Kỳ thật 2 tháng 2 là sinh nhật Khương Cẩm nương, kiếp trước Khương Cẩm lớn lên ở viện phúc lợi, căn bản không biết mình sinh ngày nào.

Kiếp trước sinh nhật nàng vẫn luôn là ngày nàng được Viện phúc lợi nhận nuôi, bởi vậy xuyên qua rồi, Khương Cẩm đơn giản xem ngày sinh nhật của nguyên chủ như của mình.
Ngày đó, mùng một Khương Cẩm thay nguyên chủ thấp đèn trường minh trong miếu, sau đó niệm kinh cầu siêu cho nàng ta.

Nếu nàng có thể xuyên không, có lẽ chuyện đầu thai cũng có thể xảy ra, chiếm thân thể con người ta, vẫn là nên giúp người ta làm vài chuyện mới tốt.
Khương Cẩm ở trong miếu ngây người ước chừng một ngày mới trở về.

Thấy tâm tình nàng không tốt, Liễu Diệp cùng Tống tẩu cũng không dám nói chuyện, bất quá chờ đến ngày mùng hai không khí lại vui sướng hơn nhiều.
Buổi sáng vừa tỉnh dậy, Khương Cẩm thay một bộ quần áo mới, sau đó chảy tóc, đeo trâm bạc, thiếu nữ trong gương cũng có vài phần thanh lệ.

Chờ nàng sửa soạn xong, Liễu Diệp mang một chén mì thọ đến, là mì nước loại một, trên mặt thả hai cái trứng cuộn thịt, sáng sớm ăn một chén nóng hầm hập như vậy, hơi lạnh mùa xuân cũng nháy mắt trở nên ấm áp rất nhiều.
Khương Cẩm ăn mì thọ xong cũng không trễ nãi mở cửa tiệm, bởi vì việc kinh doanh tốt hơn so với trước, Khương Cẩm lại mua thêm người phụ giúp.

Người mới họ Trần, là một vị đầu bếp tay nghề không tồi, trong nhà gọi là Trần tam tẩu, tuổi không lớn, khoảng 30, ban đầu làm đầu bếp ở một nhà quan phủ, nghe nói là dính vào chuyện thê thiếp tranh đoạt mới bị bán đi.
Trần tam tẩu tính cách an tĩnh, ít nói nhưng tay nghề rất tốt, ít nhất hình thức đều làm theo đuộ, còn có thêm mấy chuyên môn khác.

Khương Cẩm chỉ nàng một vài thực phẩm mới, Trần tam tẩu học cũng rất mau, có nàng ta giúp đỡ Khương Cẩm cũng đỡ vất vả hơn, có thể tranh thủ thời gian làm việc khác.
Đến giữa trưa, Khương Cẩm không cần ra tay, Trần tam tẩu cũng đã làm bánh xuân, chung quy tháng hai người dân ở kinh thành vẫn hay ăn bánh xuân.
Bánh xuân* chính là dùng hơi nước sôi để làm chín, một cân bột làm được khoảng mười lớp hợp thành tám bánh.

Mỗi bánh là hai lớp, chính giữa trải đều dầu mè, dùng chày cán bột cán cho phẳng, sau đó lại bỏ vào nồi hấp.

Khương Cẩm làm mười sáu cái bánh, mỗi cái lớn hơn bàn tay một chút cho vừa ăn.
*Ly: mình tìm trên mạng không thấy thông tin gì về loại bánh này, nhưng mà chợt nhớ trong lúc xem Cẩm Y Chi Hạ, nữ chính có mời nam chính ăn qua món này, thấy nó giống bánh ướt, bánh cuốn của VN mình nên edit thoáng chút.

Bạn nào có thông tin gì góp ý cho mình nhé:D
Bởi vì lần này không phải mời Huệ Ninh sư phụ ăn cơm, hơn nữa thời tiết ấm áp nên rau xanh cũng nhiều, món xào trở nên rất phong phú.

Tương xào thịt băm, gà xé muối tiêu, rau hẹ xào thịt, miến xào thịt băm dưa chua, giá xào thịt băm, tương xoay xào đậu hũ, rau trộn rong biển mộc nhĩ chua cay, còn có bánh trứng thái lát.

