Chương 377: Màn đêm chẩm chậm buông xuống.

Sắc trời đã chuyển qua trạng thái của sáu giờ chiều, mọi thứ đều trờ nên tối đen.

Thời điểm Vũ Hoàng Minh đợi những người khác trỡ lại thôn Cổ Kiếm, đã là bảy giờ tối rồi.

Tuy nhiên, một số người tạm thời không muốn làm gián đoạn việc nghì ngơi của chú Điên trong lúc này, thay vào đó họ nghỉ ngơi trên xe.

Đêm miền nam lạnh hơn đêm miền bắc, cái lạnh này là lạnh đến tận xương tủy.

So với cái lạnh khô khốc ð miền bắc, tuy rằng miền nam không có tuyết rơi, nhưng cái lạnh ầm ướt này người thường khó có thể chịu được.

Trong xe, Tô Thanh Trúc ôm Minh Trúc ð vị trí bên trên an tâm chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài xe, Vũ Hoàng Minh, Đông Hoàng Hải, Mai Nguyệt Thường và Cổ Nhị Ngưu đang đốt lửa trại cháy rực.

Ánh lửa chiếu lên bốn gương mặt đỏ bừng bừng.

“Anh Hoàng Hải, chúng ta có lấy lại đình Sơn Thần không?”

Vũ Hoàng Minh đang hút một điếu thuốc, cau mày hỏi.

Đình Sơn Thần đã bị Sờ Quân Kim lấy mất, nếu không có Đình Sơn Thần, bọn họ coi như không thể tiến vào khu di tích.

“Thực ra, không cần cũng vẫn có thể vào được”

“Mang đình Sơn Thần cũng chỉ vì an toàn mà thôi, bời vì chúng ta chưa tìm thấy tất cả các mành”

“Nếu không, tại sao anh phải bảo em chuẩn bị hai mưới kg thuốc nồ C42”

Đông Hoàng Hài mìm cười.

Để vào khu di tích, điều thiết yếu là không thể thiếu.

Tuy nhiên, nếu hoạt động không tốt, chỉ có.

thể cho cửa chính nồ tung.

Hai mưới kg thuốc nồ C4, lo gì một tấm thép.

dày nửa mét, đều có thể dễ dàng xuyên thủng.

“Cũng đúng”

‘Vũ Hoàng Minh gật đầu.

Là do anh đã nghĩ quá nhiều.

Tuy vậy… đình Sơn Thần bị Sờ Quân Kim lấy đi, trong lòng luôn cảm thấy có chút khó chịu.

Dù sao đó cũng là đồ của thôn, mà lại bị người ngoài lấy đi mất.

Nhìn vẻ mặt phức tạp của Vũ Hoàng Minh, Đông Hoàng Hải liền biết anh đang nghĩ gì.

Anh ta vươn tay vỗ vỗ bờ vai Vũ Hoàng Minh: “Em đừng nghĩ nhiều như vậy, không có Đình Sơn Thần cũng không có vấn đề gì.”

‘Vũ Hoàng Minh cũng không biết đáp lại điều gì cho phải, nên anh chỉ gật đầu.

“Đúng rồi, anh Hoàng Hải, vị trí của di tích là ð đâu?”

“Không phải anh nói trước kia các anh đã từng đến rồi sao?”

Câu hỏi này đã ấp ù trong lòng Vũ Hoàng Minh từ lâu, nhưng chưa có cơ hội đề hỏi.

“Vị trí của di tích là ngoại ô thành phổ Ninh Bình, cố đô của nước ta, một nơi có long mạch”

Sắc mặt Đông Hoàng Hải trở nên có chút ngưng trọng.

Bọn họ đã từng đi qua di tích đó, nhưng họ ‘thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng di tích đó lại nằm trong long mạch.

Hơn nữa, nó còn ð vị trí đầu rồng, hoa văn này được người trong nghề gọi là vệt rồng.

Loại di tích này không xuất hiện thì thôi, một khi nó lộ diện sẽ gây ra dư chấn lớn.

Hoàng Hài cũng không biết là người nào có.

thể ra tay đặt di vật to lớn này phía trên đầu rồng như vậy.

“Long mạch?”

Vũ Hoàng Minh không biết nhiều về loại chuyện này.

Trong mắt anh có chút nghi hoặc, không hiểu lắm.

“Chuyện này để Nhị Ngưu giải thích kĩ càng.”

Đông Hoàng Hải nhìn về phía Cổ Nhị Ngưu.

Cổ Nhị Ngưu cười hì hì, gãi đầu.

“Anh Hoàng Minh này, Bắc Sơn đã trải qua thăng trầm hàng nghìn năm, tam hoàng ngũ đế, và rất nhiều vị vua”“

“Mỗi một vị hoàng đế, giống như là dân gian đã lưu truyền, đều là người có mệnh của rồng.”

“Nếu muốn một triểu đại đi lên, thì thứ như.

số mệnh là không thể thiếu. Mà long mạch thực.

sự đã trấn áp toàn bộ số mệnh của vương triều.

“Nói phiếm đi một chút, đó là một chiếc đầu rồng thật chôn trong lòng đất, trấn áp số mệnh của toàn bộ vướng triểu. Nói một cách thực tế hơn, đó là hướng của dấy núi, có hình dạng giống như một con rồng, và giống như một hoàng đế.”

Sau khi nghe Cổ Nhị Ngưu giải thích, Vũ Hoàng Minh đã hiều ra một chút.

Nhưng vẫn có chút gì đó chưa rõ ràng, ánh mắt anh còn có chút nghỉ ngỡ.

Tựa như nhìn ra được biểu hiện trên gương mặt Vũ Hoàng Minh, Cổ Nhị Ngưu vỗ vai anh.

“Anh Hoàng Minh, hãy lấy thôn Cổ Kiếm của chúng ta làm ví dụ, nó cũng có long mạch”“

Sau đó, bản thân chỉ về phía dãy núi trập.

trùng cách đó không xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play