"Mạc Mạc, con ở nhà bên đó như thế nào, tốt không?"

Trong phòng Liêu An cầm lấy tay Hứa Thiên Mạc ân cần hỏi han - "Tại sao mẹ lại thấy con gầy đi?”

Cuối tuần này, Liêu An nảy sinh ý nghĩ bất chợt muốn đi xem con gái, sau đó gọi điện thoại thông báo một chút, rồi lôi kéo Hứa ba ba lại đây .

"Mẹ, con rất tốt, bọn họ cũng không ngược đãi con." - Hứa Thiên Mạc dựa vào đầu giường tỏ rõ vẻ mặt không chịu được, từ bắt đầu đến hiện tại mẹ nàng hỏi đều là mẹ chồng tốt với con không, Dao Vũ tốt với con không, ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại Dao Vũ tốt với con không.

"Là do mẹ không phải không yên lòng sao, con ở nhà đều bị cha con làm hư, hiện tại không ở nhà mình, nên chú ý, bị ủy khuất nhất định phải cùng mẹ nói a!" - Liêu An vuốt đầu Hứa Thiên Mạc, nói xong liền nghẹn ngào.

Hứa Thiên Mạc đưa khăn tay qua, ôm lấy Liêu An, "Mẹ, con mỗi cuối tuần đều trở về, mẹ đều nói cái này, hiện tại con ở đây, mẹ vẫn còn nói."

Liêu An cho Hứa Thiên Mạc một hạt dẻ nướng, "Tuy nói con thường trở về, nhưng hiện tại con đã là vợ của người khác , nuôi con 28 năm còn không cho phép mẹ con cảm khái ư?"

"Vậy mẹ trước tiên chậm rãi cảm khái, con ra ngoài xem ba cùng Dao Vũ thế nào rồi." - Hứa Thiên Mạc trốn ra gian phòng.

"Ba, hai người tán gẫu cái gì, nói cho con nghe một chút" -  Hứa Thiên Mạc từ sô pha phía sau ôm cổ Hứa Hướng Sơn, làm nũng nói.

"Chính là tâm sự bóng đá, thế cuộc quốc tế, con cùng mẹ tâm sự xong a?" - Hứa Hướng Sơn nhìn thấy con gái vẫn là như thế dính mình, vui mừng vỗ vỗ tay Hứa Thiên Mạc.

"Mẹ em buổi trưa sẽ trở về?" - Ở trong phòng bếp, Hứa Thiên Mạc cắt đồ ăn, hướng Thi Dao Vũ đang nấu ăn hỏi.

"Đúng vậy, mẹ nghe nói ba mẹ chị lại đây, liền nói chờ một chút trở về." - Thi Dao Vũ buộc vào tạp dề, một bộ hiền lành thục nữ.

Hứa Thiên Mạc nhìn Hứa ba cùng Hứa mẹ ngồi phòng khách sô pha, quay đầu nói: Đường Hoa có đến quấy rầy em không?"

Ai, Thi Dao Vũ u buồn lắc đầu, "Vốn là nghĩ thông suốt đến quên mất hắn, không nghĩ tới hiện tại hắn lại xuất hiện, em cũng không biết nên làm gì , vì lẽ đó em dự định mấy ngày nay ở nhà tỉnh táo lại."

"Nén bi thương, nén bi thương." - Hứa Thiên Mạc ai thán vỗ vỗ ở trên vai Thi Dao Vũ.

"..."

Tuy nói Hứa Thiên Mạc cùng Thi Dao Vũ làm cơm không có đạt đến trình bếp trưởng độ khách sạn 5 sao, nhưng ít nhất cũng làm được món ăn hương vị đầy đủ, đặt ở trên bàn cơm cũng là cảnh đẹp ý vui.

"Mạc Mạc a, tuổi con cũng không còn nhỏ, năm nay có kế hoạch hay không a?" -  Liêu An một bên vừa gắp rau đến trong bát Hứa Thiên Mạc vừa nói.

Kế hoạch? Sẽ không phải nói chuyện sinh con đi. Hứa Thiên Mạc mở to hai mắt nhìn Liêu An.

"Sớm một chút sinh cháu ngoại cho chúng ta, đến lúc đó chúng ta trông cho con." - Liêu An vui cười hớn hở nói, hoàn toàn không có để ý đến vẻ mặt Hứa Thiên Mạc.

Hứa Thiên Mạc cùng Thi Dao Vũ nhìn nhau, sau đó chỉnh tề vùi đầu ăn cơm, nghiêm túc trốn tránh đề tài này, Nghiêm Như Tuyết nghe được Liêu An vừa nói như thế, mịt mờ nhìn con trai của mình liếc mắt một cái.