Ngoại trừ đồ xào, cái bàn bên ngoài còn có đồ ăn đã vào hộp sẵn.

Tháng hai mua đồ ăn sẵn cũng là thường lệ ở kinh thành.

Hiện tại Khương Cẩm có tiền, hộp nàng mua chính là của cửa hàng lâu đời một trung đẳng, ở bên trong có nhiều loại thức ăn như thịt đầu heo thái lát, tương giò, tương thịt, thịt kho, bánh nhân hạnh thông, lưỡi heo, thịt gà,...!đều được cắt gọn gàng tỉ mỉ, để cho người mua thuận tiện dùng.

Truyện được edit tại Page Người Hạnh Phúc
Trừ cái này ra Khương Cẩm để cho Trần tam tẩu hầm nồi canh, chính là nấm hương hầm gà.

Thời này toàn là gà mái mỗi nhà tự nuôi, nấm hương cũng là loại hoang dại, khi hầm đủ lâu cả căn nhà đều là mùi hương, bay ra đến tận bên ngoài cửa hàng cũng nghe được, làm cho vài thực khách nhất định phải mang tiền đến mua.
Tưởng Nhị chính là một trong những khách này, hắn thường xuyên tới, một mặt là bởi vì phân phó của chủ tử nhà mình, mặt khác là vì nhà Khương Cẩm bán đồ ăn ngon lại rẻ, dĩ nhiên là muốn tới thăm thường xuyên.

Ngay cả những huynh đệ kia của hắn cũng hay nhờ hắn mua dùm bánh bao mang theo, Khương Cẩm cũng hay cho hắn nhiều ưu đãi, không nói mua mang đi, chỉ cần ngày thường ngồi ăn tại chỗ luôn luôn được tặng thêm.

Ví dụ như hôm nay, so với người khác Tưởng Nhị có nhiều hơn một chán canh gà nấm hương, làm cho toàn bộ thực khách ở cửa hàng hâm mộ ghen tị không thôi, trợn mắt tức giận mà nhìn hắn.
Tưởng Nhị cũng thật khoe khoang, làm cho người ngồi gần đó lén lúc nói thầm "Tiểu tử này lớn lên cũng không có gì tốt, không hiểu sao lão bản nương lại coi trọng?"
Tưởng Nhị nghe xong trong lòng vừa động, mấy ngày trước, chủ tử nhà hắn hỏi hắn muốn cưới lão bà như thế nào? Hắn nghĩ nghĩ chỉ muốn tìm một người có thể cùng nhau sinh sống thoải mái qua ngày.

Hiện giờ ngẫm lại Khương Cẩm cô nương như vậy không phải rất tốt sao? Tính cách sảng khoái, làm người thỏa đáng, mỗi ngày còn có bánh bao ngon để ăn.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khương Cẩm đã cơm nước xong đang ngồi ở đại sảnh, tuy rằng vóc dáng nho nhỏ, nhưng ngũ quan thanh tú, vì hôm nay sinh nhật cố ý chỉnh trang, nhìn cũng vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là, thân phận của cô nương như vậy, nếu chính mình thật sự cưới nàng Định nam hầu phủ bên kia có khả năng sẽ không dễ chịu.

Bất quá cũng không quan trọng, chính mình cũng không có dã tâm gì, huống chi còn có Thất điện hạ chống lưng đó.
Khương Cẩm cũng không biết vị này đang suy nghĩ cái gì trong long, vì nàng đang tính toán chuyện khác.

Hiện tại chuyện làm ăn phát triển không tệ, có lẽ nên khai trương chuỗi cửa hàng? Hay là trước tiên làm nông trại rau dưa tự mình cung cấp cho mình? Thương phẩm cung ứng ở cổ đại không ổn định, hơn nữa Khương Cẩm cũng muốn khai phá vài chủng loại mới.
Do đó do dự một chút, Khương Cẩm vẫn là chuẩn bị làm nông trại rau dưa trước, một phương diện khai thác món ăn mới, một phương diện bởi vì chuyện gieo trồng phải theo thời tiết, mùa gì ăn cái nấy.

Mùa xuân là thời điểm vạn vật sinh sôi, bỏ lỡ mùa trồng rau thì vẫn tương đối phiền phức.

Nàng suy nghĩ đến nhập thần, Tưởng Nhị nhìn nàng ở đó năng má phát ngốc, đến khi hắn chuẩn bị đi rồi mới phản ứng kịp, trong long có chút buồn bực nho nhỏ.

Thoạt nhìn Khương gia muội tử hình như không có ý tứ gì với mình a.
Aizz, không để ý thì không để ý vậy, Tưởng Nhị một bên nghĩ, dù sao Khương cô nương là người chủ tử nhà mình che chở, chính mình muốn gặm cỏ gần hang cũng nên đến báo trước một chút, nếu không nhất định sẽ bị thu thập.
Dĩ nhiên hắn không biết là, chỉ cần hắn có suy nghĩ muốn gặm cỏ gần hang, thì nhất định sẽ bị thu thập.

Mà Khương Cẩm còn không biết người theo đuổi ẩn danh của mình lại nhiều thêm một người, bằng không phỏng chừng nàng sẽ cảm khái: muốn bắt lấy tâm nam nhân, trước hết phải bắt được dạ dày của hắn.

Kỳ thật chủ yếu là Tưởng Nhị đối với Khương Cẩm cũng không có cái gì gọi là tình yêu nam nữ, chỉ vì tiếp xúc nhiều, cảm thấy phù hợp mà thôi.

Khương Cẩm cũng không nhạy bén như vậy, có thể phát hiện tiểu tâm tư này của người ta.
Tuy rằng là sinh nhật Khương Cẩm, ngày hôm nay kì thật cũng trôi qua thập phần bình đạm.

Khương Cẩm cũng không có rêu rao 4 phía, bất quá chỉ là ăn ngon một bữa.

Hơn nữa dù có đi rêu rao 4 phía cũng sẽ không có người nào tới.

Khương Cẩm chỉ là mua cho bản thân một kiện trang sức, 2 quyển sách.

Liễu Diệp tặng nàng một kiện váy lụa màu thủy lam thêu hoa, Trần tam tẩu tặng hầu bao, Tống tẩu tử tặng túi thơm, tay nghề đường may đều tầm thường, bất quá Khương Cẩm thật sự rất thích, bởi vì bọn họ đều làm hình tròn tròn bánh bao, vô cùng đáng yêu.
Qua ngày hôm sau, Tưởng Nhị bởi vì biết sinh nhật nàng, phái người tặng bù một phần thọ lễ, nguyên liệu không tồi.

Khương Cẩm nhận lấy lại trở về đáp lễ một rổ táo nhỏ, ở cổ đại đặc biệt là mùa xuân, táo là vật hiếm lạ, cũng coi như là giá trị tương đương.
Bất quá sau đó một thời gian dài, Khương Cẩm cũng không thấy Tưởng Nhị.

Chỉ là Khương Cẩm cũng không quá để ý, lực chú ý của nàng tập trung hết ở vựa rau dưa.
Cho dù muốn làm gì, đầu tiên phải có tiền.

Buổi tối hôm đó, Khương Cẩm đếm lại bạc hiện tại của mình, lúc trước mua tòa nhà thừa lại 35 lượng, tòa nhà cho thuê thu vào 24 lượng.

Tháng giêng và tháng 2 cửa hàng thu lời hơn 160 lượng, tổng cộng có hơn 220.

Lấy giá đất bây giờ ước chừng có thể mua tầm 20 mẫu.

Khương Cẩm liền tìm Triệu nhị mua đất trước, Triệu nhị và nàng cũng là thường xuyên qua lại, sẽ không lừa nàng.

Nghe xong nhu cầu, giới thiệu một khối 15 mẫu, vị trí gần Tuyền Thủy thôn, ra giá 140 lượng, Khương Cẩm trả giá còn 130 lượng, thuận lợi mua xong.
Sau khi có đất, chính là chuyện tuyển nhân lực, Khương Cẩm sẽ không tự mình trồng trọt, nàng cũng ăn không nổi khổ như vậy.
Nói ra mảnh đất này lại rất gần Tuyền Thủy Am, thật ra Khương Cẩm có thể nhờ Huệ Ninh sư phụ mời các ni cô trong miếu hỗ trợ chăm sóc.

Nhưng mà trồng trọt chung quy cũng rất phiền toái, khi trồng loại rau mỗi ngày phải chăm sóc lại càng phiền toái, nhờ người ta chắc chắn không thể tin cậy.

Khương Cẩm có chút không biết như thế nào cho phải, vẫn là Trần tam tẩu nhắc nhở Khương Cẩm "Cô nương có thể mướn người nha, chỉ là chúng ta không có quản sự chuyên lo việc này, vẫn phải để cô nương đi nhìn một chút."
Khương Cẩm nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy biện pháo này đáng tin cậy, bởi vậy sau khi do dự một chút, Khương Cẩm liền chọn ra một ít điểm tâm cùng 2 cân thịt đi đến nhà thôn trưởng Tuyền Thủy thôn.
Khương Cẩm đối với vị thôn trưởng này ấn tượng không tệ, bởi vì Lý thôn trưởng làm người tương đối phúc hậu.

Sau lần hỏa hoạng đó, 20 lượng bạc Lâm gia đưa cho nàng cũng thất lạc luôn, Khương Cẩm còn tưởng rằng không thể tìm lại được, không ngờ vị thôn trưởng này hỗ trợ tìm trở về còn đưa lại cho nàng.

Khương Cẩm làm người luôn nhớ ơn người khác, lúc ăn tết còn tặng một phần lễ năm mới, lúc này cũng không đi tay không, lấy theo điểm tâm và 2 cân thịt mời trưởng thôn hỗ trợ giới thiệu cho 2 người làm.
Thôn trưởng thấy Khương Cẩm đến đã rất giật mình, nghe xong mục đích của nàng, cuối cùng mới nói "Khương nha đầu, kỳ thật ngươi mua đất, cho thuê lại là được, bớt phải lo.

Nếu là mướn phải người không đáng tin cậy, ngược lại sẽ phiền toái"
Khương Cẩm cười nói "Kỳ thật sự việc là như vầy, không phải ta mở tiệm bánh bao sao? Ta thấy mỗi ngày mua nguyên liệu rất mắc, còn không bằng chính mình tự trồng, tươi mới, lại tiết kiệm"
Thôn trưởng nghĩ nghĩ nói "Điều này cũng đúng, nếu ngươi thật sự muốn mướn người, thật ra ta có thể giới thiệu cho ngươi.

Ta có 2 vợ chồng bà con xa, cũng là người thành thật trách nhiệm, cũng là người từng trồng trọt, cái gì cũng quen thuộc"
Khương Cẩm cười nói "Người thôn trưởng giới thiệu dĩ nhiên là đã biết rõ, ta đi gặp họ thử, nếu thích hợp cũng nên sớm định ra"
"Vậy cũng đúng, để ta gọi người tới, đều là người trong thôn cả." Lý thôn trưởng nói lão bà của hắn đi gọi người tới, còn mình thì bồi Khương Cẩm nói chuyện phím.
Lão bà của thôn trưởng chốc lát đã mang người tới, là một đôi phu thê gần 30 tuổi, nam rắn chắc, nữ hơi gầy, bất quá Khương Cẩm chú ý thấy tay bọn họ xương khớp thô to hữu lực, nhìn thấy đều là có khả năng.

Ngôn Tình Ngược
Lý thôn trưởng giới thiệu một hồi với Khương Cẩm, nguyên lai nam nhân này nhà họ Tra.

Khương Cẩm liền gọi là Tra đại ca, Tra đại tẩu.

Lý thôn trưởng cảm thấy Khương Cẩm với 2 người này cũng xem như vừa lòng, cũng cố ý thúc đẩy việc này, thở dài nói "Huynh đệ Tra gia là người cần mẫn, ban đầu trong nhà cũng có 10 mẫu đất sinh sống qua ngày.

