Kê Từ cúp máy xong cầm chai nước khoáng uống liền hai hơi, đợi vẻ lạnh lẽo trên mặt chậm rãi tan đi mới cất bước tới phòng Thành Việt.

Anh dừng chân trước cửa phòng Thành Việt, trước tiên gõ cửa một cái, thấy nửa buổi trời mà bên trong không phản ứng mới chau mày vặn mở tay nắm cửa.

Thấy rõ tình huống Thành Việt trên giường xong Kê Từ bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Chăn và Thành Việt luôn rúc vào một chỗ, ngủ một đêm là thành một cục tròn.

Mấu chốt là vóc người Thành Việt không phải thấp bé, không chênh lệch khoảng 1m75, Kê Từ nhìn cậu co lại thành cục rồi ngủ như thế liền thấy khó chịu.

Tay anh lật một góc chăn lên, vừa định lật thêm góc khác thì một cánh tay mềm ở trong thò ra ngoài, nhanh chuẩn chỉnh kéo góc chăn vừa rồi lại.

Kê Từ: “…”

Kê Từ nhíu mày trực tiếp xốc chăn lên, thò tay moi cái đầu nhỏ của Thành Việt trong chăn ra ngoài: “Đã nói nhóc bao nhiêu lần rồi, không nên vùi đầu trong chăn.”

“Muốn ngủ một lúc nữa…” Thành Việt mơ màng nhìn anh, lại nhắm mắt.

“Hôm nay mua bánh quẩy.” Kê Từ chau mày nói.

Thành Việt thích ăn đồ chiên, anh cảm thấy không lành mạnh nên bình thường rất ít mua, thi thoảng ăn thì không việc gì.

“Thật ư?” Thành Việt nhắm mắt xác nhận lại.

“Giả đấy.” Kê Từ nhẹ xoa lung tung trên tóc cậu một cái, quay người ra cửa.

Thành Việt lăn lộn hai vòng trên giường, cuối cùng không chịu nổi mê hoặc của bánh quẩy nên bật dậy, mắt nhắm mắt mở đi đánh răng rửa mặt.

Kê Từ nhân lúc Thành Việt đánh răng rửa mặt, cho đồ ăn sáng ra bát.

Thành Việt rửa mặt xong không thèm lau, chạy vèo một mạch tới phòng ăn, trong nháy mắt nhìn thấy bánh quẩy thì nở nụ cười.

Kê Từ vừa quay đầu đã trông thấy nụ cười ngáo ngơ mới sáng ra của Thành Việt rồi, cơ mà nhóc ngố này cười rất đẹp, lúm đồng tiền cũng hiện ra, cộng thêm đầu tóc đen rối như tơ vò, toàn thân toát lên nét trẻ con.

Thành Việt bởi vì đi nhanh nên lúc ngồi lên ghế thì phát ra tiếng động lớn, eo lưng cũng theo quán tính đập mạnh lên lưng ghế.

“A!” cái lưng vừa đập vào ghế đã khiến cậu đau đến trắng bệch cả mặt.

Cái va chạm này không nặng lắm nhưng đau là bởi tối qua tự học Thành Việt bị đám người kia xô vào tay nắm cửa phòng vệ sinh.

Sáng nay thức dậy cậu thấy eo có hơi đau, nhưng do lực hấp dẫn của bánh quẩy quá lớn nên không bận tâm, bấy giờ còn đập lên ghế gỗ một cái thực sự khiến Thành Việt đau đến nói không nổi.

“Sao vậy?” Kê Từ lo lắng đỡ cậu, chậm rãi vén áo T-shirt rộng thùng thình trên người Thành Việt lên, tỉ mỉ nhìn xem lưng cậu.

Bụng Thành Việt tì vào bàn nên hơi khó chịu, cậu hơi quay mặt đi nhìn đằng sau mình, giải thích với Kê Từ: “Không sao, chỉ là bất cẩn va đập thôi.”

“Bị va khi nào?” Kê Từ duỗi đầu ngón tay trượt xuống nhẹ nhàng giữa xương eo Thành Việt “Sao lại bầm nhiều như thế?”

