thành Việt liền lấy một đống sữa tắm ra sau đó đặt sau lưng Kê Từ chậm rãi xoa tới xoa lui.
Xoa sau lưng xong, tay Thành Việt chầm chậm dời đến trước ngực Kê Từ.
Thành Việt nuốt nước miếng một cái, vừa xoa vừa ép chính mình không được nhìn xuống dưới.
Miễn cưỡng xoa sữa tắm lên toàn thân Kê Từ xong, cả người Thành Việt cũng ra một thân mồ hôi, cúi đầu nhìn nước trong bồn tắm mà hơi hoảng hốt.
Bồn tắm trong phòng rất to, không thường được dùng, mà bấy giờ Thành Việt nhìn hơi nước bốc lên, có hơi muốn đi vào ngâm.
“Vào ngâm một chút không?” Kê Từ kéo cánh tay cậu hỏi.
Thành Việt do dự một chút, gật gật đầu cởi quần áo trên người, chậm rãi bước vào, ngồi đối diện Kê Từ.
Ngâm một hồi, Thành Việt lau đi mồ hôi rịn ra trên chóp mũi, vừa định lau mồ hôi cho Kê Từ thì anh đột nhiên cất tiếng.
“Tôi rất lo.” Kê Từ bỗng nói.
Thành Việt hơi nghi hoặc nhìn anh, chậm rãi dời qua phía bên kia.
Kê Từ cười nhìn Thành Việt không chắc chắn di chuyển trong bồn tắm, một tay ôm eo cậu, vừa tựa người về sau vừa ra hiệu Thành Việt ngồi lên.
Thành Việt bất an di chuyển cái mông, theo bản năng không nghĩ đến mông mình vừa ngồi lên thứ gì.
Kê Từ thấy cậu không tập trung, dưới tay bóp lên mông cậu.
Cả người Thành Việt run lên, trợn tròn mắt nhìn anh.
“Tôi rất lo cho em.” Kê Từ mở miệng lần nữa, trong đôi mắt dường như mang theo sự tự trách “Đôi lúc tôi rất sợ nhưng không thể nói ra, vì tôi sợ sau khi nói ra tôi sẽ không còn giống như tưởng tượng trong lòng em nữa, tôi không muốn để em biết rằng tôi sợ hãi, tôi trốn tránh…”
Thành Việt nhíu nhíu mày, vươn tay ôm lấy Kê Từ, còn vỗ sau lưng anh hai lần, đang muốn bỏ ra đứng dậy thì lại bị anh ôm lấy, Thành Việt không dám động đậy ngồi yên trên người anh.
Thành Việt ngơ ngác, yên tĩnh không nhúc nhích.
Dường như cậu cảm nhận được Kê Từ đang… bất an.
“Tôi sợ mất đi em…” Kê Từ ôm Thành Việt, nhẹ hôn lên vành tai cậu, âm thanh chậm rãi khàn đi “Em nhỏ như vậy, mới 17 tuổi, tôi đã sắp 30, tôi đang lo lắng về hết thảy những biến số của cuộc đời em mai sau, cũng sợ hãi sau này cuộc sống của em nếu không còn tôi…”
Thành Việt cau mày viền mắt đỏ lên, đẩy người ra nhìn thẳng Kê Từ, sau đó lắc đầu một cách kiên định.
Kê Từ thấy vậy cười cười, đưa tay sờ mái tóc trước trán ẩm vì mồ hôi “Thành Việt, em có biết không, nếu em lớn, thì tôi đã già rồi…”
Thành Việt ngẩn ra, Kê Từ sao lại già được, cậu vươn tay ôm chặt lấy Kê Từ, muốn cố gắng nói cho anh nghe, dù Kê Từ già đi, cậu vẫn sẽ luôn ở bên Kê Từ.
“Tôi sợ mất đi em, cũng giống như em sợ mất tôi.” Kê Từ ôm lấy vòng eo căng mịn bóng loáng của Thành Việt, nhẹ nhàng nhéo lấy “Cho nên em không được tự lo lắng một mình, nói cho tôi lo lắng của em, chúng ta cùng giải quyết, cùng đối mặt, được không?”
Thành Việt nghe thế sống mũi cay cay, trề môi muốn khóc, rồi cuối cùng lại bật cười.
Hai người tâm tình đôi ba câu ôm nhau ngâm mình trong bồn tắm một lúc.
Nước trong bồn chậm rãi lạnh đi, Kê Từ vỗ vỗ lên mông Thành Việt “Lên mặc quần áo đi.”
Thành Việt xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, bò dậy khỏi bồn tắm, qua loa lau hai ba lần trên người rồi mặc quần, vội vã dìu Kê Từ đang ngồi trong bồn tắm cười tủm tỉm nhìn cậu.
Lúc cậu cầm khăn định lau cho Kê Từ thì bị anh đoạt lấy.
Thành Việt sững sờ khó hiểu.
“Được rồi, vào giường nằm cho ấm đi.” Kê Từ vừa nói vừa đẩy người ra khỏi cửa.
