Tuổi thơ của tôi cũng không có quá nhiều hồi ức đáng được nhớ đến.
Trong nhà luôn luôn chỉ có ba và mẹ, ở vườn trẻ có bạn nói cho tôi biết ‘mỗ mỗ’ của nó làm bánh trứng gà ăn cực kỳ ngon, nếu như tôi nguyện ý đem trái táo tây chia cho nó, nó sẽ mang bánh trứng gà cho tôi.
Tôi hỏi mẹ, ‘mỗ mỗ’ là cái gì vậy?
Mẹ nói, ‘mỗ mỗ’ chính là mẹ của mẹ.
Tôi lại hỏi, vậy mẹ của mẹ đâu?
Mẹ nói, ngôi sao trên bầu trời kia chính là ‘mỗ mỗ’.
Tôi đã phải phiền não rất lâu, bầu trời cao như vậy, lúc nào tôi mới có thể nhìn thấy ‘mỗ mỗ’, mới được ăn bánh trứng gà do ‘mỗ mỗ’ làm?
Lúc học tiểu học, tôi có một người bạn đầu tiên trong đời, tôi tạm gọi là hắn nha. Có một ngày tôi và hắn nói đến ‘mỗ mỗ’, hắn nghe xong tâm sự phiền não ngây thơ của tôi, sau đó liền cười nhạo tôi, nói chỉ có người chết rồi mới biến thành ngôi sao, cậu mãi mãi cũng sẽ không được ăn bánh trứng gà ‘mỗ mỗ’ làm.
Những lời này làm tôi cực kỳ tức giận, đem hắn đẩy ngã trên mặt đất, giận đùng đùng chạy về nhà. Cứ nghĩ đến việc lúc nhỏ tôi cũng không thể lý giải được “Chết” đến tột cùng là cái gì, mà tôi chỉ biết đó là thứ không tốt, không rõ.
Khi đó tôi có nuôi một con thỏ trắng nhỏ, bộ lông mềm mại, đôi mắt hồng hồng như bảo thạch, rất đẹp đẽ, tôi rất thích chơi với nó, cho nó ăn cỏ xanh. Nhưng là vào một buổi sáng, nó nằm ở trong lồng không nhúc nhích. Tôi cho là nó đang ngủ, nhưng là chờ lúc chạng vạng tôi đi học về, nó vẫn nằm im, không nhúc nhích.
Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi với “Chết”. Tôi đã thương tâm rất lâu, mãi đến tận khi đã lên sơ trung, tôi vẫn còn nhớ nó, sau đó cũng không chịu nuôi động vật nhỏ nữa. Mẹ vuốt đầu tôi, nói tôi là một đứa trẻ nặng tình.
Tôi không biết nặng tình là cái gì, khi đó tôi chỉ muốn, nếu như nặng tình sẽ khiến mình khổ sở như vậy, vậy tôi thà rằng làm một người không nặng tình còn hơn.
Lần đầu tiên tôi dọn nhà là vào năm lớp ba tiểu học, lúc đó tôi mới cùng hắn cãi nhau không lâu. Tôi vẫn chưa kịp cùng hắn nói lời xin lỗi.
Từ đó trở đi ba mẹ bắt đầu nhiều năm không ở nhà, bọn họ mời cho tôi một người bảo mẫu đến chăm sóc tôi, để lại cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt. Nhưng là tôi tình nguyện không muốn tiền tiêu vặt.
Tôi vừa khóc vừa gào, nhưng là không có tác dụng. Mỗi tháng mẹ đều gọi điện cho tôi, cũng không quản làm sao tôi khóc, chỉ ôn nhu dỗ dành tôi, nói với tôi bảo bối mẹ xin lỗi, ba mẹ cần phải đi công tác.
Có lúc bọn họ một tháng sẽ trở về nhìn tôi một lần, có đôi khi sẽ là nữa năm. Năm tôi tốt nghiệp tiểu học, họ lại mang theo tôi chuyển tới thành phố thứ ba.
Tại thành phố thứ ba, tôi tốt nghiệp xong sơ trung và đang học dở chương trình cao trung, sau đó liền chuyển tới thành phố thứ tư. Sau đó tôi biết Cận Sở.
Trong mười sáu năm trong quá khứ, tôi có không ít bạn bè, mà đại đa số đều là vội vã từ biệt, sau dần dần cắt đứt liên hệ. Tôi không biết vì sao tình cảm lại mỏng manh, yêu đuối như vậy, tôi đã từng thử gắn bó qua, nhưng những nỗ lực của tôi đều là tốn công vô ích, cuối cùng vẫn không trốn khỏi vận mệnh lúc trước.
Vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi, tôi tự nói với mình như vậy.
Tôi không nhớ lại quá khứ, cứ một mạch đi thẳng về phía trước, kết bạn mới, rồi tạm biệt bạn mới. Tôi cười, nói tạm biệt với họ, nói sẽ thường xuyên liên lạc với họ, có cơ hội sẽ gặp lại. Mà sâu trong tâm tôi vẫn luôn rất rõ ràng, không có thường xuyên liên lạc, cũng sẽ không có gặp lại.
Tôi cũng không cảm thấy bi thương, bởi vì tôi giữ lại tình cảm của chính mình, sẽ không có khả năng chia sẻ cho bất luận người nào nữa. Tôi bất chợt nhớ tới lúc trước mẹ tôi đánh gia tôi là một đứa bé nặng tình, giả như bà nhìn thấy tôi của bây giờ, bà sẽ nói cái gì đây?
Mì sợi được thả vào trong nồi nước đang đun sôi, gọt một ít hành lá xanh biếc thả vào phía trên, lại tiếp tục đạp một quả trứng gà rồi cho vào. Là một món ăn rất đơn giản, tuy nhiên thành phẩm lại chính là mỹ vị. Đây là mẹ đã dạy cho tôi.
Trù nghệ của mẹ tôi cũng không quá tốt, bởi vậy phần lớn những lúc ở nhà đều là do ba tôi làm cơm. Rất lâu sau này tôi mới ý thức được không chừng ba tôi rất yêu mẹ, cho dù đôi lúc ông sẽ thấy khó chịu, những vẫn thường thường đối với mẹ tôi cười đến bất đắc dĩ mà dung túng.
Việc duy nhất mà mẹ tôi am hiểu đó chính là nấu mì, những lúc tâm huyết dâng trào muốn tự mình xuống bếp, bà sẽ lật lên trò nấu mì. Bất kể là nấu mì nước hay mì khô, bà đều rán chần thêm một quả trứng, đến khi non non sẽ cho vào, dùng đũa đâm một cái liền có chất lỏng màu vàng óng ánh từ trong bụng chảy ra.
Vì vậy trong trí nhớ của tôi, tuổi thơ của mình luôn tràn ngập các loại nước ấm sền sệt cùng với hương thơm nức mũi của món trứng rán chần vàng óng ánh. Sau đó vì mẹ rất ít khi ở nhà, nên đã dạy nó cho tôi.
Tôi còn nhớ khi đó tôi mới lên sơ trung không lâu, dưới sự cương quyết kiên trì của tôi, cuối cùng bọn họ không tiếp tục mời bảo mẫu. Tôi không thích lãnh địa riêng tư của mình bị người xa lạ xâm lấn.
Một quãng thời gian rất dài sau đó, tôi đều phải tự mình thử nghiệm nấu ăn, nếu bị cháy hỏng thì xuống siêu thị ở dưới lầu mua sủi cảo đông lạnh về luộc. Thời điểm mẹ trở về, trong thùng rác tất cả đều là túi bọc của sủi cảo đông lạnh, bà sẽ xuống bếp nấu cho tôi một bát mì, ôm lấy vai tôi, ôn nhu nói cho tôi biết so với làm cơm, nấu mì đơn giản hơn rất nhiều, nếu như tôi nguyện ý bà có thể dạy tôi.
Bà nói: “Có thể mẹ sẽ dạy cho con không được nhiều, trước mắt chỉ có thể dạy cho con cách nấu một bát mì không khó ăn, và làm một người không xấu lắm”
Tôi hỏi mẹ, tại sao lại là người không xấu lắm mà không phải là người tốt. Mẹ nói, làm người tốt rất khổ cực, tôi chỉ cần làm một người bình thường, không cần quá tốt, có thể ích kỷ, có thể mềm yếu, bởi đây là ‘nhân chi thường tình’ (thói thường của con người). Bà còn nói, rất nhiều chuyện đều không có đúng sai, chỉ cần không thẹn với lòng là tốt rồi.
Tôi lại hỏi bà: “Cái gì gọi là không thẹn với lòng.”
Bà đáp lại: “Chính là đến khi con đi tới phần cuối của cuộc đời mình, nhớ tới chuyện cũ cũng không cảm thấy hối hận, vậy là được rồi.”
“Nhưng là làm sao con có thể biết được sau này con sẽ hối hận hay không đâu?”
