Lúc Hứa Thiên Mạc bước vào cửa thì Hứa Hướng Sơn – ba của nàng đang ngồi xem bản tin thời sự. Phòng khách tràn ngập hương thơm mê người của thức ăn. Hứa Hướng Sơn nghe thấy tiếng cửa mở thì liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy con gái hiếm khi trở về nên ông mỉm cười, nói, "Chờ một chút, mẹ con sắp nấu cơm xong rồi."

Hứa Thiên Mạc vì công tác mà thuê một phòng cách công ty ba mươi mét. Một tuần ước chừng về nhà một lần để ăn cơm với ba mẹ.

"Ba, con muốn nói chuyện với hai người một chút." – Hứa Thiên Mạc tắt tivi rồi kéo mẹ của nàng là Liêu An đang nấu ăn ở phòng bếp tới sô pha. Nàng nhìn cha mẹ ngồi ở sô pha, Hứa Thiên Mạc hít sâu một hơi, trong lòng nàng biết nếu nói chuyện kết hôn ra rồi thì con đường này vĩnh viễn không thể quay đầu. Kết hôn là đại sự lớn nhất trong đời người, cho dù là kết hôn giả đi chăng nữa thì cũng phải thận trọng lo lắng.

"Mạc Mạc, con muốn nói gì? Mẹ còn đang nấu canh." – Liêu An trong tay vẫn còn đang cầm một củ khoai tây, bà nhìn con gái.

"Ba mẹ, về việc kết hôn cuối cùng con cũng đã hiểu rõ. Con quyết định, con muốn kết hôn." – Sau những giây do dự, nàng rốt cục cũng đã mở miệng.

"Cái gì, con lặp lại lần nữa?" – Liêu An đánh rơi củ khoai tây xuống đất, củ khoai nhanh chóng lăn lăn vào gầm ghế.

"Con muốn kết hôn."

Liêu An đều đã nghe rõ ràng, bà cùng với chồng mình bí mật liếc nhìn nhau, sau đó hai người lớn liền nhìn về phía con gái của mình. Liêu An vội la lên, "Đứa nhỏ này, chúng ta nói con kết hôn sớm một chút, nhưng cũng không thể vì thế mà xem việc kết hôn như một trò đùa. Người đàn ông kia là ai, chúng ta gặp qua hắn chưa, hắn đang làm nghề gì, bao nhiêu tuổi, tại sao con đến bây giờ mới nói?"

Hứa Thiên Mạc không nghĩ tới mẹ mình hỏi nhiều vấn đề cùng lúc như vậy, nàng chỉ vào phòng bếp rồi nhắc nhở, "Mẹ, hình như có mùi gì khét khét nha?"

"Ai u, canh của ta!" – Liêu An nhanh chạy vào phòng bếp.

Thấy mẹ vào phòng bếp rồi thì Hứa Thiên Mạc mới nhỏ giọng nói với ba mình đang ngồi ở sô pha, "Ba, con đi trước nha, còn mẹ giao cho ba đó." – Nói xong, nàng nhón chân nhẹ nhàng đi đến bên cửa.

"Mạc Mạc, ngày mai bảo hắn tới, kết hôn thì kết hôn nhưng cũng phải nói chuyện một lần cho rõ ràng." – Hứa Hướng Sơn nói xong thì phất tay ra hiệu cho nàng đi.

Nghe được tiếng đóng cửa lại, Liêu An nghiêng người nhìn ra, chỉ thấy được bóng lưng của con gái biến mất sau cửa, "Mạc Mạc, Mạc Mạc!" Bà lên tiếng gọi nhưng không kịp.

"Hứa Hướng Sơn, sao ông không ngăn cản Mạc Mạc, con bé còn chưa nói rõ ràng mà?" – Liêu An oán giận vài câu, bà đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu – "Ông nói xem đây là có chuyện gì, có thể do tôi bình thường quá gấp hay không cho nên Mạc Mạc mới đột nhiên tìm một người đàn ông để kết hôn. Cũng không biết người đàn ông đó tốt hay xấu, điều này thực sự rất liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của con gái chúng ta." – Liêu An giống như đã thấy được hạnh phúc nửa đời sau của con gái là bất hạnh, tâm của bà liền cảm thấy đau, cơ hồ có thể khóc được ngay.