Ăn xong cơm trưa, Liêu An liền lôi kéo Hứa Hướng Sơn  vẫn còn lưu luyến không rời trở về. Hứa Thiên Mạc kéo thân thể buồn ngủ trở về phòng, Thi Dao Vũ phía sau cũng trở về phòng.

"Dao Vũ, mẹ có chút việc tìm con." - Nghiêm Như Tuyết gọi Thi Dao Vũ lại.
Hứa Thiên Mạc ở trước vểnh lỗ tai lên, phát hiện Nghiêm Như Tuyết cũng không có gọi nàng, an tâm chuẩn bị đi ngủ trưa. Mới vừa nằm ở trên giường, Hứa Thiên Mạc chợt dựng lên , mẹ chồng có tiền tìm Thi Dao Vũ sẽ không phải vì nói chuyện đẻ con đi, nghe nói người có tiền đều yêu thích có cháu sớm một chút, nhà bọn họ sẽ không cũng như vậy đi.

Hứa Thiên Mạc tinh thần chấn hưng từ trên giường đáp xuống, không có đi dép, bước chân mềm mại đi tới trên lầu. Hứa Thiên Mạc tựa vào vách tường, một bước nhỏ một bước nhỏ đến cửa thư phòng, vừa mới chuẩn bị đem đầu kề sát ở cửa, cửa liền từ bên trong mở ra .

Thi Dao Vũ vừa ra, không có nhận thức nhìn Hứa Thiên Mạc kề sát ở trên tường hỏi: "Chị đang làm gì, đóng phim nghệ thuật à?"

"Xuỵt, nói nhỏ chút." - Hứa Thiên Mạc từ trên vách tường thoát ly hạ xuống, lôi kéo Thi Dao Vũ đến cửa thang gác - "Mẹ em cùng em nói cái gì?”

"Cái kia.." - Thi Dao Vũ đem thẻ ngân hàng đưa tới trước mặt Hứa Thiên Mạc.

"Em muốn làm gì?” - Hứa Thiên Mạc nhìn thẻ ngân hàng lơ ngơ.

Thi Dao Vũ mang theo ghen tuông nói: "Mẹ em nói em đưa cho chị, nói chị đổi xe đi. Chị nói xem, em mua chiếc xe kia ra bao nhiêu năm , mẹ em đều không cho đổi, vậy mà mẹ lại  nghĩ đến chị."

Hứa Thiên Mạc không có nhận tấm thẻ kia, suy tư nói: "Việc này tất có kỳ lạ."

"Chị quản cái gì, ngược lại mẹ em cho thì chị liền cầm đi."

"Chị tìm em hỗ trợ còn không thể mang lại cho em điều gì tốt, lại nói chị không thật sự là vợ em, chị không muốn.” - Hứa Thiên Mạc đem thẻ ngân hàng nhét lại trong túi tiền áo sơ mi của Thi Dao Vũ.

Xem Hứa Thiên Mạc kiên quyết không muốn, Thi Dao Vũ cũng chỉ đành trước tiên đem thẻ ngân hàng cầm lấy.

"Chị mới vừa lên, không có đi dép, em cõng chị xuống." - Hứa Thiên Mạc mở hai tay ra nói.

"Được rồi, được rồi", Thi Dao Vũ xuống hai bậc cầu thang, hơi cong hạ thân thể, hai tay về phía sau.

Hứa Thiên Mạc cười nhào tới trên lưng Thi Dao Vũ, tóc thắt bím đuôi ngựa chọc  trên cổ Thi Dao Vũ làm cậu cũng cười không ngừng.

Nghiêm Như Tuyết từ trong thư phòng đi ra nhìn thấy cảnh tượng "Liếc mắt đưa tình", nhíu mày, ở trong mắt nàng con trai cùng con dâu quan hệ rất tốt, nhưng nàng lại tận mắt thấy con trai của mình cùng người đàn ông khác lêu lổng, lần thứ nhất Nghiêm Như Tuyết cảm giác mình đối với con trai giáo dục rất thất bại.

.
.
.
"Hợp đồng hợp tác em đi nói chuyện với người ta đi."

Trương Dật đem tư liệu đẩy lên trước Hứa Thiên Mạc. Hứa Thiên Mạc cầm văn kiện, trước tiên không nói gì lật lên xem. Hứa Thiên Mạc xem xong, liền đem văn kiện ném tới trên đầu Trương Dật.

"Làm sao lại gọi em đi Đông Thủy a, em biết mẹ chồng e. là chủ tịch Đông Thủy, nhưng anh quá chiếm tiện nghi, thật là không chịu được."

