*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chap 17: Bánh bao chiên nước
---------------------------



*Bánh bao chiên nước có phần vỏ không quá dày như bánh bao, ăn lại có mùi thơm như bánh mì vậy. Mình xem các clip của người Đài Loan thì đúng là vỏ bánh họ không dùng bột nở như bánh bao, mà cũng không dùng trứng, bơ như bánh mì. Nói tóm lại loại bánh này như kiểu 'con lai' giữa bánh mì và bánh bao.


Khương Cẩm vốn chỉ biết sư thúc của Tôn lão đại phu đụng phải bệnh nhân nguy kịch, nghe nói là một người quyền quý, nên hẹn Tôn lão đại phu cùng đi hội chuẩn.
Qua chuyện của Khương Cẩm, Tôn lão đại phu cũng bắt đầu tới lui với sư thúc nhiều hơn, nên không tiện từ chối. Bệnh nhân kia hình như là con nhà quyền quý, chỉ chuẩn mạch thôi đã tặng mười lượng vàng, lại càng không thể cự tuyệt. Vốn dĩ nói là muốn hội chuẩn mấy ngày, nên Tôn lão đại phu còn chuẩn bị cả tay nải mang theo, không nghĩ tới lúc này chưa được bao lâu đã trở lại, còn bị thương.
Tôn lão thái thái ra mở cửa dĩ nhiên là lo lắng sốt ruột, làm cho Khương Cẩm cũng bất an theo. Bất quá cho tới khi nàng thấy được Tôn lão đại phu cũng có thể nhẹ nhàng thở ra. 
Lão đại phu chỉ là bị dao nhỏ cắt qua một vết trên tay, chảy chút máu, so với cả người đều bị thương... vẫn là chênh lệch có chút xa. Nhưng mà nếu thật là cả người thương tích như nàng nghe nói, sư nương đã đứng ngồi không yên, làm sao còn có tâm tư oán trách với nàng?
Khương Cẩm hỏi thăm thương thế của Tôn lão đại phu một chút, rốt cuộc chỉ là ra ngoài xem bệnh mà thôi, lại mang thương tích trở về thì quả là hơi kì quái. Nhưng mà lão gia tử lại cắn chặt hàm răng ko chịu hé môi nửa lời, chỉ nói "Các người đừng có hỏi, cũng không phải chuyện gì tốt, không nên nói ra làm gì."
Thấy lão gia tử bộ dáng chính là liều chết không khai, Tôn lão thái thái cũng không nhịn được. Nếu không phải tay của trượng phu bị thương, chỉ sợ cũng đã bị cấu đến đau rồi, tuy vậy bà cũng nghiến răng nhịn xuống. Bọn họ phu thê một thể, ít nhiều cũng từng trải qua sóng to gió lớn, hiện giờ già rồi cũng vẫn hiểu có một vài chuyện không thể nói trắng ra.
Editor:Lily073
Khương Cẩm thông minh, nếu miệng vết thương kia quả thật là do đao gây ra, đã nói được việc này không đơn giản. Nếu nhà bá tánh bình thường, ước chừng đã không động đao động thương, cho dù có xảy ra tranh cãi, cũng chỉ động tay động chân là cùng. Nhưng còn nhà danh gia quyền quý, chỉ cần động tới là tiền tài, quyền lực, đều có thể rước lấy họa sát thân.
Cuối cùng, nàng chỉ nói "Được, ngài không nói ta cũng ko hỏi nữa. Chỉ là việc này có vẻ như rất nguy hiểm, sư thúc tổ chắc sẽ không có việc gì chứ?"
Nghe thấy Khương Cẩm hỏi tới đên quỷ đáng ghét kia, Tôn lão gia tử bĩu môi  "Hắn? Hắnmà có việc gì? Hắn còn đang nhảy nhót tung tăng nữa kìa."
"Không được nói bậy" Tôn lão thái thái rốt cuộc không nhịn được hỏa khí trong cơ thể nữa, vươn tay ra hung hắn cấu lên người trượng phu.
"Ai u, ai u, lão bà tử bà nhẹ tay một chút."
Khương Cẩm nhìn Tôn lão gia tử nhe răng trợn mắt, nhịn không được nhấp môi cười rộ lên. Mà đối với ánh mắt cầu cứu của Tôn lão gia tử, nàng lại càng tủm tỉm cười, mở miệng: "Con đi nấu cơm đây, sư phụ phải trấn an sư mẫu thật tốt nha."
Tôn lão gia tử nhìn bóng dáng thủng thẳng biến mất của Khương Cẩm, sâu sắc hoài nghi có phải chính mình đã nhìn lầm người rồi không? Nha đầu này không có một chút thiện lương nào, vậy mà dám đối với lão nhân lại thấy chết không cứu!!!
Khương Cẩm không hề biết Tôn lão gia tử ở sau lưng đang âm thầm mắng nàng. Nàng đối với phòng bếp của Tôn gia cũng coi như tương đối quen thuộc. Thời điểm lúc này không còn sớm, Khương Cẩm liền suy nghĩ nên nấu món gì, hiện giờ trời lạnh, vừa hợp ăn đồ nóng. Vì thế nàng đem súp xương hôm qua còn lưu lại ra hâm nóng, sau đó nấu với bột mì cán sợi. Thấy trong bếp còn có trứng muối, lại lấy đậu hủ ra xào, sau đó mang tất cả lên.
Chén sứ men xanh lớn tỏa ra hương thơm mỳ sợi súp xương, trang trí thêm rau xanh tươi mới, làm cho người ta nhìn thèm nhỏ dãi. Mâm sứ trắng tuyết chứa đậu hũ hoàng kim xào trứng muối, còn có bánh rán dầu được rải lên hành lá xanh biếc, cũng thập phần mê người như vậy.
Tôn Lão đại phu vẫn là lần đầu tiên nếm thử tay nghề của Khương Cẩm, lắp bắp kinh hãy, cũng bất giác quên mất vừa rồi chính mình còn nghĩ đã nhìn nhầm người, ngược lại có cảm tưởng như chính mình đã nhìn ra từ trước.
"Đồ nhi ngoan, tay nghề tốt như vậy sau này cơm trưa có thể giao cho con." Khương Cẩm theo Tôn Lão đại phu học y, được bao cơm trưa. Khương Cẩm có tay nghề tốt như vậy, cơm trưa này còn không phải do nàng phụ trách sao?
"Vậy bao nhiêu thức ăn ngon không phải đều tới miệng ông sao?" Tôn lão thái thái trợn mắt liếc trượng phu một cái "Chắc chắn ông sẽ áp bức hài tử."
Tôn lão thái thái ăn mỹ vị, tâm tình cũng tốt lên không ít. Tuy rằng trong lòng còn vài phần nóng giận nhưng trên miệng vẫn chứa ý cười.
Khương Cẩm lại bưng một chén đến cho Liễu Diệp ở phòng trong rồi mới tự mình ngồi xuống ăn. Cơm nước xong nàng chuẩn bị thu thập chén đũa thì bị Tôn lão thái thái đuổi đi.
"Đi đi đi, xem y thư của con, cơm này con cũng đã nấu rồi, lại nấu rất ngon, chén không cần con rửa. Tiểu cô nương vẫn là nên ít rửa chén, nếu không tay bị thô thì không tốt."
Khương Cẩm bất đắc dĩ rửa sạch tay, thừa dịp ánh nắng chiều còn chưa tan hết, ngồi ở bên cửa sổ đọc sách. Nếu đợi trời tối, thắp đèn nàng sẽ không xem sách nữa. Nàng kiếp trước bị cận thị, đời này khó khăn có được đôi mắt bình thường, có thể nhìn xa nhưng vẫn phải chăm sóc nó tốt một chút.
Cổ nhân không có việc gì nên đi ngủ sớm, Khương Cẩm cũng đã sớm có thói quen đó. Chờ trời hoàn toàn tối đen liền múc nước rửa mặt sau đó đi nằm. Bất quá trong lòng nàng nhiều việc, nằm xuống cũng không ngủ được. Khương Cẩm nằm chung một giường với Liễu Diệp, nàng lăn qua lộn lại, Liễu Diệp cũng không ngủ được. Liễu Diệp đã đi theo Khương Cẩm một năm, hai người sống nương tựa lẫn nhau, nàng cũng hiểu Khương Cẩm, nên nhẹ giọng hỏi.

"Cô nương, có tâm sự gì sao?"
Khương Cẩm do dự một chút, cũng nhẹ giọng nói, "Cũng không có gì khác, chính là chuyện sư phụ bị thương."
"Việc này có vấn đề gì sao?" Theo góc nhìn của Liễu Diệp mà nói, chuyện này cùng các nàng không có liên quan gì.
Khương Cẩm lại có chút hoài nghi có phải Định Nam Hầu phủ tìm Tôn Lão đại phu gây phiền toái hay không? Huệ Ninh sư phụ cũng có nói việc hôn nhân của Định Nam Hầu phủ thất bại. Lấy tính cách của Vương thị mà nói, cho dù giá cắm nến sáng không chiếu đến nàng, cũng sẽ chỉa vào trên đầu người khác.
Cái này hơn phân nữa nguyên nhân là do Khương Cẩm, nàng lo lắng Tôn Lão đại phu có lòng tốt lưu giữ mình, ngược lại tự chuốc phiền toái, có chút trằn trọc.
Nàng tự biết chính mình không phải là người thông minh, thời điểm gặp chuyện dễ bị xúc động, hơn phân nửa là muốn suy nghĩ chu đáo.
Bất quá thù hận của Định Nam hầu phủ với Tôn Lão đại phu cũng không lớn. Nghĩ lại sẽ không dễ dàng động tới đao kiếm, hơn phân nữa vẫn là do bệnh nhân kia mang đến phiền toái. Không biết rốt cuộc là quý nhân nào, đi xem bệnh còn có thể rước họa cho đại phu. Đủ loại suy nghĩ, nhưng không tiện nói với Liễu Diệp, Khương Cẩm đành phải qua loa ứng phó vài câu, lại nói sang chuyện thuê nhà.
"Hôm nay đi xem căn nhà ở Tuyền Thủy Thôn kia, quả thật cũng không tồi, chỉ là đường xá có hơi xa. Ngày mai cô cùng ta đi lại đi nhìn một lần, nếu không có vấn đề gì lớn thì quyết định thuê vậy."
Liễu Diệp đối với việc Tôn Lão đại phu bị thương không có hứng thú, nhưng đối với căn nhà ở Tuyền Thủy Thôn kia lại hứng thú dạt dào. Lại nghe Khương Cẩm nói xung quanh có chuồng heo, chuồng gà thì rất cao hứng "Bây giờ nuôi vài con gà nhỏ, đến khi tới tết là có trứng gà ăn rồi. Heo nhỏ thì phải đợi đến đầu mùa xuân, năm nay thì nuôi không kịp."
Khương Cẩm không định chính mình nuôi gà nuôi heo, liền cười hỏi Liễu Diệp "Cô nuôi có đúng không, ta không nuôi đâu." Liễu Diệp rất có tin tưởng trả lời "Tính ở trên người ta, ta có phải hài tử 7,8 tuổi đâu. Chúng ta tuy rằng không có nhà, nhưng chỉ cần chăm chỉ nuôi gà nuôi heo, đầu xuân nuôi khoảng 4,5 con, sang năm bán một lần, cũng có thể xây được một căn nhà ở thôn trang a."
Khương Cẩm cười nói, "Mua vài mẫu đất cũng tốt, cho bên ngoài thuê, thu địa tô cũng đủ cho chúng ta ăn. Được, không nói nữa, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm."
"Sáng mai vẫn là cô nấu cơm sao?" Liễu Diệp có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi, "Sáng hôm nay cô làm cái bánh bao kia ăn thật là ngon a."
Đang nói tới chính là bánh bao nhân súp Khương Cẩm làm, chỉ là bánh bao này sáng ngày mai không thể làm nữa, không có thịt heo. Hai người đều ở nhờ nhà Tôn Lão đại phu, chẳng lẽ còn muốn đòi Tôn lão đại phu cùng lão thái thái tiền mua thịt heo sao?
Bởi vậy Khương Cẩm liền cười nói, "Buổi sáng hôm nay chính là bánh bao súp, ngày mai không ăn cái đó nữa. Ta buổi tối có thấy phòng bếp có rau hẹ, đậu hủ, buổi sáng ngày mai có thể ăn bánh bao chiên nước, món đó cũng rất ngon."


Sáng sớm hôm sau, Khương Cẩm trước tiên rửa mặt xong liền vào bếp. Sau đó cắt rau hẹ, đậu hũ đâu vào đấy. Rau hẹ sau mùa thu tươi mới, ăn rất ngon, cho dù gia vị, nguyên liệu không đủ, nhân bánh bao chỉ có đậu hủ, rau hẹ cũng đã rất tốt rồi. Lúc này Liễu Diệp cũng qua giúp một tay, nàng gói nhân, nặn bánh mì bánh bao so với Khương Cẩm cũng lưu loát không kém. Có nàng hỗ trợ, động tác Khương Cẩm nhanh hơn nhiều. Tôn lão thái thái vào sau, nhìn thấy một bàn bánh bao tròn trịa, tâm tình lập tức tốt lên. Từ đầu bà đối với việc Tôn lão gia tử thu nhận Khương Cẩm làm đồ đệ kí danh có chút phản đối, nhưng lúc này đã sớm bị trù nghệ của Khương Cẩm chinh phục, vội vã nói
"Vất vả cho A Cẩm rồi, sớm như vậy đã đi nấu cơm, để ta đem bánh đi hấp giúp con."
Khương Cẩm cười, "Hôm nay chúng ta không hấp bánh bao".
"Bánh bao không hấp thì làm sao ăn a?" Tôn lão thái thái kinh ngạc nói, "Cũng không thể nướng lên chứ?"
"Ngài cứ chờ ăn đi." Khương Cẩm trần đầy tin tưởng đẩy Tôn lão thái thái ra khỏi bếp.