Lúc Hứa Thiên Mạc đóng cửa thì Hứa Hướng Sơn đã không còn biểu hiện như lúc con gái còn đang ở nhà. Ông bật người dậy, lo lo lắng lắng, khuôn mặt đỏ lựng, hơi thở gấp gáp, ngực kịch liệt phập phồng, "Nếu như tiểu tử này dám gạt con gái của tôi thì bà yên tâm, tôi liền cắt đứt cái chân của nó!" – Nói vừa xong, tâm liền có chút khổ sở giống vợ mình. Nuôi con gái hai mươi tám năm, cuối cùng con gái cũng sắp thành vợ của người ta rồi.

.

.

.

"Nhìn người ta ổn lắm rồi đúng không?" – Thi Dao Vũ đứng ở thang máy, tay sửa sang lại cà vạt, hỏi.

"Tốt lắm, nhớ kĩ lúc vào cửa rồi thì biểu hiện của em phải mạnh mẽ lên. Nếu như em để lộ..." – Hứa Thiên Mạc giơ nắm tay lên, đe dọa.

"Đã biết, đã biết rồi mà. Gặp gia trưởng thực sự là việc làm phiền phức meow meow~" – Thi Dao Vũ cầm lễ vật trong tay, õng ẹo than phiền.

"Tại sao lại có hai từ meow meow ở cuối câu thế?"

"Đây là hot trend mới nhất ở trên mạng nha. Chị không phát hiện dùng cái này rất đáng yêu à?"

"Haha." – Hứa Thiên Mạc chỉ cười mà không đáp.

Thang máy dừng lại, cửa chính chậm rãi mở ra. Hứa Thiên Mạc nhìn Thi Dao Vũ một lượt rồi nhắc nhở lần cuối, "Chuẩn bị cho tốt vào."

"Yên tâm, người ta nhất định biểu hiện tốt mà."

Hứa Thiên Mạc mở cửa bước vào, Thi Dao Vũ nối gót đi theo ở phía sau, "Ba mẹ, chúng con về rồi đây."

Nàng trừng lớn con mắt nhìn vào bên trong, "Ông bà nội, ông bà ngoại, tại sao các người lại ở đây?" – Nàng nhìn một loạt lão nhân gia đang ngồi, ngực thầm nghĩ, chuyện lớn rồi đây.

"Chào chú dì, chào ông bà." – Thi Dao Vũ từ phía sau đi lên, ổn trọng thành thục cười rồi bắt chuyện. Cậu đem lễ vật để ở bàn trà, đứng cạnh bên Thiên Mạc, chờ nàng giới thiệu mình.

"Ông bà nội, ông bà ngoại, đây là bạn trai của cháu, người mà hôm trước cháu vừa mới nói cho ba mẹ, Thi Dao Vũ." – Đây là muốn cả nhà hội thẩm chuyện kết hôn của mình sao, Hứa Thiên Mạc lúng túng nhìn các bậc trưởng bối biểu tình đang nghiêm túc ngồi sô pha.

Hai bên trầm mặc một phút đồng hồ, sau đó bà nội ngạo kiều mới hừ một cái, lúc này Hứa Thiên Mạc mới có được một chút sự thả lỏng. Thi Dao Vũ vẫn bảo trì tư thế ổn trọng thành thục của mình, ngẩng đầu mỉm cười và ưỡn ngực.

"Kết hôn là đại sự, cháu tại sao lại không thương lượng với chúng ta một chút?" – Ông nội mặt trầm tĩnh mà nhìn cháu gái mình, chờ đợi câu trả lời.

"Mẹ cháu vẫn trông mong được gả cháu đi. Cho nên cháu cùng Dao Vũ muốn cho ba mẹ cùng ông bà hai bên một cái kinh hỉ." –Nàng chạy đến bên ông nội rồi kéo tay ông mà làm nũng.

