“Trương Dật!" - Nghe có người gọi hắn hung ác như thế, hắn đang xử lý văn kiện cũng bị sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên, Hứa Thiên Mạc khí thế hùng hổ đẩy cửa mà vào.
"Làm sao vậy?” - Trương Dật đẩy kính mắt hỏi.
Hứa Thiên Mạc đập một cái ở trên bàn làm việc, "Em không làm.”
"Kinh nguyệt của em lại đến rồi?" - Trương Dật nói, liền từ trong ngăn kéo lấy ra một bao đường đỏ - "Uống cái này sẽ giảm bớt đau đớn."
"Anh!” - Hứa Thiên Mạc giương mắt líu lưỡi nhìn Trương Dật.
"Không cần cảm tạ anh, đặc biệt cho em.”
Bị Trương Dật chen vào, Hứa Thiên Mạc suýt chút nữa đã quên mình đến đây làm gì, "Em trước tiên không nói với anh cái này. Em đến đây là để nói, hạng mục Đông Thủy em không làm.”
Nàng cho rằng lần này người đứng ra ở Đông Thủy vẫn là Tần Trúc Lan, không nghĩ tới vừa qua đến liền nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết cười như không cười nhìn mình.
"Ba em thân thể thế nào rồi?"
"Rất tốt, hiện tại đã xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng.” - Hứa Thiên Mạc nói.
Trương Dật vui mừng nhìn Hứa Thiên Mạc, "Vậy thì tốt, biết tin bác nằm viện, em biết trái tim của anh có bao nhiêu đau không?”
Hứa Thiên Mạc liếc xéo hắn một cái, "Ba cùng mẹ em quan hệ tốt vô cùng, anh đừng hòng lôi kéo sự chú ý của ba em, anh đừng có đổi chủ đề, chuyện em nói là chuyện rất nghiêm túc đó.”
Trương Dật ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc, "Em đột nhiên nói không làm, chung quy phải cho anh cái lý do chứ?”
Hứa Thiên Mạc nhất thời nghẹn lời, nàng cũng không thể nói cho Trương Dật là bởi vì nàng trốn tránh Nghiêm Như Tuyết mới không muốn phụ trách hạng mục lần này.
“Em mặc kệ, em không làm.” - Hứa Thiên Mạc vô lại nói.
"Vậy em trả lại hai tấm vé âm nhạc cho anh.” - Trương Dật ra tay.
"Anh muốn, em mua cho anh hai tấm là được rồi, anh muốn nghe ai hát?”
"Anh muốn cùng ban đầu giống nhau như đúc, thời gian như thế, địa điểm như thế, người diễn tấu cũng phải như thế."
Hứa Thiên Mạc trừng mắt Trương Dật, "Anh muốn làm khó dễ em đúng không?” - Trương Dật cho nàng hai tấm kia, nàng đã dùng, hiện tại chính là nàng muốn mua cũng không thể mua.
Trương Dật xem Hứa Thiên Mạc bó tay hết cách, ở trong lòng âm thầm vui sướng, "Công tác số một, vì lẽ đó em cẩn thận làm."
"Không nói cái này nữa , em hỏi cái khác.” - Hứa Thiên Mạc tới gần bàn, mắt nhìn Trương Dật - "Anh nói, làm sao mới có thể làm cho một người chán ghét mình?"
"Làm cho người ta chán ghét mình? Em muốn làm gì?"
"Anh quản em làm gì, chỉ cần nói là được rồi.” - Hứa Thiên Mạc giục nói.
Trương Dật từ kính mắt hướng lên nhìn Hứa Thiên Mạc, "Muốn cho người ta chán ghét em, em làm chút việc cho người ta chán ghét là được.”
Hứa Thiên Mạc giúp Trương Dật tháo kính xuống, "Em biết nên làm như thế nào rồi." - Nói xong vui vẻ từ văn phòng Trương Dật đi ra.
.
.
.
"Dao Vũ, mẹ em chán ghét cái gì, hay là không thích cái gì?" - Hứa Thiên Mạc trong tay chuyển bút, hướng Thi Dao Vũ đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Chị hỏi cái này làm gì?" - Thi Dao Vũ kỳ quái hỏi.
"Chị muốn cảm ơn mẹ em đối với chị chăm sóc lâu như vậy, hỏi thăm thứ mẹ em yêu thích, chị muốn mua đồ cho nàng.”
Thi Dao Vũ không nghe được trong giọng nói Hứa Thiên Mạc chứa sự không thích hợp, hắn nghĩ Hứa Thiên Mạc thật sự muốn cảm tạ mẹ mình, đem rõ ràng mười mươi đồ nàng yêu thích nói ra.
Hứa Thiên Mạc cẩn thận ở vở trên ghi lại lời Thi Dao Vũ, khuôn sáo viết xuống bước đi nên làm thế nào, cuối cùng nàng còn ở trang đầu viết mấy chữ to “Cách đối kháng mẹ chồng”. Hứa Thiên Mạc thỏa mãn xem "Quỳ Hoa bảo điển" trong tay, "Lần này xem chị làm sao tiếp chiêu đây.”
.
.
.
"Kiểu tóc mới của chị thế nào?" - Hứa Thiên Mạc quay về tấm gương trong thang máy vuốt tóc của mình, nàng từ dưới lầu tới rất khéo ở thang máy gặp Thi Dao Vũ.Thi Dao Vũ đứng cách Hứa Thiên Mạc rất xa, "May là trong thang máy có mỗi hai người, bằng không em nhất định làm bộ cùng chị không quen biết, còn có kiểu tóc này của chị là chuyện gì xảy ra? Bị ai kích thích đây?”