Trương Dật cười hì hì nhặt giấy tờ tán loạn trên mặt đất lên, "Ai nha, lời không thể nói như vậy, tăng lương cho em, lại nói công ty này em còn có cổ phần, trọng trách cỡ này đành giao cho em thôi."

Hứa Thiên Mạc biết mình không lâu nữa cùng Thi Dao Vũ "ly hôn", nàng không muốn lấy danh nghĩa con dâu chủ tịch đang làm việc chiếm tiện nghi, sau đó đều là còn không trong sạch.

"Em lười đi" - Hứa Thiên Mạc cứng rắn nói.

"Mạc Mạc, không nên như vậy mà, ban đầu đã cùng bọn họ tạo mối quan hệ , cơ hội tốt như vậy không thể lãng phí a?" - Trương Dật túm cánh tay Hứa Thiên Mạc, đầu tựa trên bả vai nàng cọ tới cọ lui: "Mạc Mạc, Mạc Mạc van cầu em."

"Trương Dật, lòng tự trọng của anh đều nát tan rồi." - Hứa Thiên Mạc không rét mà run.

"Tiền so với tự trọng trọng yếu hơn.” - Trương Dật không biết xấu hổ nói.

Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ nhìn ngoài cửa, xem ra nàng chỉ có thể gọi người đến giải cứu nàng , Hứa Thiên Mạc cúi đầu xem Trương Dật, phát hiện hắn trong túi áo có đồ vật.

"Này món đồ gì?” - Hứa Thiên Mạc duỗi ra tay còn lại không bị Trương Dật cầm rút ra hai tấm vé trong túi, là vé xem diễn tấu âm nhạc.

Hứa Thiên Mạc bĩu môi, nàng mới không tin tưởng Trương Dật khắp toàn thân toả ra hơi tiền sẽ tao nhã như vậy đi nghe cái này, "Cái này cho em đi.”

Hứa Thiên Mạc phất tay một cái sau đó nhét vào trong túi của mình.

"Không được, vé này rất khó mua được, anh còn cần nó", Trương Dật muốn đoạt lại, nhưng Hứa Thiên Mạc đã nhét ở trong túi , hắn chỉ có thể vẻ mặt đưa đám, "Mạc Mạc, đưa anh đi, đây là cha anh cho, hắn an bài cho anh đi xem mắt, để cho anh bồi đối phương đi nghe cái này, nếu như anh không đi, sau này em sẽ không còn nhìn thấy anh nữa ."
"Anh đem vé cho em, em liền giúp anh." - Hứa Thiên Mạc cười dùng ngón tay chỉ văn kiện còn đặt ở trên bàn.

"Thành giao.” - Mới vừa rồi còn vẻ mặt đưa đám lập tức liền khôi phục bình thường -  "Liền quyết định như thế.”

Trương Dật vui rạo rực cầm văn kiện rời đi văn phòng Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc đứng lên đến đóng cửa lại, trở lại chỗ ngồi lấy điện thoại di động ra.

Nghe được điện thoại được kết nối, Hứa Thiên Mạc thẳng tắp thân thể: "Trúc Lan, vừa nãy bằng hữu em cho em hai tấm vé, là diễn tấu đàn violon, em không có ai cùng đi, sau đó nghĩ đến chị, vì lẽ đó em muốn hỏi chị có rảnh không?"

"Tốt, thời gian như thế nào?"
Hứa Thiên Mạc nhìn một chút thời gian trên mặt vé: "Buổi tối ngày mai."

"Buổi tối ngày mai? Vậy không được , buổi tối ngày mai trong nhà chị còn có việc" - Tần Trúc Lan tiếc nuối nói.
Nghe được Tần Trúc Lan không thể đi, Hứa Thiên Mạc có chút mất mát, "Cái kia không có  gì, vậy em tiếp tục đi hỏi người khác được rồi."

Hứa Thiên Mạc cúp điện thoại, chạy đi văn phòng Trương Dật, không có ai cùng xem, nàng cầm cái vé này làm gì.
Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc muốn trả hàng, Trương Dật the thé giọng nói, "Không được, tuyệt đối không được, làm ăn phải có uy tín, trừ phi em đem vé trả lại anh, sau đó tiếp tục hoàn thành chuyện em đã đáp ứng anh, bằng không anh sẽ không đồng ý."
Trương Dật một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, Hứa Thiên Mạc cũng chỉ đành trước tiên đem vé quay lại, tùy ý nhét vào trong túi, sau đó trở lại công tác.

Buổi tối khi về nhà, Hứa Thiên Mạc từ bên trong túi quần móc ra chìa khoá, không nhìn thấy vé âm nhạc rơi trên mặt đất.

