Bầu trời lấm tấm những hạt mưa bay, ướt át mà dinh dính. Hứa Thiên Mạc thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, phóng tầm mắt nhìn về dòng xe cộ dài không thấy điểm dừng ở phía trước. Ít nhất phải cho người ta nhúc nhích một chút chứ?
Nàng lại xoay ngược đầu nhìn về phía sau, phát hiện đường phía sau cũng bị lấp kín. Hứa Thiên Mạc khẽ thở dài ngồi lại vị trí ghế lái, thỉnh thoảng dùng tay miết đồng hồ trên cổ tay một chút, đầu ngón tay vô thức gõ trên vô lăng mà chờ đợi.
Khi ánh mắt nàng đang lơ đãng nhìn cảnh vật phía bên ngoài thì điện thoại đột nhiên vang lên.
"Tìm chị có chuyện gì?" – Hứa Thiên Mạc có chút nôn nóng trong lòng. Nàng tận lực khống chế lại giọng nói của bản thân, nhưng vẫn không che giấu được sự buồn bực.
"Làm gì mà nóng tính như vậy, người ta bị sợ chết rồi." – Thi Dao Vũ nói.
"Nói vào vấn đề chính đi, chị sắp phiền chết rồi đây. Tắc đường, xe bị chặn ở chỗ này đã nửa tiếng rồi."
"Mẹ em muốn gặp chị, xế chiều hôm nay." – Cậu nói.
Nàng nhíu nhíu lông mày rậm, mặt không cảm xúc tạo cho người ta cảm giác cô gái này thật dữ dằn, "Chị đang vội đi công ty, không thể gặp vào ngày nghỉ được sao?"
"Không được nha." – Thi Dao Vũ nói – "Ôi chao, em nói cho chị biết. Mẹ em nói rằng chiều hôm nay nếu như chị không đến thì phỏng chừng hai chúng ta có thể ly hôn a."
Vầng trán của Hứa Thiên Mạc nhăn càng sâu. Không cần gặp mặt nhưng qua lời nói của Thi Dao Vũ thì nàng cũng đã đoán được phần nào. Ở chung với người mẹ chồng này thực sự không tốt.
"Vậy đến lúc đó chị điện thoại cho em."
"Được."
Sau khi Thi Dao Vũ cúp máy thì nàng bấm điện thoại gọi đến một dãy số khác, "Vú Trương, buổi chiều em xin nghỉ, được không?"
Vú Trương là lão bản ở công ty nhưng đồng thời cũng là học trưởng trước đó của nàng. Khi Hứa Thiên Mạc tốt nghiệp xong thì Trương Dật mời nàng gia nhập vào công ty của mình. Làm một lần liền làm đến bây giờ, chưa từng nghỉ. Nói về biệt danh Vú Trương mà Hứa Thiên Mạc đặt cho Trương Dật, bởi vì anh ta có sở thích thao thao bất tuyệt như một bà già, nên biệt danh này được "vinh dự" ra đời một cách như thế.
"Lý do, để anh xem tình huống như thế nào rồi mới quyết định được." – Trương Dật hỏi.
"Buổi chiều đi gặp gia trưởng bên nhà kia. Lý do này có được không, liên quan đến hạnh phúc cả đời của em đó?" – Nghĩ tới hình ảnh Trương Dật giật giật khóe mắt khi nghe tin này, khiến Hứa Thiên Mạc nâng lên khóe môi.
"Thiếu nữ trưởng thành rồi, rốt cục cũng phải gả ra ngoài. Thế nhưng người nhà của em đồng ý sao?" – Trương Dật chần chờ một lúc rồi mới hỏi.
"Tại sao lại không đồng ý?"
"Xu hướng tình dục không giống nhau mà. Người nhà của em đồng ý cho em kết hôn với phụ nữ sao?"
Hứa Thiên Mạc khẽ cười, nên nói như thế nào mới tốt đây, "Vú Trương, anh không nên kích động."
"Anh đây đã gặp qua mọi sống gió rồi, có thể bình tĩnh được." – Anh đáp.
"Em kết hôn cùng với đàn ông."
"Cái gì?" – Trương Dật giật mình - "Đàn ông? Giới tính không giống làm sao yêu nhau được. Em cần phải hiểu rõ, đây chính là hạnh phúc cả đời của em." – Trương Dật lo lắng nói.
Dòng xe cộ ở phía trước đã bắt đầu rục rịch di chuyển. Hứa Thiên Mạc khởi động xe chạy theo ở phía sau, "Đã nói anh rồi, không nên kích động mà. Việc này có chút phức tạp, chờ em về công ty rồi tiếp tục nói với anh."
"Được, trở lại tiếp tục nói."
.
.
.
Một giờ chiều, Thi Dao Vũ nhắn địa chỉ nhà cậu cho Hứa Thiên Mạc. Lúc nàng cho xe rẽ vào một căn nhà cap cấp thì đã thấy Thi Dao Vũ đứng chờ mình tại chỗ rẽ lầu. Nàng dừng xe xong, xuống nói với Thi Dao Vũ, "Sao chung quanh đây không có siêu thị hoặc là cửa hàng tiện lợi nào vậy, chỗ khác có không?"
"Mẹ em yêu thích địa phương thanh tĩnh, đặc biệt chọn nhà xa cách nội thành, cho nên không có những thứ mà chị đang hỏi đâu." – Thi Dao Vũ nghiêng đầu, tay làm một chút động tác dễ thương.
"Vậy làm sao bây giờ, chị không có mua quà." – Nàng nhìn cậu nói.
Thi Dao Vũ nghiêm túc trả lời, "Giờ đi mua rồi quay lại cũng không kịp đâu, mẹ em là điển hình là loại người thích sự đúng giờ đó."
"Đợi một chút." – Hứa Thiên Mạc xoay người đi về nơi đỗ xe. Nàng lấy hai hai giỏ hoa quả từ ghế ngồi phía sau ra.
"Một cân táo và một cân cam, vốn là mua cho chị ăn, hiện tại đành lấy cái này vậy. Hi vọng mẹ em chấp nhận nó, lễ khinh tình trọng mà." – Hứa Thiên Mạc giơ giơ lên hoa quả trong tay, cười nói.
"Cũng đâu còn cách nào a ~" – Thi Dao Vũ tiếc nuối trả lời.
Hai người đi vào bên trong, vừa đi vừa nói, "Người có tiền không phải đều yêu thích biệt thự à?" – Thang máy chậm rãi đi lên trên, không gian bên trong cũng chỉ có hai người là nàng và cậu.
"Mẹ em yêu thích nhà nhỏ ấm áp."
"Em cùng mẹ ở chung một chỗ à?"
"Ân."
"Cha em đâu?"
Thi Dao Vũ vừa muốn mở miệng, thang máy liền đến. Cậu xoay đầu nói với nàng, "Lần sau sẽ nói cho chị biết."
Tiến vào cửa phòng, Hứa Thiên Mạc cảm thán một tiếng trong lòng. Quả nhiên là người có tiền có khác, cửa sổ trong suốt kéo dài xuống sát đất nên có thể nhìn thấy không khí bên ngoài đang âm trầm như thế nào, kèm theo những giọt mưa phùn đang lác đác rơi xuống. Căn nhà tỏa ra mị lực đặc biệt đi kèm với phong cách cá nhân độc đáo, những vật dụng đắc tiền tao nhã càng làm cho căn nhà toát ra vẻ mị lực khó cưỡng.
Nhìn thấy những thứ này, khiến cho Hứa Thiên Mạc chỉ muốn đáng trống lui quân. Thời đại này, người khó hầu hạ nhất, đáng sợ nhất, phim bộ đều nói đó chính là mẹ chồng. Và nếu như mẹ chồng còn là người giàu có, có nhiều tiền, thì thôi quên đi. Độ khó và độ đáng sợ chỉ có tăng chứ không có giảm.
"Mẹ, con về rồi." – Nói xong cậu quay đầu lại, làm một cái tư thế cố lên, "Yên tâm, mẹ em rất tốt."
Hứa Thiên Mạc cười cợt đáp lại. Nàng chỉ là nhìn thấy cảnh vật thôi, còn chưa nhìn thấy mẹ chồng. Vừa nãy còn thấp thỏm một chút, hiện tại cũng đã bình tĩnh lại rồi.
Âm thanh từ phía sau lưng vang lên. Hứa Thiên Mạc quay đầu lại, nhìn thấy một người đang đi từ trên lầu đi xuống. Người ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt có vân hoa, phối hợp cùng quần đen dáng dài. Vóc người hoàn mỹ không tìm thấy một tì vết nào. Nàng hướng mắt nhìn lên trên, tóc dài đến vai, lạnh lùng nhưng lại mỹ lệ làm rung động lòng người.
Thật đáng sợ, tuy rằng vẻ đẹp của người phụ nữ ấy khiến người ta kinh ngạc, tuy nhiên loại khí thế uy nghiêm trên người nàng ấy lại có thể áp chết người khác, khiến cho họ chết mà không kịp thở.
"Chị của em sao?" – Hứa Thiên Mạc lén lút hỏi Thi Dao Vũ đang đứng bên cạnh mình.
"Không phải, đây là mẹ em."
"Không thể nào!" – Hứa Thiên Mạc ngạc nhiên – "Còn trẻ như vậy cơ à?" – Khi nàng hỏi xong câu này thì Nghiêm Như Tuyết cũng đã đi xuống.
Vừa nãy lúc Hứa Thiên Mạc nhìn Nghiêm Như Tuyết thì bản thân Nghiêm Như Tuyết cũng đã nghiêm túc quan sát người con dâu tương lai này. Trên người của con dâu tương lai có phong thái của người trí thức khiến cho Nghiêm Như Tuyết cảm thấy thoải mái. Đặc biệt, Hứa Thiên Mạc không trang điểm, tóc thắt lại thành bím đuôi ngựa, ngoại hình thanh thuần như vậy trái lại càng làm cho nàng cảm giác con trai mình đã tìm được một người con gái đứng đắn.
"Chào dì." – Nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết đã đứng trước mặt mình, Hứa Thiên Mạc liền cuống quýt chào hỏi.
"Cháu ngồi đi." – Nghiêm Như Tuyết cười nói.
Hứa Thiên Mạc ngồi xuống, trong đầu liền nghĩ: Nhìn dáng dấp cư xử thanh nhã như vậy, người mẹ chồng này chắc cũng không tệ.
"Lần trước, Dao Vũ có nói với tôi về việc thằng bé muốn kết hôn, tôi thật sự đã bị nó dọa hết hồn. Bình thường Dao Vũ giống như một đứa bé, tôi sợ thằng bé chỉ là kích động nhất thời nên mới nói như vậy. Bất quá bây giờ nhìn thấy cháu, tôi cũng yên tâm. Tôi nghĩ cháu là một người con gái tốt. Dao Vũ nhà chúng tôi sau này còn phải nhờ cậy nhiều vào cháu."
Nhờ cậy, giao phó? Dì nghĩ dì đang nuôi con gái sao?
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn mỉm cười nói, "Dì yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Dao Vũ." – Hứa Thiên Mạc trịnh trọng nói.
Thi Dao Vũ bưng trà đặt lên khay trà, vừa định ngồi xuống thì Nghiêm Như Tuyết liền nói, "Dao Vũ, mẹ có ít đồ để ở nhà bà ngoại. Con đi qua đó giúp mẹ cầm về đi."
"Liền bây giờ sao ạ?"
Nghiêm Như Tuyết gật gù.
"Dì, cháu đi cùng Dao Vũ luôn hay sao?" – Hứa Thiên Mạc liền đứng dậy, muốn cùng cậu đi, chỉ cần đi ra cửa, chuyện kết hôn này coi như đã bàn bạc xong xuôi.
"Không sao đâu. Một mình Dao Vũ đi là được rồi. Chúng ta ngồi nói chuyện tâm sự một chút." – Nghiêm Như Tuyết cười nói.
Hứa Thiên Mạc dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Thi Dao Vũ, thương mà không giúp được gì. Thi Dao Vũ nháy mắt cổ vũ một cái rồi rời đi. Nàng bất đắc dĩ không thể làm gì được khác hơn mà ngồi xuống.
"Tôi để Dao Vũ đi ra ngoài thực ra là muốn thương lượng với cháu một chuyện." – Ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn Hứa Thiên Mạc, lông mi thật dài, hơi rung động.
Quả nhiên là như thế. Chắc chắn sau đó ngay trên bàn sẽ lập tức xuất hiện một tấm chi phiếu, con số tùy tiện điền, để cho người con gái tội nghiệp chia tay cùng cậu ấm nhà giàu. Với những gì mà Hứa Thiên Mạc đang tưởng tượng trong đầu, Hứa Thiên Mạc chỉ thắc mắc rốt cuộc Nghiêm Như Tuyết sẽ cho nàng bao nhiêu tiền. Nàng chẳng nói gì mà chờ đợi Nghiêm Như Tuyết.
"Tôi hi vọng cháu có thể kí hiệp ước."
Hứa Thiên Mạc không nghĩ thứ mà Nghiêm Như Tuyết lấy ra lại là hợp đồng này mà không phải là chi phiếu. Vậy là bản thân nàng đã nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng là sau khi nàng nhìn xong nội dung hiệp ước thì liền trừng lớn hai mắt.
Ly hôn không chia tài sản?
Quá đáng, quả thật quá đáng! Hứa Thiên Mạc cứng đờ người, trong lòng chỉ muốn đem hiệp ước này xé nát sau đó ném tới trên mặt Nghiêm Như Tuyết.
Xem mình là loại người gì vậy chứ?
"Tôi biết điều kiện như vậy có chút quá đáng, nhưng sau này Dao Vũ là người kế thừa gia nghiệp. Tôi cũng vì tương lai của con trai mình, hi vọng cháu có thể suy nghĩ." – Nghiêm Như Tuyết thành khẩn nói.
Khuôn mặt Hứa Thiên Mạc vẫn còn đang cứng ngắc, cái suy nghĩ ném hiệp ước này đi vẫn còn đang lởn vỡn trong đầu nàng.
"Hiệp ước này chỉ là một phần đảm bảo mà thôi. Nếu như sau này cháu và Dao Vũ thực sự chung sống hạnh phúc với nhau. Hiệp ước này cũng không cần phải dùng đến nữa. Tôi vẫn tin tưởng tình cảm giữa hai người là thật lòng."
Đúng vậy, tôi cùng Dao Vũ đều là giả thì tôi sợ cái gì. Dĩ nhiên là sẽ không bao giờ có chuyện ly hôn rồi, vậy nên cứ kí thôi. Nếu như giờ không kí mà đẩy cửa đi, sau đó mỗi lần về nhà vẫn sẽ bị ép đi tìm đối tượng ra mắt. Tưởng tượng như vậy, hiệp ước này đối với bản thân Hứa Thiên Mạc chính là không thành vấn đề.
Nghĩ thông suốt, Hứa Thiên Mạc duy trì nét mặt hòa nhã của mình, "Dì, cháu đã hiểu rồi." – Sau đó nàng kí tên của mình xuống hiệp ước, may chỉ là kết hôn giả. Nếu thật sự có mẹ chồng như vậy, cuộc sống sau này của mình sẽ thảm rồi.
"Cám ơn cháu. Về phần kia, tôi hi vọng cháu không nói chuyện này với Dao Vũ." – Nghiêm Như Tuyết mỉm cười nhìn Hứa Thiên Mạc, nụ cười xa cách.
Hứa Thiên Mạc cũng không biết nàng trở về phòng bằng cách nào. Nàng chỉ biết lần thứ nhất giao đấu với mẹ chồng tương lai thì nàng đã hoàn toàn thất bại.
"Hi vọng sau này chuyện như thế kia sẽ không bao giờ lặp lại nữa." – Hứa Thiên Mạc ở trong phòng hét to một câu.