Chương 561: Ai cho cậu lá gan dám đến tấn công Bắc Sơn

 

“Chính chù rốt cuộc cũng xuất hiện rồi sao?”

 

“Tôi còn cho rằng, cậu không chịu nổi cơ chứ”

 

‘Vũ Hoàng Minh giơ tay lên lau vết máu trên khóe mắt, nhếch miệng cười.

 

Anh ta chậm rãi thu hồi trường tay trong tay lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ace lúc này đang đứng cách đó vài mét.

 

“Không ngỡ rằng vậy mà lại là cậu.”

 

Ace đương nhiên nhận ra Vũ Hoàng Minh, thật ra mà nói thì đây cũng không phải lần đầu tiên hai người giao đấu với nhau.

 

Mấy năm trước, Vũ Hoàng Minh vừa mới trờ thành Thiên Vương không lâu, đối thủ đầu tiên chính là Ace.

 

Nhưng mà khi đó, Vũ Hoàng Minh tuổi trẻ khí thịnh, thực lực cũng không phải rất mạnh. So với Ace,còn yếu hơn một chút.

 

Nhưng cho dù như vậy, Vũ Hoàng Minh cũng đánh ngang tay với đổi phương rồi.

 

Nhưng nhìn chung vẫn là Ace giành được một điểm.

 

Miệng vết thương trên người Vũ Hoàng Minh nhiều hơn so với đối phương hai nơi.

 

Từ đó mà xem thì khi đó vẫn là Ace thắng.

 

Lúc này, hai người lại lần nữa chạm mặt, có thể nói là lần giao đấu thứ hai.

 

“Bao nhiêu năm như vậy trôi qua, không biết rằng thực lực của cậu có tiến bộ hay không, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, tôi nhường cậu một chiêu”

 

Vẻ mặt cười lạnh của Ace đầy vẻ chế nhạo, nhưng trên thực tế chính là vì muốn chèn ép khí thế Vũ Hoàng Minh.

 

Cái tên này ở trên chiến trường đã giết biết bao nhiêu binh sĩ của mình như vậy, khí thể trên người đã hoàn toàn ngưng tụ, sát ý sục sôi.

 

Lục chọn đánh bừa với anh ta lúc này tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt Chỉ cần bản thân tiếp được một chiêu của anh ta, khí thế của đối phương ít nhất cũng yếu đi ba phần.

 

Con người đều là như thế đấy, đối thủ đã nhường một chiêu rồi mà vẫn không chiếm được ưu thế, cũng xem như là đã thua rồi.

 

Vũ Hoàng Minh làm sao lại không biết Ace suy nghĩ cái gì, anh ta lúc này vẫn còn trong trạng thái kích hoạt kỹ năng bí mật cuồng huyết, tổng thể sức mạnh đều mạnh hơn so với đối phương.

 

Đối phương hiền nhiên không muốn lấy cứng đối cứng với bản thân, nhưng cho dù như vậy thì sao chứ, thật sự cho rằng anh không có biện pháp gì hay sao?

 

Khóe miệng Vũ Hoàng Minh hơi hơi nhếch lên: “Xem ra ba năm không gặp, cậu vẫn vô cùng tự tin về thực lực của mình nhì.

 

Trường đao trong tay Ace hơi hơi nâng lên: “Đương nhiên là như thế rồi, ra tay đi, đề tôi xem xem, trong ba năm qua, thực lực của cậu rốt cuộc đã tiến bộ bao nhiêu!”

 

Chiến đấu, không chỉ là dựa đánh nhau, càng quan trọng hơn là nắm chắc tâm lý đối phương.

 

Đánh bại đối phương về mặt tâm lý, vậy cơ hội thắng của trận chiến này đã gần như nắm chắc trong tay rồi.

 

“Một khi đã như vậy, tôi đây sẽ thỏa mãn cậu.”

 

“Acel”

 

“Tiếp được rồi!”

 

‘Vũ Hoàng Minh khẽ quát lên một tiếng.

 

Hai chân bỗng nhiên di chuyểi , trong nháy mắt, toàn bộ mặt đất sụp xuống.

 

Thân thể anh ta giống như bóng đen vậy, trong nháy mắt lao tới.

 

Đao Ấm Huyết trong tay trực tiếp chém thẳng về phía Ace.

 

Những chiến sĩ chung quanh đó đã sớm đã bị dọa cho choáng váng.

 

Sát khí sắc bén kia thổi qua khiến khuôn mặt bọn họ cảm thấy đau đớn giống như bị dao cắt vậy.

 

Thậm chí, trên mặt một số chiến sĩ đã rì ra một vài vết máu.

 

Lúc Ace cảm nhận được sát khí mạnh mẽ kia của Vũ Hoàng Minh, sắc mặt anh ta biến đổi dữ dội, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

 

Anh ta thậm chí không dám tường tượng rằng, mới ba năm không gặp này, thực lực của tên Vũ Hoàng Minh này vậy mà đã mạnh gấp ba lắn so với ba năm trước đó.

 

Thậm chí còn mạnh hơn!

 

“Ngăn lại cho tôi!”

 

Cánh tay anh ta vừa cử động, đột nhiên vung trường đao trong tay ra, cắt ngang phương hương tấn công của Vũ Hoàng Minh.

 

“Keng!”

 

Các lưỡi kiếm đối mặt với nhau, một luồng không khí đáng sợ bùng nồ về bốn phía xung quanh.

 

Những binh lính cách trận chiến vài mét đó đều bị luỗng không khí cuồng bạo làm rung chuyển, lui về sau mấy bước.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nửa bước cũng không rời.

 

“Muốn đánh bại tôi sao, năm mơ đi!”

 

Ace cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.

 

Quần áo trên người anh ta đều trực tiếp nổ tung, cơ bắp cả người phồng lên, gân xanh cũng nồi cả lên.

 

Trên mặt Vũ Hoàng Minh mang theo một nụ cười lạnh lẽo: “Phải vậy không?”

 

“Tuy rằng tôi không biết là ai cho cậu lá gan dám đến tấn công Bắc Sơn của tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play