"Này không phải kinh hỉ, kinh hãi thì đúng hơn." – Liêu An trừng con gái, mở miệng nói.

"Thưa dì, dì yên tâm. Cháu nhất định đối tốt với Mạc Mạc." – Thi Dao Vũ diễn xuất như thật, xứng đáng đoạt giải nam chính xuất sắc nhất. Hai tay cậu buông lỏng một cách nam tính, không có tạo hình Lan Hoa Chỉ, nụ cười rạng rỡ, tràn ngập khí phách đàn ông!

"Mạc Mạc, con còn không mau kéo ghế cho Dao Vũ ngồi đi?" – Liêu An nói xong thì nhìn thoáng qua Thi Dao Vũ rồi lại liếc mắt nhìn con gái mình.

Ngồi tại sô pha đều là những người đã trải qua sóng gió cuộc đời, chỉ cần một cái liếc mắt thì có thể phân biệt đâu là người xấu và đâu là người tốt. Thi Dao Vũ hoàn toàn phù hợp với chức danh người – đàn – ông – tốt - này. Tướng mạo Thi Dao Vũ không tệ, ánh mắt liêm minh chính trực luôn nhìn thẳng, lời nói và cách làm việc của hắn rành mạch rõ ràng. Đây chắc chắn là người được một gia đình gia giáo dưỡng thành. Còn có y phục trên người cùng lễ vật đã nói lên gia cảnh của nhà hắn cũng không tồi. Hơn nữa hai đứa nhỏ cũng đã yêu nhau, không đồng ý cũng phải đồng ý thôi. Cho nên cứ như vậy, trưởng bối nội ngoại đều đã dần dần tiếp nhận chú rể mới này.

.

.

.

"Thế nào, người ta biểu hiện không tồi đúng không?" – Thi Dao Vũ cười nói – "Cơ mà vừa vào cửa liền hù chết em rồi, ba mẹ không nói đi, còn có trưởng bối nội ngoại hai bên nữa. Bây giờ sau lưng em đều là mồ hôi đây này." - Bàn tay Lan Hoa Chỉ của cậu vỗ nhè nhẹ ngực.

Hứa Thiên Mạc giơ ngón tay cái lên, vừa cười vừa nói, "Không nghĩ tới em vào cửa thì liền biến thành người khác, cứ như hai người khác nhau vậy. Em không phải là người có hai nhân cách đi?"

Thi Dao Vũ mở cửa xe, ngồi xuống, "Em ở nhà còn có một dáng vẻ khác nữa kìa, chính là không dám ở trước mặt mẹ em lộ ra bản tính. Mà em cũng không nghĩ tới chị ở nhà còn biết làm nũng, nếu như bị Tâm Lan cùng Tiểu Quân biết thì bọn họ nhất định sẽ cười chết."

"Chỉ cần em không nói thì sẽ không ai biết." – Hứa Thiên Mạc cũng mở cửa xe mà ngồi vào.

"Em biết rồi." – Thi Dao Vũ khoa tay múa chân một hồi, sau đó khởi động ô tô.

"Cơ mà chị nói em và chị yêu nhau như vậy, không sợ bị phát hiện sao?" – Thi Dao Vũ quan sát xe cộ hai bên, thừa dịp quay đầu hỏi.

"Em nghĩ sẽ có người nghi ngờ lời nói của chị sao?"

"Em nghĩ chắc là không?" – Thi Dao Vũ cười cười.

"Cho nên, bọn họ nhất định sẽ tin. Yên tâm bọn họ cũng sẽ không thực sự đi điều tra chúng ta rốt cuộc có yêu nhau hay không đâu."

"Ân." – Thi Dao Vũ nhìn nàng, vừa cười vừa nói – "Này, tân hôn vui vẻ nha?"

"Tân hôn vui vẻ." – Hứa Thiên Mạc nghiêng đầu, nhìn Thi Dao Vũ, nhẹ giọng cười cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play