Chương G17 Dưới sự quan sát của Đại trưởng lão, một trò khôi hài vừa diễn xong.

 

Còn Lục trưởng lão, từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.

 

Vết thương của Vũ Minh Thông chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.

 

Ngay cả khi Lục trưởng lão tới thì ông ta cũng không phải là đối thủ của Vũ Hoàng Minh.

 

Đến đây, để xem bọn họ có năng lực như thế nào.

 

Chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.

 

Sự trở về của Vũ Hoàng Minh ngày hôm đó cũng đã truyền khắp nhà họ Vũ.

 

Từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều biết nhà họ Vũ có cậu hai.

 

Hơn nữa thực lực rất mạnh, ít nhất thì có thể so với cấp bậc trường lão, thậm chí thực lực của một số trưởng lão cũng không bằng Vũ Hoàng Minh.

 

Trưa ngày hôm sau, Vũ Hoàng Minh nhận được tin tức từ người bên cạnh rằng chủ nhân đang đợi anh ở Hương viện, nói rằng có chút chuyện muốn thương lượng với anh.

 

Anh đi theo người hầu tới Hương viện.

 

Đây là sân của Vũ Trường An, nói chung có rất ít người qua lại, trừ mấy người hầu ở ngoài thì không ai được vào nếu không được phép của (Chiến Long Quân trở lại} ChưởñÑg’6T7 chủ nhân.

 

Bên trong chòi nghỉ mát của sân viện, Vũ Trường An đang ngồi ở bên trong, trên bàn có một ấm trà cùng với hai chiếc chén.

 

“Cậu hai, cậu vào đi, tôi không được phép vào.”

 

Nói xong, tên người hầu bước đi.

 

Vũ Hoàng Minh thấy Vũ Trường An đang ngồi ở bên trong chòi nghỉ mát, anh hít một hơi thật sâu.

 

“Ông tìm tôi có việc gì không?”

 

Vũ Hoàng Minh đi vào bên trong chòi nghỉ mát, ánh mắt nhìn đối phương một cách bình tĩnh.

 

Vũ Trường An khẽ cười một tiếng: “Con ngồi đi, uống với ba hai chén trà”

 

Vũ Hoàng Minh trầm mặc không nói gì, anh biết ba dượng nhất định sẽ đi tìm anh, cho dù ông ấy không tìm thì anh cũng sẽ đi tìm ông ấy.

 

Bởi vì có rất nhiều chuyện mà anh muốn biết.

 

“Nếu con có chuyện gì muốn hỏi thì ba đều có thể nói cho con biết.”

 

Vũ Trường An vừa pha trà vừa nói.

 

“Tại sao lại bỏ mặc tôi ở bên ngoài đến ba mươi hai năm mà không gặp tôi một lần?”

 

Lúc Vũ Hoàng Minh hỏi về vấn đề này, anh không hề nổi giận cũng chẳng có biểu cảm gì.

 

Trong lòng anh cảm thấy rất bình tĩnh hoặc có thể nói là đã quen rồi.

 

Đương nhiên, tất cả mọi thứ bây giờ đều đã khác.

 

Anh đã có vợ và con gái, bọn họ chính là người thân của anh.

 

Thế nhưng anh vẫn cảm thấy rất kì lạ là vì sao ba dương lại bỏ mặc anh sống ở bên ngoài tới ba mươi hai năm.

 

“Ngày hôm qua chắc hẳn anh trai đã nói với con một số chuyện rồi phải không, thật ra ba cũng không đồng ý, thế nhưng là do ba không còn lựa chọn nào khác”

 

Vũ Trường An cười khổ, ông ấy lắc lắc đầu, làm sao ông ấy lại cam tâm bỏ đứa con của chính mình ðở bên ngoài nhiều năm như vậy chứ, thế nhưng lúc đó ông ấy không còn lựa chọn nào khác?

 

Vũ Hoàng Minh không nói gì mà chỉ lằng lặng lắng nghe.

 

“Năm đó, ba và mẹ của con tình cð gặp nhau, sau đó mới đến với nhau”

 

“Khi đó vợ cả của ba đã mang thai, chúng ta đã đính hôn cho nên chuyện kết hôn là đương nhiên. Thế nhưng, trong một lần ba đi làm nhiệm vụ của gia tộc, ba đã quen mẹ của con.”

 

“Trong suốt nửa năm đó, ba với bà ấy trải qua rất lần sinh tử, có thể nói là hỗ trợ nhau trong lúc gặp nạn, nếu không có hoặc không có bà ấy thì cả hai chúng ta đều có thể sẽ chết.”

 

“Khi đó, bà ấy không biết ba là người nhà họ Vũ”

 

“Trong một lần bà ấy vô tình bị trúng độc, không có thuốc nào giải được, thế nhưng loại đọc này lại cần âm dương hòa hợp cho nên, ba đã….”

 

Nói tới đây, Vũ Trường An dừng lại.

 

Vũ Hoàng Minh hiểu được điều này có nghĩa là gì, anh gật gật đầu, không nói gì.

 

“Về sau thì có con.”

 

“Ba mang bà ấy trở về gia tộc, con cũng biết đấy, gia tộc của chúng ta ẩn cư đã lâu, quy củ không giống với thế giới bên ngoài, ba là con trưởng của gia tộc cho nên có thể cưới rất nhiều VỚ “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play