Chỉ là năm ngoái con hắn bị bệnh, hai vợ chồng chỉ có một đứa con này, đem bán hết gia sản xem bệnh cho hắn, nhưng cũng không cứu được."
Nghe đến còn có nguyên do như vậy, Khương Cẩm khẽ thở dài "Sinh tử có số, Tra đại ca nén bi thương"
Lý thôn trưởng gật đầu nói, "Mặc kệ nói như thế nào, người lớn vẫn phái sống tiếp.

Khương gia cô nương nếu có thể giúp đỡ Tra gia huynh đệ, ta ở chỗ này cám ơn ngươi."
Khương Cẩm cười nói: "Này không thể nói như vậy, ta cũng đang cần người giúp đỡ, bất quá có thể thành hay không ta còn phải tâm sự cùng Tra đại ca"
Phu thê Tra gia kia quả thật thành thật, Khương Cẩm đã mở miệng, bọn họ mới nói "Cô nương cứ việc hỏi, nếu biết chúng ta đều sẽ trả lời"
Khương Cẩm liền hỏi chút chuyện như ở đây có thể tạo ra đồ ăn gì, cái gì mùa xuân, cái gì mùa thu, đại khái có thể sản xuất bao nhiêu,...!lúc đầu nàng đã tìm hiểu qua, lúc này thấy phu thê họ không có nói dối, đều có gì nói đó cũng thấy vừa lòng.
Nàng bàn bạc cũng phu thê Tra gia về 15 mẫu đất này, Khương Cẩm cho hai vợ chồng 16 lượng bạc, trong đó 1 lượng là tiền mua hạt giống, còn lại là tiền công.

Đưa trước một nửa, sáu tháng cuối năm đưa một nửa còn lại.

Ngoại trừ muốn sản lượng bao nhiêu, chủng loại gì, Khương Cẩm chỉ định ra.

Sau đó đề ra sản lượng đại khái bao nhiêu cân, nếu thiếu phạt từ 1 lượng đến 3 lượng, nếu dư Khương Cẩm sẽ thưởng một văn tiền cho mỗi 20 cân dư ra.

Đừng xem thường chỉ có một văn tiền, sản lượng tiêu chuẩn Khương Cẩm định ra không cao, so với thu hoạch bình thường chỉ bằng một nửa.

15 mẫu đất loại tốt, một năm có thể cho ra vài vạn cân sản lượng, ít nhất sẽ được khen thưởng vài lượng bạc.
Tra gia phu thê này trong nhà đã sớm nghèo rớt mồng tơi, chỉ cần nghĩ một năm có 7,8 lượng cũng đã vừa lòng, không nghĩ tới Khương Cẩm cho điều kiện tốt như vậy.

Đặc biệt là Tra đại tẩu, nước mắt cũng trào ra, Tra đại ca thì liên tục nói phu thê họ sẽ làm cho thật tốt.
Khương Cẩm cũng không hà khắc 2 vợ chồng này ở phương diện tiền bạc, ký khế ước xong lập tức đưa họ 8 lượng bạc, sau đó mang theo phu thê họ đi xem khối đất kia, xong xuôi cũng buông tay mặc kệ.
Phu thê Tra gia kích động lệ nóng quanh tròng, nhà bọn họ nói không có hạt gạo trong nồi là không phải giả.

Nhi tử không có nhưng còn một khuê nữ, 1 nhà 3 người hiện tại toàn dựa vào tiếp tế của mọi người, còn thiếu nợ bên ngoài.

Cầm 8 lượng bạc này, hai vợ chồng mua lương thực trước lại đi mua hạt giống, ngày hôm sau liền đi xới đất tưới nước.
Chờ 10 ngày sau Khương Cẩm đi xem, phu thê này quả nhiên đã lật hết mẫu đất, thấy Khương Cẩm tới còn tặng Khương Cẩm một rổ lớn cây tề thái.
Cây tề thái chính là thứ tốt, thanh nhiệt giải độc, cầm máu sáng mắt, Khương Cẩm nghĩ nghĩ, ngày hôm sau chuẩn bị làm một lung bánh bao thịt tề thái.
*Rau tề thái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play