"Em không hiểu đâu.” - Hứa Thiên Mạc phủi liếc mắt một cái Thi Dao Vũ, "Em đứng xa như vậy làm gì?"
"Em đi trước, bye bye.” - Cửa thang máy vừa mở, Thi Dao Vũ nhanh chóng vọt ra ngoài.
Thư ký Nghiêm Như Tuyết nhìn thấy Hứa Thiên Mạc từ trong thang máy đi ra, mới vừa uống một ngụm cà phê liền từ miệng phun ra ngoài, vội vàng cầm khăn tay xoa xoa, "Hứa quản lý, cô đến rồi, Nghiêm tổng đã phân phó, cô có thể trực tiếp đi vào."
"Ô kê con dê.” - Hứa Thiên Mạc hất cằm lên, con mắt hướng xuống, lắc lắc tư thái liền tiến vào văn phòng Nghiêm Như Tuyết.
Nghiêm Như Tuyết vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hứa Thiên Mạc dựa khuông cửa làm điệu bộ, tóc nàng cực kỳ thảm thương phối hợp cùng với quần áo quỷ dị làm cho Nghiêm Như Tuyết đang làm việc lông mày liền nhảy một cái, "Em làm sao vậy?”
"Lão bản của chúng tôi nói vậy, đối xử khách hàng nhất định lấy lòng chân thành đối xử, như thế nào, ngày hôm nay tôi đẹp không?" - Hứa Thiên Mạc liếc mắt đưa tình, e thẹn che miệng cười khẽ.
"Em đi vào, đóng cửa lại, không nên để cho người ta nhìn thấy, nói ra ngoài lại thành chuyện cười.” - Nghiêm Như Tuyết đau đầu nói.
Chị mới là chuyện cười đấy! Hứa Thiên Mạc trong lòng nói một câu, nhưng ngoài miệng lại nói, “Nghiêm tổng, tôi biết rồi a ~ .” - Đóng cửa lại, Hứa Thiên Mạc lại xoay sang Nghiêm Như Tuyết.
Kéo cái ghế qua ngồi xuống, Hứa Thiên Mạc vuốt một chút tóc, "Nghiêm tổng, chị như ánh mặt trời, hoàn toàn không cần thiết để ý đến phản ứng những người trong công ty đâu mà.”
“Uốn lưỡi bảy lần, sau đó duỗi thẳng đầu lưỡi rồi hãy nói chuyện.”
"Ha ha ha.” Hứa Thiên Mạc khẽ che miệng cười duyên.
Nghiêm Như Tuyết, "..."
.
.
.
Hừ, đấu với tôi à! Hứa Thiên Mạc quay về tấm gương lấy xuống tóc giả, thay y phục sau đó vui vẻ đi tắm rửa sạch sẽ.
Để xem nên làm như thế nào, Hứa Thiên Mạc nằm lỳ ở trên giường lật cuốn sổ hướng dẫn.
"Mạc Mạc, đi ra ăn cơm.” - Liêu An ở ngoài cửa hô.
"Đến đây.” – Tôi ăn cơm trước, trở về tiếp tục đối phó chị, Hứa Thiên Mạc mang dép, nhảy nhót ra khỏi phòng.
Lalala~
"Mạc mạc, chuyện gì vui vẻ như vậy?" - Hứa Hướng Sơn hỏi.
"A? Không có chuyện gì, chính là vừa nghĩ tới ba ba khỏe mạnh xuất viện tâm tình liền rất vui vẻ."
"Con a, dẻo mồm.” - Hứa Hướng Sơn cười điểm nhẹ mũi Hứa Thiên Mạc.
Hai giờ sáng, tiểu khu hoàn toàn yên tĩnh, đã rơi vào trong giấc mộng. Nghiêm Như Tuyết bị tin nhắn nhắc nhở đánh thức, mở ra tin nhắn nhìn thấy hai chữ ngủ ngon. Nghiêm Như Tuyết gọi lại, đợi rất lâu rồi đều không có ai tiếp.
Thời gian này còn gởi nhắn tin đến, vừa nhìn là biết Hứa Thiên Mạc nàng cố ý, Nghiêm Như Tuyết bị đánh thức không hề có một chút buồn ngủ, khoác một cái áo khoác đi ra khỏi phòng.
Rót một ly sữa bò, Nghiêm Như Tuyết tiến vào thư phòng bắt đầu xử lý văn kiện chưa có ký tên. Làm đến một nửa, Nghiêm Như Tuyết cầm lấy điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn.
"Trương Dật."
"Chị Nghiêm, giờ này tìm em có chuyện gì?" - Trương Dật ôm gối, uể oải hỏi.
"Ngày hôm nay Hứa Thiên Mạc có chút quái lạ, nàng làm sao vậy?”
"Lần trước nàng hỏi em, làm sao mới có thể làm cho một người chán ghét nàng. Hẳn là có quan hệ đi."
"Tôi biết rồi, cậu ngủ tiếp đi."
Nghiêm Như Tuyết đem điện thoại di động đặt lại trên bàn, híp mắt dựa lưng vào ghế, ngón tay ở ghế gõ gõ nhịp điệu, "Người bạn nhỏ nếu không ngoan, vậy thì nên giáo dục tốt một chút."