"Không phải nói muốn trốn ở nhà sao, lại chạy đi đâu rồi ?"

Hứa Thiên Mạc sau khi vào cửa không nhìn thấy Thi Dao Vũ.Em ấy không ở, vậy không thể làm gì khác hơn là Hứa Thiên Mạc đi làm cơm . Bình thường, Thi Dao Vũ ở nhà đều là chủ động làm cơm, nếu cậu không ở là thì Hứa Thiên Mạc sẽ đi làm cơm.

"Vừa nãy mẹ ở cửa, nhìn thấy cái này, đây là của con đi ?" - Nghiêm Như Tuyết đứng ở phía ngoài phòng bếp nói.

Hứa Thiên Mạc quay đầu nhìn lại, là hai tấm vé âm nhạc. Hứa Thiên Mạc không có nhận lấy, "Đây là bạn con cho, mẹ đối với cái này có hứng thú không, nếu có mẹ cầm lấy đi, cùng bạn mẹ đi nghe."

Nghiêm Như Tuyết nhìn thời gian, hỏi, "Con tối mai có rảnh không?"

"Rảnh rỗi a, yên tâm, con có thể tìm việc làm.” - Hứa Thiên Mạc còn tưởng rằng là Nghiêm Như Tuyết sợ cầm vé của nàng sẽ làm nàng không có chuyện gì làm.

"Vậy buổi tối ngày mai cùng đi nghe đi."

"Hả?"
.
.
.

Hứa Thiên Mạc cùng Nghiêm Như Tuyết từ thính phòng trở về đã là nửa đêm , Hứa Thiên Mạc tùy ý cầm điện thoại di động trên tay đặt ở khay trà, hầu như là vừa đi vừa cởi về phòng, nàng hiện tại chỉ muốn rửa ráy sớm một chút sau đó ngủ.

Nghiêm Như Tuyết bưng sữa bò đã hâm nóng lên lầu, điện thoại di động của Hứa Thiên Mạc đặt ở trên khay trà bắt đầu chấn động dữ dội. Nghiêm Như Tuyết do dự một chút, vẫn là đem sữa bò đặt ở trên mặt bàn, cầm lấy điện thoại Hứa Thiên Mạc tiến vào phòng ngủ của nàng.

"Thiên Mạc, điện thoại của con.” - Nghiêm Như Tuyết đứng ở cửa phòng vệ sinh hướng bên trong hô.

Nghiêm Như Tuyết chờ đợi phát hiện không có trả lời, nàng không thể làm gì khác hơn là lại gọi, “Thiên Mạc, điện thoại của con."

Nhưng bên trong vẫn không có người nào đáp lại, nàng có chút lo lắng Hứa Thiên Mạc ở bên trong thế nào, nàng gọi lần nữa vẫn không có tiếng trả lời, liền đẩy cửa đi vào.

Nghiêm Như Tuyết nhìn thấy Hứa Thiên Mạc nằm trong bồn tắm không có động tĩnh, "Thiên Mạc", nàng cất cao giọng lo lắng lại gọi một câu.

Nghe có người gọi mình, Hứa Thiên Mạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, hóa ra nàng không cẩn thận ngủ trong bồn tắm. Hứa Thiên Mạc vuốt mắt đứng lên, không có nhận ra được mình chưa mặc quần áo.
Xương quai xanh tinh xảo ở dưới tóc dài như ẩn như hiện, giọt nước bóng loáng từ người lăn xuống, có lẽ là vì ngâm nước nóng, môi Hứa Thiên Mạc so với bình thường càng thêm hồng đỏ.

Nghiêm Như Tuyết nhìn thấy Hứa Thiên Mạc mỹ lệ đến kinh động lòng người, nàng si mê xem khắp toàn thân Hứa Thiên Mạc từ trên xuống dưới xong, âm thanh trầm thấp khàn khàn nói: "Vừa nãy điện thoại của con vang lên."

Nói xong, dường như muốn trốn từ phòng vệ sinh đi ra ngoài.

Trốn!

Ôi chao? Hứa Thiên Mạc lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, nhìn Nghiêm Như Tuyết đã đi ra ngoài, nàng theo bản năng nắm lấy khăn tắm che  ở trên người, nàng vừa nãy là bị xem hết à. Sự trong sạch của ta, Hứa Thiên Mạc nhìn cửa phòng vệ sinh khóc không ra nước mắt.

Không đúng, mẹ chồng không phải là hoa bách hợp, phỏng chừng ở trong mắt nàng mình chỉ là một thân thể bình thường thôi, Hứa Thiên Mạc nghĩ lại tưởng tượng cũng tiêu tan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play