Kê Từ nhìn Thành Việt đi, mới chậm rãi thở dài một hơi nhìn xuống thứ đang có xu hướng ngẩng cao đầu ở giữa hai chân.
Kê Từ gian nan xỏ quần áo vào, nếu Thành Việt còn chà người cho anh nữa thì thực sự có vấn đề mất.
Sáng hôm sau, Kê Từ ăn sáng xong, đợi một chốc mới vào giường đánh thức Thành Việt.
Dưới sự cưỡng ép của Kê Từ, Thành Việt rửa mặt xong xuôi, ăn sáng rồi làm bài tập, làm xong nằm ngủ trên ghế salong.
Kê Từ ngồi cạnh cậu, đưa tay sờ vành mắt xanh trên mặt Thành Việt, thở dài ra ban công đốt điếu thuốc.
Kê Từ vừa dập điếu thuốc trên tay thì điện thoại trong túi vang lên.
Anh lấy điện thoại ra tắt âm đi, quay đầu nhìn xem Thành Việt đang ngủ trên ghế salong, thấy cậu không tỉnh mới nhìn lại điện thoại đi động.
Điện thoại là ba anh gọi tới.
Kê Từ đi hai bước vào phòng ngủ, nhận máy.
“Con chào ba.” Kê Từ lên tiếng chào hỏi.
“Ừm!” Kê Sơn đầu kia trung khí mười phần đáp một tiếng, cười vui vẻ hớn hở nói “Gần đây ta mới nghiên cứu ra món mới, lão Trần nhà bên ngày nào cũng chạy lại đây ăn chực, mi hôm nay đưa Thành Việt đến một chuyến, ta cho hai đứa nếm thử.”
“Hôm nay…” Kê Từ khó xử nhìn cái tay quấn kín băng của mình, thêm nữa là trạng thái không ổn định của Thành Việt hiện tại làm anh do dự.
“Đừng có bảo ta chờ hai ngày lại hai ngày, ta cũng không phải khách hàng công ty các anh, đừng chơi trò hẹn tới hẹn lui, quyết định vậy đi, bữa trưa qua đây ăn.” Kê Sơn nhanh chóng nói rồi cúp máy, vui cười hớn hở chọc chọc con chim trên ban công.
Kê Từ thở dài nhìn điện thoại bị cúp, ra khỏi phòng ngủ nhìn Thành Việt thì thấy cậu đã tỉnh từ lúc nào không hay.
Thành Việt nghe thấy anh thở dài, nhìn anh.
“Chuẩn bị một chút, lát nữa sang nhà ông ngoại.” Kê Từ đi tới sờ sờ đầu cậu “Còn muốn ngủ không?”
Thành Việt lắc lắc đầu, nhanh nhẹn đứng dậy trở về phòng thay quần áo.
Hai người thay quần áo xong, nhìn thời gian cũng không sớm nữa thì mang Thành Việt xuống lầu, gọi xe đến nhà ba anh.
Kê Từ và Thành Việt vừa lên lầu đến cửa nhà Kê Sơn, cửa nhà ông cụ đột ngột mở ra.
Kê Sơn mới vừa mở cửa đã trông thấy băng vải màu trắng chói mắt trên tay Kê Từ.
“Con đây là làm sao thế? Rốt cục khiến người ta đánh rồi à?” Kê Sơn kéo cánh tay Kê Từ nhìn kỹ “Không thành tật chứ?”
“Không có chuyện gì, chỉ xây xát chút thôi.”
“Không tật là được.” Kê Sơn thấy anh không việc gì, cũng không thèm lo nữa, xoay người đi kéo Thành Việt.
“Nhớ ông ngoại không?” Kê Sơn cười đến híp cả đôi mắt “Cháu cũng không thường đến gì cả, ông nấu cơm ngon hơn Kê Từ nhiều đấy.”
Thành Việt vốn còn đang cười, nghe câu này của ông cụ lại nhớ đến lần Hỏa Long quả xào thịt lần trước ở nhà Kê Sơn, khóe môi giật một cái.
“Việt Việt sao không nói chuyện vậy con?” Kê Sơn nắm tay Thành Việt đưa ra nghi vấn.
“Bị cảm, cổ họng khàn.” Kê Từ ho khan một tiếng giải thích.
“Bị cảm sao?” Kê Sơn đưa tay sờ sờ trán Thành Việt “Không sao không sao, hôm nay vừa hay có quả lê, ăn nhiều chút, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Lúc ăn cơm, Kê Sơn nhẹ cau mày nhìn Thành Việt vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, rồi lại liếc nhìn Kê Từ luôn gắp đồ cho Thành Việt, miễn cưỡng đè xuống nghi hoặc.
Sau khi cơm nước xong, Kê Sơn mang Thành Việt ra ban công chơi cùng mấy con chim của ông.
Nếu là người vẫn luôn ở chung có thể sẽ không thấy được thay đổi của Thành Việt, nhưng biết được dáng dấp lúc trước của cậu, rồi lại thời gian dài không gặp như Kê Sơn trong mắt ông không thể nghi ngờ là thay đổi vô cùng to lớn.
