Chương 344:

Bảo vệ Tô Thanh Trúc “Leng keng.”

Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên.

Cảm lên xem thử, đó là một email gửi tới từ quân vương.

Mỡ ra xem, trên đây là tất cà tư liệu của một số người, bao gồm những gì họ đã làm cái gì, đi qua nơi nào đều được ghi chép rõ ràng trên đó.

Nhìn xuống dưới, khoảng chừng nhiều hơn cả trăm người.

Đôi mắt Vũ Hoàng Minh hơi nheo lại, những người này đều là người tình nghỉ.

Quân vương hẳn là sớm đã điều tra rõ ràng, chỉ là chưa có một cơ hội thích hợp mà thôi.

Bây giờ, anh đã trờ về.

‘Vậy chuyện này, giao ngay cho anh làm.

Chờ khi anh giải quyết xong bên này, bên kia anh Hải Từ hẳn là cũng gần như vậy.

Cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn anh giúp cái gì.

ð Huế.

Phố Cổ.

Trong một cửa hàng đồ cổ.

“Ông chủ, thứ này thật không thề rẻ hơn một chút sao?”

Đông Hoàng Hải cẩm một chiếc mâm nhò.

bằng đồng trong tay.

Dưới đáy mâm có khắc nhiều hoa văn kỳ còn có một số chữ viết không được biết.

“Thưa ngài, thứ này thực sự không thể rẻ hơn được.”

Ông chủ cửa hàng đồ cổ mướt mồ hôi lạnh.

Người này là một chuyên gia.

Bất cứ thứ gì hễ qua tay ông ta, chỉ cần nhìn thoáng qua một chút là có thể biết tỏng được rốt cuộc đó là hàng thật hay hàng giả.

Trong lòng ông ta cũng biết rõ chiếc mâm đồng nhỏ này được lấy từ tay một người đàn ông già.

Lúc đó cùng lắm chỉ có ba mươi triệu, nhưng bây giỡ là ba trắm triệu.

Hơn nữa, thứ đồ chơi này đã đặt ð trong cửa hàng của ông ta hơn hai năm.

Không ít người đến hỏi nhưng khi nhìn thấy.

những hoa văn, chữ viết trên chiếc mâm đồng nhỏ thì không ai muốn cả.

Vì nó rõ rành rành như thế.

Rõ ràng, những thứ trên kia chỉ được nhặt một cách tình cỡ.

Cuối cùng, người này muốn có nó, anh ta trả giá hết lần này đến lần khác, và cuối cùng chỉ còn lại sáu mươi triệu.

Nếu lại giảm thấp xuống nữa, thậm chí tiềển thuê cửa hàng đặt chiếc mâm ð trong cũng sẽ không đủ.

“Ông chủ, ông xem tôi thành tâm muốn có.

nó, giá bốn mươi lăm triệu, tôi muốn có nó, bây giờ không bằng lòng với tôi ngay đi!”

Đông Hoàng Hải ngay lập tức đặt mọi thứ trong phòng lên bàn, diễn một bộ mặt rằng sẽ rời đi ngay lập tức nếu không đồng ý.

Ông chủ xem ra muốn anh ấy đi rồi liền vội gật đầu đồng ý.

“Được, vậy tôi bán lỗ cho cậu!”

Đông Hoàng Hải cười cười, trực tiếp cầm lấy.

cái mâm đồng nhỏ.

Trái tim của ông chủ đang rỉ máu, thứ này…

nhất định là đồ giả.

Lúc trước, anh cũng mù quáng và thu thập.

những thứ đồ chơi như thế này.

Có điều, khi Đông Hoàng Hải rời khỏi cửa hàng đồ cổ, anh ta lập tức rời khỏi Phố Cồ.

Xuất hiện tại một toàn nhà dân bên kia đường.

Bên trong ngôi nhà dân ấy, Nhị Ngưu và Mai Nguyệt Thường đang chăm chú theo dõi đình Sơn Thần cao một mét trước mặt.

Trên tay còn cầm sổ tay, dưỡng như nó đang ghỉ lại điều gì đó.

Khi thấy Đông Hoàng Hải trỡ về, cả hai đứng dậy và nói: “Anh Hải Từ”

“Mọi việc thế nào rồi, đã dịch được bao.

nhiêu rồi?”

Mai Nguyệt Thường Nguyệt Thường nhìn cuốn sổ trên tay và nói rõ ràng: “Gắn mười ba mảnh vỡ có nội dung và bản đồ.”

Nhị Ngưu cũng nhìn quyển sổ trên tay, vẻ mặt lập tức xấu hồ, có chút thật thà, sờ gáy.

“Tôi chỉ mới dịch nội dung của năm mảnh vỡ, ‘và còn bản đồ vẫn chưa dịch.”

Đồng Hoàng Hài không còn gì để nói, lấy chiếc mâm đồng anh ta vừa mua được ra, đưa tay vỗ vỗ một cái, lúc này, đừng chụp ảnh các bộ phận được dán trên mâm đồng ngay lập tức.

“Đây cũng là một trong những mảnh cuối cùng”

Anh đặt những mảnh vỡ trong tay lên bàn: “Nguyệt Thường, cô có thể dịch nó ra xem có thể tìm ra được nội dung gì không.”

“Được”

Mai Nguyệt Thường Nguyệt Thường đi đến bên cạnh mành vỡ, chăm chú quan sát các hoa văn và các ký tự không biết tên trên đó.

Đông Hoàng Hải nhìn lịch một chút, ánh mắt lộ ra chút nghiêm nghị: “Mười tám, mấy ngày nữa là lập đông. Nhanh thôi, sắp tới rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play