Mẹ hôn một cái lên trán của tôi, mỉm cười nói: “Vậy thì con đừng có mình cơ hội để hối hận, vậy là được rồi.”
Đến buổi trưa, trời mưa bắt đầu chậm rãi nhỏ dần, sắc trời cũng không âm u như lúc trước giờ ngọ (11 giờ – 13 giờ). Tôi đem tờ giấy đã dùng qua vo thành một cục rồi ném vào trong giỏ rác, đi tới cửa sổ sát đất, đẩy cửa ra, ngửi thấy không khí thanh mát của vườn cây trong sân được nước mưa gột rửa.
Nhiều ngày nóng nực đã được quét đi sạch sành sanh, mang theo cảm giác mát mẻ phảng phất lên trên mặt tôi, những hạt mưa bụi rất nhỏ kia thấm lên, mang thwo mấy phần cảm giác mát mẻ. Tôi nghe thấy ở phía sau có tiếng bước chân truyền đến.
Tôi xoay người, cậu ấy đứng ở phía sau tôi, còn đang buồn ngủ, nhìn ra cây cỏ bên ngoài được nước mưa gột rửa đến xanh tươi, có chút ngẩn người. Tôi giơ tay xoa xoa lên mái tóc xốc xếch sau khi ngủ dậy của cậu ấy, nói: “Buổi trưa chúng ta ăn mì, có được không?”
Cậu ấy gật gật đầu, cười rộ lên, bên môi có một lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Tôi nhớ lại mẹ đã nói qua, không để mình có cơ hội phải hối hận.
Vì vậy tôi nghiêng người về phía trước, hôn lên lúm đồng tiền của cậu ấy. Rất nhanh rất nhẹ, chỉ là một cái hôn ôn nhu thăm dò.
Cậu ấy chần chờ đưa tay ra, sờ sờ lên gò má của chính mình. Tôi chăm chú nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng mờ mịt nhìn tôi.
Tôi rất vững tin, trong mắt cậu ấy không có chán ghét, cũng không có từ chối. Cậu ấy chỉ là đang mê hoặc mà thôi.
Cậu ấy thật đáng yêu nha, trong lòng tôi nghĩ vậy. Sau đó tôi cúi đầu, hôn lên đôi môi của cậu ấy. Môi cậu ấy giống như một viên kẹo sữa, thơm ngọt mà mềm mại. Không hề có sức đề kháng, liền bị tôi tiến công thần tốc, trầm mặc thừa nhận cướp đoạt. Hô hấp của cậu ấy từ từ trở nên dồn dập, tôi liếm liếm lên bờ môi do bị hôn mà thấm nước lấp loáng của cậu ấy, ‘ý do vị tẫn’ (chưa thỏa mãn, ý vẫn còn muốn nữa) buông cậu ấy ra.
Cậu ấy nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của tôi, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt ngập nước nhìn tôi, bên trong con ngươi được bao bọc bởi một tầng sương mù mỏng manh.
“Mình sẽ đối tốt với cậu.” Tôi dán trán của mình lên trán cậu, cách nhau một khoảng cách gần, chăm chú nhìn vào con mắt của cậu ấy, muốn cậu ấy đồng ý.
Cậu ấy không thể nói chuyện, không thể nói được, cậu ấy chỉ là lẳng lặng nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng cười rộ lên.
Lúc cậu ấy mỉm cười, đôi con ngươi đẹp đẽ giống như viên đá hổ phách.
Thật giống như đây là chuyện đương nhiên vậy, không có thông báo, cũng không có sóng gió, chúng tôi cứ như vậy ở cùng một chỗ.
Trời mưa bốn ngày, điều này làm cho tôi có rất nhiều thời gian được ở bên cậu ấy. Thật giống như cái gì cũng không đổi, lại thật giống như cái gì cũng thay đổi.
Chúng tôi vẫn là giống như lúc trước, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, dựa vào nhau xem phim, mỗi người xem sách mà mình thích, sau đó chia sẻ cho nhau những tình tiết thú vị.
Còn có rất nhiều chuyện không giống nhau. Tỷ như cậu ấy cười với tôi nhiều hơn, tỷ như tôi có thể ôm cậu ấy, nhẹ nhàng hôn cậu ấy, lại tỷ như cậu ấy bị tôi ôm chặt, dựa sát vào lồng nhực tôi, cho tôi xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu ấy, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Tôi rất thích cái cảm giác được ôm cậu ấy vào trong ngực, điều này làm cho tôi cảm thấy được chính mình không phải là không còn gì cả.