Kê Sơn nghiêng đầu nhìn Thành Việt vui vẻ nghịch chim cảnh, chậm rãi quay người, giận tái mặt lôi Kê Từ đang ngồi trên salong vào thư phòng ông.
“Thành Việt có chuyện gì hả!” Kê Sơn nhỏ giọng nhịn không được hỏi gằng.
Kê Từ nhíu chặt mày trả lời: “Bị cảm nên không nói chuyện được…”
“Mi khinh ông già này mắt mù đấy à!” Kê Sơn túm lấy cánh tay anh “Không phải vấn đề nói không được, ta hỏi mi thằng bé sao lại thành như vậy, mi làm gì nó?”
Kê Từ nhìn ba anh, đầu óc có hơi mộng mị.
“Mi đừng nói chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, tính cách một người có thể thay đổi lớn như thế!” Kê Sơn nhìn anh chằm chằm nói ra nghi vấn của mình.
“Thay đổi?” Kê Từ sửng sốt một chốc mới phản ứng lại được, suy tư một hồi lâu thì cả người triệt để sửng sốt.
Tính cách Thành Việt thay đổi xác thực rất lớn, một phần là bị anh cưỡng chế giáo dục, còn một phần là bị buộc phải thay đổi.
Kê Sơn thấy anh không nói lời nào, cho rằng suy đoán trong lòng mình đã đúng, sắc mặt đen đi “Anh đừng cho là ta không biết hiện nay có nhiều gia đình thực thi bạo lực với con cái, Kê Từ ta cho anh biết, nếu anh muốn nuôi thằng bé, không thành vấn đề! Giao thằng bé cho ta!”
“Không phải đâu, ba à ba nghĩ gì vậy…” Kê Từ nhìn ông cụ đi chệch hướng, bất đắc dĩ thở dài, lại nghĩ đến tâm lý Thành Việt xuất hiện vấn đề còn nghiêm trọng hơn Kê Sơn nghĩ thì chẳng cách nào phản bác mình thất trách.
Kê Từ móc thuốc lá trong túi ra, đốt điếu thuốc hít một hơi, mới chậm rãi giải thích tình hình Thành Việt rõ ràng cho ba anh hiểu.
“Mi…” Kê Sơn sau khi nghe xong tay cũng phát run, cuối cùng tức không nhịn nổi giơ tay mạnh mẽ tát lên lưng Kê Từ.
Thành Việt đang chọt bụng con chim béo, quay đầu phát hiện hai người trong phòng khách đều không thấy đâu, nhíu mày vội vã vào phòng khách nhìn trái nhìn phải, lại không thấy người đâu.
Cậu thở hổn hển hai hơi đẩy cửa từng phòng xem, cuối cùng dừng lại trước thư phòng đóng chặt.
Kề sát vào mới nghe được âm thanh giảm thấp của hai người trong phòng, mà giọng điệu hai người dường như không quá tốt.
Thành Việt nhất thời lo lắng gõ cửa một tiếng.
Hai người trong phòng nghe tiếng gõ cửa, lập tức im bặt.
Kê Sơn vừa định mở cửa, liền nhìn lại điếu thuốc kẹp trên tay Kê Từ.
“Trong nhà có trẻ nhỏ! Lại còn hút thuốc! Còn hút thuốc!” Kê Sơn nhìn chằm chằm anh, giật lấy điếu thuốc trên tay, nhấn ở trong cái gạt tàn.
Trên mặt nhanh chóng treo lên nụ cười đi mở cửa cho Thành Việt “Sao vậy? Ông vừa nói chuyện với cậu con một lát.”
Thành Việt nghiêng đầu nhòm vào Kê Từ đang ngồi trên ghế sô pha.
“Uống nước gì không?” Kê Sơn cười cười sờ sờ đầu cậu “Hôm qua ông ngoại vừa mua đồ uống rất ngon, trẻ con đều thích.”
Thành Việt gật gật đầu.
Kê Sơn thấy thế vội vàng ra ngoài lấy nước uống cho cậu.
Thành Việt chậm rãi đi tới trước mặt Kê Từ, nhìn sắc mặt rõ ràng có hơi không bình thường của anh, lo lắng chỉ ra ngoài cửa, rồi lại chỉ chỉ anh.
“Không có gì.” Kê Từ vò vò tóc cậu “Ông ngoại nói muốn em nhanh lớn lên.”
Thành Việt nháy mắt một cái, khó hiểu.
Kê Từ thấy cậu như thế thì cười cười, cúi người ghé đầu vào tai cậu hạ thấp giọng “Lớn rồi làm gì cũng không phạm pháp.”
Thành Việt sững sờ, sau đó đột ngột ngẩng đầu nhìn anh.
“Kê Từ!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát to.
Hai người nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía Kê Sơn sầm mặt tay bưng đồ uống đứng ở cửa.
Kê Từ: “…”
Tác giả:
Thành Việt: đúng đúng đúng, là chú ấy, chính là người đàn ông này, chú ấy đùa giỡn lưu manh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT