"Bạn học Dao Vũ, mẹ em thật sự chán ghét hoa?" - Hứa Thiên Mạc cầm thìa khuấy tan ly kem, nhìn chằm chằm Thi Dao Vũ ngồi ở đối diện.
"Đương nhiên, chị sẽ không đặc biệt gọi em đi ra chỉ để hỏi em cái này đi?" - Thi Dao Vũ nói.
"Đem vé xem phim này mang cho mẹ em, nói chị mời nàng xem phim." - Hứa Thiên Mạc từ trong túi lấy ra một tấm vé xem phim đưa cho Thi Dao Vũ.
"Vậy còn có chuyện khác sao?" - Thi Dao Vũ hỏi.
"Không có, em về đi làm đi." - Hứa Thiên Mạc vung vung tay nói.Thi Dao Vũ xám mặt lại nhìn Hứa Thiên Mạc, hắn nghỉ việc vì tưởng rằng Hứa Thiên Mạc có chuyện rất trọng yếu, không nghĩ tới có chút việc này đã xong.
"Em không quay lại, cẩn thận bị tổ trưởng em tìm cớ gây chuyện." - Hứa Thiên Mạc xem Thi Dao Vũ hoàn toàn không hề ý tứ rời đi, thiện ý nhắc nhở đến.
"Mấy ngày sau em sẽ từ trong nhà dọn ra ngoài, chị nhớ đến giúp em khuân đồ." - Thi Dao Vũ đứng lên đến bổ sung một câu.
Hứa Thiên Mạc giơ tay ra hiệu OK, "Biết rồi."
.
.
.
Hứa Thiên Mạc cầm trong tay hai hộp bỏng ngô, phía sau là Nghiêm Như Tuyết. Trong rạp chỉ có mấy người, đèn đã tắt chỉ có trên màn ảnh toả ra ánh sáng u lạnh.
Hứa Thiên Mạc tùy tiện chọn vị trí xếp sau, "Đây là của chị, cái này là của tôi." - Nàng cầm trong tay một hộp bỏng ngô đưa cho Nghiêm Như Tuyết, lại cầm một cốc coca đặt vào tay nàng.
"Em muốn so đo cùng tôi như vậy sao?" - Nghiêm Như Tuyết cười nói.
Hứa Thiên Mạc đang suy nghĩ có nên đem chân đặt ở trên chỗ ngồi đằng trước để thể hiện mình thô bỉ không, nghe Nghiêm Như Tuyết hỏi như vậy, nàng trước tiên quay đầu nhìn Nghiêm Như Tuyết, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì phim liền bắt đầu.
Tối tăm hình ảnh, thê thảm âm thanh, còn có cảnh tượng làm người câm như hến, làm Hứa Thiên Mạc xem phim toàn thân run lên run lên
.
"Em không sao chứ?" - Nghiêm Như Tuyết hỏi.
"Không có chuyện gì." - Hứa Thiên Mạc đem hộp bỏng đặt ở giữa hai người, chặn tay Nghiêm Như Tuyết muốn tới chỗ mình lại.Cũng không lâu lắm, nhìn thấy trong màn ảnh đột nhiên phóng to một khuôn mặt kinh dị, Hứa Thiên Mạc bị doạ liền nhào tới trong lồng ngực Nghiêm Như Tuyết, bỏng ngô đặt ở chính giữa ào ào đổ xuống.
Chờ đợi cảnh tượng kinh khủng nhất qua đi, Hứa Thiên Mạc mới chật vật từ trong lồng ngực Nghiêm Như Tuyết nhô đầu lên.
"Vừa nãy là chính em tự mình yêu thương nhung nhớ tôi đấy nhé." - Nghiêm Như Tuyết khóe miệng nâng lên.
Hứa Thiên Mạc không có khí lực cãi trở lại, bởi vì nàng hiện tại đã sắc mặt trắng bệch, nàng xin thề lần sau tuyệt đối không bao giờ xem phim kinh dị.
Phim vẫn chưa xem xong, Nghiêm Như Tuyết đi theo Hứa Thiên Mạc chết sống không nhìn màn hình nữa mà đi ra ngoài.
"Chị chờ một chút, tôi đi WC." - Hứa Thiên Mạc thở gấp lên nói.
"Muốn tôi cùng em đi vào không?" - Nghiêm Như Tuyết hỏi.
Hứa Thiên Mạc lắc đầu một cái, chính mình vào phòng vệ sinh."Thi Dao Vũ, em không phải nói mẹ em không thích phim kinh dị à. Nàng tại sao lại không sợ?" - Hứa Thiên Mạc gầm nhẹ nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa phòng vệ sinh, nàng còn tưởng rằng có thể doạ Nghiêm Như Tuyết, không nghĩ tới chính mình gặp nạn rồi.
"Em nói mẹ không thích phim kinh dị, không nói mẹ sợ cái này." - Thi Dao Vũ rất vô tội nói.
"Em, em! Quên đi, lần sau chị lại tìm em tính sổ." - Hứa Thiên Mạc vội vã cúp điện thoại, lấy nước vỗ lên mặt.
Ngồi ở trong xe Nghiêm Như Tuyết, Hứa Thiên Mạc trầm mặc không nói gì. Nghiêm Như Tuyết nhìn nàng một cái, cười nói: "Tôi biết em khoảng thời gian này làm những việc này là vì cái gì, nhưng ở trong mắt tôi, những hành động của em đều thành một loại ám chỉ."
"Ám chỉ?" - Hứa Thiên Mạc quay đầu nhìn Nghiêm Như Tuyết.
"Tôi biết em muốn làm cho tôi chán ghét em, có thể em không để ý, nhưng những gì em làm đều có thể làm cho tôi cảm thấy rất vui vẻ, để cho tôi bắt đầu biết. Em kì thực cũng là yêu thích tôi."
Chị đây là cái gì, tự suy tự diễn!
Hứa Thiên Mạc hoàn toàn không còn sức lực nhổ nước bọt, nàng hiện tại vẫn không kịp từ phim kinh dị mà bình tĩnh trở lại, nên quả đoán câm miệng không nói lời nào.
"Em không nói chuyện, tôi liền cho rằng em yêu thích tôi."
Hứa Thiên Mạc vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy sự trêu tức trong mắt Nghiêm Như Tuyết, nàng hiện tại lười phản bác , "Chị đi sai đường rồi."
"Không sai, tôi dẫn em đi xem cảnh đêm."
Hứa Thiên Mạc ở trong lòng lệ rơi đầy mặt, nghĩ đến nàng lần trước mang Trần Nghệ cũng là đi xem cảnh đêm, quả nhiên dụ dỗ thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp đều phải gặp quả báo, tuy rằng nàng như vậy cũng không tính là dụ dỗ.
Nghiêm Như Tuyết đến trên đỉnh ngọn núi, hai người không có xuống xe chỉ là ở chỗ ngồi.
Trầm mặc một lúc lâu, Nghiêm Như Tuyết mới đã mở miệng, "Thiên Mạc, em biết không..."
"Tôi không biết."
"Em có thể để cho tôi trước tiên nói xong hay không?" - Nghiêm Như Tuyết nhìn Hứa Thiên Mạc cười nói.
Hứa Thiên Mạc chăm chú lắng nghe.
"Em là tình yêu của chị."
Hứa Thiên Mạc xoắn xuýt nhìn Nghiêm Như Tuyết, Nghiêm bà bà không phải là cao quý lãnh diễm sao, những lời sến sẩm như thế thực sự là từ trong miệng nàng đi ra?
"Người trong cuộc đời có thể có được cái gì mới coi là hạnh phúc, chị vẫn nỗ lực làm tốt tất cả, nhưng chị thật giống như hết thảy đều không có làm tốt. Ở trong mắt người khác, chị phảng phất nắm giữ tất cả, nắm giữ tiền tài cùng địa vị mà bọn họ cả đời với tới không tới, nhưng trên thực tế chị biết, bản thân mình so với ai khác đều không bằng. Nhưng từ ngày đó em cứu chị, chị liền biết, bản thân mình muốn cái gì." - Nghiêm Như Tuyết cười nhìn Hứa Thiên Mạc.
"Có phải là cảm thấy chị rất lập dị hay không?"
Hứa Thiên Mạc liền vội vàng lắc đầu, nàng sao dám gật đầu.
"En có cái gì muốn nói không?" - Nghiêm Như Tuyết hỏi.
"Chị cố lên."
"..."
Hứa Thiên Mạc mỉm cười ái ngại.
"Không còn gì à, em muốn làm gì hay không?"
Hứa Thiên Mạc nhìn phong cảnh phía trước, thở dài nói, "Tôi muốn né tránh chị." - Nàng sẽ không thừa nhận nàng có mười phần trăm động tâm đây.
"Chị rất yêu thích thiệp của em, tuy rằng có chút buồn nôn, nhưng vẫn có cảm xúc mãnh liệt."
Hứa Thiên Mạc quay đầu hỏi, "Còn hoa thì sao?"
"Giữ lại hảo hảo, em muốn sang xem sao?"
Quả nhiên tin tức từ trong miệng Thi Dao Vũ không một cái nào đáng tin, Hứa Thiên Mạc trong lòng lệ đã chảy khô.
"Đúng rồi, chị còn có bức ảnh ngày đó em hóa trang, nếu như em ngày nào đó thật sự chọc chị tức giận, chị liền phát tán nó ra."
"Mẹ, con thật sự sai rồi, thật sự."
"Chị không muốn nghe em gọi mẹ, thật sự không êm tai."
"Vậy chị muốn tôi gọi chị như thế nào?"
"Hứa phu nhân đi, được không?"
Hứa Thiên Mạc, "....."