“Ssss…” Thành Việt bị Kê Từ dùng đầu ngón tay man mát ấy chạm một cái lên, thân thể bỗng không được bình thường, nhịn một chút rồi bắt đầu bịa chuyện “Lúc đi nhà vệ sinh, nhiều người chen chúc quá làm tôi va phải tay nắm cửa toilet, da dẻ tôi dễ bị lưu dấu, nhưng cũng không đau lắm đâu.”

“Bôi thuốc chứ?” Kê Từ hỏi.

Thành Việt liên tục gật đầu: “Bôi bôi.”

“Nhóc bôi được sao, tay cũng với không tới.” Kê Từ chau mày “Ngồi yên đừng lộn xộn.”

Thành Việt: “…”

Bôi thuốc thì cứ bôi đi, phải nói tay cậu ngắn à…

Bị cưỡng ép bôi thuốc xong, Thành Việt dưới ánh nhìn kỹ lưỡng của Kê Từ ăn xong bữa sáng, rồi bị Kê Từ mang lên xe đi tới trường học.

Kê Từ đưa Thành Việt đi học rồi thẳng tiến đến nhà Đường Cảnh, chuẩn bị cùng thương lượng vấn đề liên quan đến người tên Đàm Mẫn Mẫn.

Trong ánh nhìn của Kê Từ thì Đàm Mẫn Mẫn kia 100% có vấn đề, cho nên việc ưu tiên điều tra hàng đầu là nguyên nhân Đàm Mẫn Mẫn phái người tới đe dọa Thành Việt cùng với tư liệu cụ thể của Đàm Mẫn Mẫn, bởi sau khi liên kết chuỗi sự việc trước sau thì Kê Từ phát hiện chuyện không đơn thuần chỉ là đe dọa.

Công ty gia đình Thành Việt đột nhiên phá sản, cha mẹ bỏ mình trong tai nạn xe cộ, sau đó đe dọa giấy nợ, còn có người uy hiếp, những chuyện này tạo nên một dây xích sự kiện trong đầu Kê Từ.

Mà chiếc chìa mở được ổ khóa của chuỗi xích này chính là Đàm Mẫn Mẫn.

________________________________________________

“Thành tích của em bây giờ thực sự rất không lý tưởng.” Cô Trần cầm bảng kết quả học tập, trên mặt hiện lên vẻ khó xử, không thể làm gì hơn là ngẩng đầu nhìn Thành Việt đứng trước bàn làm việc “Thi nhiều môn như vậy mà chỉ có một môn đạt yêu cầu.”

“Đạt yêu cầu ạ?” Thành Việt nghe thế nhất thời sáng mắt lên, sáng sớm nay cậu còn đang trong tiết tự học thì bị cô Trần vời đến văn phòng, sau đó cô lại đặc biệt nghiêm trọng nhìn cậu, làm cậu lo lắng thành tích thi lần này rơi vào hẻm núi Đông Phi rồi.

“Môn nào đạt yêu cầu ạ?” nét mặt Thành Việt hưng phấn.

Cô Trần thấy cậu như vậy thì chau mày, nghiêm túc dặn dò: “Thắng không kiêu, bại không nản, tuy rằng tiếng Anh của em quả thật có tiến bộ, nhưng không thể kiêu ngạo được.”

“Dạ.” Thành Việt gật đầu như giã tỏi.

“Nhưng quả thực không tệ, lần này tiến bộ hơn 30 điểm, trước đó từ 26 đến hôm nay là 60, cô thấy được sự cố gắng của em, hi vọng em tiếp tục phát huy.” Cô Trần khen xong đưa bài thi cho cậu “Được rồi, về lớp đi, nhớ tìm bạn hỏi lại rồi hẵng sửa bài.”

Thành Việt nhận bài thi rồi cẩn thận nhìn số 60 màu đỏ trên giấy, quả thực sắp cười đến ngu người luôn.

Trên đường về lớp còn tung ta tung tăng, chỉ thiếu điều bay lên trời thôi.