Thứ sáu là hết mưa rồi, tôi nắm tay cậu ấy, lướt qua hơn một nữa cái nội thành, đi tới quán cà phê làm công.
Nguyên ca hướng chúng tôi huýt sáo, nói: “Thoạt nhìn mấy ngày nay trải qua rất không sai đi.”
Tôi nói: “Ngài cũng trước sau như một, càng già càng dẻo dai.”
Sau đó tôi liền bị đánh một phát.
Có lẽ là mới vừa trải qua một cơn mưa lớn, ở nhà buồn bực quá lâu, buổi sáng người đến quán cà phê so với bình thường càng nhiều hơn.
Bên trong quán, máy phát nhạc đang phát một bản nhạc với nhịp điệu thanh thoát, Nguyên ca một bên pha cà phê một bên lẩm bẩm theo bài hát, Cận Sở đang ở trong nhà bếp giúp làm bánh ngọt, còn tôi thì đi đưa sáu ly cà phê một lúc, cửa mở, chuông gió đinh đinh đương đương vang lên.
Tôi liếc mắt về phía cửa, là một người đàn ông mang áo sơ mi, trong trời nắng to như thế này y vẫn cẩn thận tỉ mỉ thắt ca-ra-vat, người này trước đây chưa từng tới, bộ dáng ngược lại rất đoan chính.
Chờ tôi đưa xong cà phê quay lại quầy hàng, người đàn ông kia vẫn đang cau mày chăm chú nhìn chằm chằm Nguyên ca, Nguyên ca tự mình pha cà phê, chỉ có điều cái ánh mắt giống như là thiếu nợ người khác.
Tôi vừa đi đến, Nguyên ca liền nói: “Cậu đi xem xem Tiểu Cận làm bánh ngọt xong chưa, xong rồi thì kêu nhóc ấy đến pha cà phê.”
Tôi đáp ứng một tiếng, đi tới cửa phòng bếp còn nghe được phía sau người đàn ông kia thấp giọng nói: “Em cứ như vậy không muốn gặp tôi?”
Tôi đoán đây chính là cái người thần bí đã chọn lựa đĩa nhạc kia.
Tôi nhỏ giọng cùng Cận Sở bát quái một chút, cậu ấy nghe xong chỉ mỉm cười, thuận tay hướng miệng tôi lau đi một ít bơ.
Tôi bưng điểm tâm mà cậu ấy làm xong đi ra đưa cho khách hàng, nhìn thấy người thần bí kia đang nắm lấy cổ tay Nguyên ca, hai người là đang giằng co.
Bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn tôi, tôi nói: “Em đi ngang qua thôi, hai người cứ tiếp tục đi.”
Nguyên ca nhíu mày nhìn tôi, hỏi: “Tiểu Cận đâu?”
Tôi nói: “Thay quần áo xong cậu ấy sẽ đến.”
Người thần bí ăn nói khép nép, nói: “A Nguyên, tôi tìm em rất lâu rồi, em đừng như vậy, có được không?”
Nguyên ca ‘mạn bất kinh tâm’ (không để trong lòng, không để ý) nói: “Tôi thì như thế nào? Tôi vừa không có lừa hôn, cũng không có bắt cá hai tay.”
Người thần bí thân thể cứng đờ, như là bị chọt trúng chân đau, thần sắc cũng chậm rãi ảm đạm.
Trong lòng tôi niềm hiếu kỳ ngày càng dày đặc, Nguyên ca hướng tôi vung vung tay, nói: “Đi làm việc đi, trẻ nhỏ không được hiếu kỳ chuyện của người lớn.”
Tôi bất đắc dĩ đi đưa điểm tâm, đưa xong liền về phía sau nhà bếp tìm Cận Sở, lúc đi ngang qua lại nghe được người thần bí nói: “Em cho tôi một cơ hội, tôi đã hiểu rõ…”
Chờ chúng tôi đi ra, Nguyên ca đem tờ gọi món ném cho Cận Sở, sau đó hướng người thần bí nhấc cằm: “Uống chút gì không?”
Người thần bí muốn nói chuyện, Nguyên ca liền nói bổ sung: “Không uống thì lăn.”
Người thần bí nghẹn nghẹn, quay đầu chọn một ly Latte, chọn xong Nguyên ca dẫn y đến chỗ tủ bày đĩa than của quán cà phê ở trong góc ngồi xuống, rất có tư thế xúc đầu gối trường đàm.
Lúc tôi đưa cà phê đến, nghe Nguyên ca nói: “Đây là do anh chính mình lựa chọn, cùng tôi có quan hệ gì?”