Bí quyết của bánh bao chiên nước chính là trước chiên sau lại cho nước vào, nhất định phải có nồi hoặc chảo có lồng sâu. Khương Cẩm tìm cái chảo dùng để làm bánh nướng, cho chút dầu vào tráng sơ. Nhóm lửa, sau đó đem bánh bao đã chuẩn bị xong vào chiên vài phút rồi mới cho thêm nước vào, tiếp tục nấu. Chờ đến khi nước đã bốc hơi hết, bánh bao đã biến thành mềm như bông, trắng  bóng nõn nà. Thấy vậy Khương Cẩm lại cho thêm một muỗng dầu, rưới lên mặt trên của bánh, dùng lửa nhỏ nấu chiên với nước thêm vài phút. Đế bánh vàng óng và giòn rụm, từ đế trở lên thì mềm mịn, trắng như tuyết... Không cần nói nhiều, quá mê người. 



*Hình minh họa cho các nàng .... thèm nha.


Hai vợ chồng già Tôn lão gia đã sớm ngửi được mùi thơm, Tôn lão còn nhiệt tình đi qua đi lại quanh phòng bếp, không ngừng nuốt nước miếng. Tôn bà thấy hắn như vậy ngược lại buồn cười "Xem ông kìa, tính tình già rồi còn không đứng đắn."
Tôn lão căn bản không để ý tới "Nói giống như bà không muốn ăn vậy, có bản lĩnh thì khi bánh bao chiên nước mang ra tới bà đừng có ăn a."
Tôn bà không nói, không lẽ nàng còn không biết chút tính toán này của Tôn lão gia sao? Nếu nói không ăn, phần chia cho chính mình không phải đều về lão à? Đừng tưởng bở!
Bên này hai vợ chồng già phân cao thấp, bên này trong chốc lát Khương Cẩm đã mang bánh bao chiên nước ra tới.
Lão gia tử không đợi Khương Cẩm mang bánh bao lên nhà, dẵ duỗi tau cầm trước một cái, gấp gáp không chờ nổi cắn một cái, bất chấp nó vẫn còn đang tỏa nhiệt.
Sau khi lớp da mềm mại bị vỡ, hỗn hợp rau hẹ cùng đậu hủ sốt tươi ngon liền xuất hiện, bỏng miệng thì bỏng miệng, nhưng thật sự là rất ngon a.
Khương Cẩm thấy lão gia tử biểu tình cố chịu nóng chứ không chịu dừng ăn thì bật cười "Ngài cũng thật là, cũng không phải món gì hiếm lạ, cẩn thận bỏng miệng."
Quả thật bánh bao rau hẹ, đậu hủ không phải thứ hiếm lạ, chỉ là món ăn thường dùng ở nhà. Chỉ là không thể không nói, cho dù món ăn giống nhau, nhưng khác ở chỗ đầu bếp a. Tôn lão gia tử cũng cảm thấy rất kỳ quái, bất quá chỉ là rau hẹ đậu hủ tầm thường, sao có thể làm ra hương vị tuyệt diệu như vậy?
Tôn lão gia tử thật cẩn thận ăn bánh bao xong, rất là phiền não, "Ta chỉ sợ ngày sau ăn bánh bao chỉ toàn nhạt nhẽo vô vị."
Tôn lão thái thái chưa ăn bánh bao này, lại không tin lời Tôn lão gia tử nói, chỉ nói, "Có ăn ngon thì cũng vậy thôi, ta không tin có thể còn ngon hơn bánh bao nhân súp canh hôm qua."
Tâm tình của bà cùng Liễu Diệp giống nhau, cả hai còn đang rất hoài niệm bánh bao nhân nước.
Ngồi ở bên cạnh bàn, gắp 1 cái bánh bao, Tôn lão thái thái vẫn chưa ăn vội, trước tiên quay qua dặn dò Khương Cẩm, "Cẩm nha đầu, không phải con nói hôm nay lên phố sao, hôm nay có chợ phiên. Ta cho con tiền, đi mua chút thịt đi, để cho lão nhân này mở mang kiến thức một chút.... Aizz ui, cái này có thể so sánh bánh bao nhân thịt sao."
Sau khi cắn một ngụm, Tôn lão thái thái mới phát hiện chính mình quá ngây thơ rồi, cái bánh bao chay này, thật sự là chưa chắc đã kém hơn bánh bao thịt a
"Vậy, ... chúng ta còn mua thịt sao?"
"Sao lại không mua?" Tôn lão thái thái trả lời chém đinh chặt sắt, "Con xem có cái gì ngon, đều đi mua, không cần xót tiền,"
vô cùng hào phóng.
Chỉ là Khương Cẩm cơm nước còn chưa xong, Tôn gia y quán lại có khách tới.
Nhưng không phải tìm Tôn Lão đại phu, mà là tới tìm nàng.
------------Chap 17- hoàn-----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play