Việc đầu tiên Thành Việt làm khi về chỗ ngồi là chụp một tấm ảnh bài thi gửi cho Kê Từ.

Thành Việt: [nhìn xem, chưa từng đạt 60 điểm!]

Thành Việt gửi tin nhắn xong chăm chú nhìn điện thoại di động, chỉ sợ bỏ qua tin nhắn Kê Từ trả lời.

Rất nhanh, Thành Việt không hề nghĩ Kê Từ sẽ gọi cho cậu.

Cậu vừa hồi hộp vừa hưng phấn nghe máy.

“Tôi đạt yêu cầu rồi.” âm thanh Thành Việt mang theo chút kiêu ngạo nho nhỏ.

“Tốt lắm.” Kê Từ cầm tư liệu trên tay đưa cho Đường Cảnh ngồi đối diện, suy nghĩ một chút bảo “Cho nhóc phần thưởng, muốn thứ gì?”

Thành Việt không ngờ còn được thưởng, càng kiêu ngạo hơn, giọng điệu lại ra vẻ không thèm để ý: “Gì cũng được.”

“Phần thưởng à?” Đường Cảnh vừa nghe vừa đề nghị “Ông đừng thấy Thành Việt đạt yêu cầu rồi tặng cho thằng bé sách vở bút viết đấy nhé, với cả cái gì mà sách mô phỏng bài thi đại học năm năm ba năm, đó là sỉ nhục người ta, ông phải tặng đồ nó thích mới được, đó mới gọi là thưởng.”

Kê Từ nhớ lại lần Thành Việt nói thích mặc váy chế phục với mình, nhíu mày, tuy rằng thấy không thích hợp lắm nhưng Đường Cảnh vừa nói vậy nên anh bèn dò hỏi Thành Việt: “Váy thì sao?”

Thành Việt run lên một cái, tim bắt đầu nhảy bình bịch, cậu cầm điện thoại dán thật chặt bên tai, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Kê Từ vừa bảo muốn tặng cậu…váy?

Trong đầu Thành Việt xác nhận lại ba lần, xác thực là Kê Từ nói váy thì cả người cũng ngây ngẩn, tuy rằng trước đây cậu cũng mơ mơ hồ hồ biết được Kê Từ có một mặt ‘không được bình thường’ rồi.

Nhưng cậu thực sự không nghĩ tới, Kê Từ vậy mà còn có ham muốn nhìn nam sinh mặc váy…

Thành Việt nuốt hai ngụm nước bọt, lại bắt đầu nhớ tới lần mình tra tư liệu trước đây.

Cậu không nhớ rõ lắm nhưng tài liệu đại khái nói rằng, loại đam mê này khác với đam mê của người thường, kỳ thực nội tâm rất giãy dụa, cũng rất tự ti, sợ bị người khác chế nhạo.

“Thành Việt?” Kê Từ thấy người ở đầu dây bên kia đột nhiên không còn âm thanh, cho rằng Thành Việt ngại ngùng, anh biết nam sinh có sở thích này quả thực không dễ gì nói ra miệng, nhưng vẫn bằng lòng tôn trọng ý muốn của cậu, suy nghĩ một chốc rồi an ủi “Tôi cảm thấy cũng không có gì sai trái…”

Thành Việt cảm thấy mình không thể vô lương tâm như thế, Kê Từ đố xử tốt với cậu là vậy, chỉ là mặc váy thôi, cậu không muốn để Kê Từ thấy cậu kỳ thị những thứ này, vả lại lần này Kê Từ coi như tặng cho cậu, cậu cũng không nhất định phải mặc, nghĩ như vậy, Thành Việt an tâm hơn rất nhiều.

Tác giả:

Thành Việt: hôm nay tôi – Thành Việt sẽ nhảy xuống từ nơi này! Dù cho không có quần sịp! Dù cho một mảnh quần áo cũng không được mặc! Tuyệt đối cũng sẽ không mặc váy!

Sau khi hóa trang –

Thành Việt: Váy thật là đẹp khà khà khà.

Cảm ơn nhiều lắm ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play