Chương 153: Nói thật

Sắc mặt của Trần Văn âm trầm như nước.

Ông ta sð vết cắt lạnh buốt trên mặt, một vết máu đỏ tươi dính trên ngón tay.

Nhìn từ một dao vừa rồi, ông ta biết, mình không phải là đối thủ.

Chứ đừng nói là dùng tới vũ khí, cũng không có khả năng.

“Rốt cuộc hai người là ai? Vì sao muốn đến tìm tôi gây phiền phức?”

Giọng nói của Trần Văn có chút lạnh lùng.

Hai ngưỡi này đến đây không có ý tốt.

Dựa vào một mình mình, rất khó chạy khỏi tay bọn họ.

“PhùI”

Một làn khói thuốc phả ra từ trong miệng Vũ Hoàng Minh, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta.

“Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chỉ là muốn biết tin tức liên quan đến tổ chức Ám Dạ mà thôi, ông nói chỉ tiết cho tôi, tôi sẽ cho ông một cơ hội sống sót”

Sắc mặt Trần Văn hoàn toàn lạnh xuống, “Cậu dám giết tôi?”

Nếu như mình không nói, chẳng lẽ bọn họ còn muốn giết mình hay sao?

Phía sau một hầu gia, thế nhưng có rất nhiều chỗ dựa.

Trừ khi là cấp soái năm sao trở lên, mới có thể không nhìn quy tắc, giết chết một hầu gia.

Nhưng mà, nghe được câu này, Vũ Hoàng Minh lại nhếch miệng mỉm cười.

“Nếu ông đã nghĩ như vậy, vậy cũng có thể.”

“Chắc chắn ông đang đoán thân phận của tôi đúng không, nhưng mà tôi có thể nói cho ông, không cần đoán, ông không đoán được đâu.”

Nhìn nụ cười trên mặt Vũ Hoàng Minh, trong lòng Trần Văn có chút rụt rè.

Người trẻ tuổi kia, không khỏi quá ngông cuồng rồi.

Một hầu gia, nói giết là có thể giết sao?

Thế nhưng ông ta không dám đánh cược.

Không dám đánh cược thân phận của người này, có phải là cấp soái năm sao trở lên hay không.

“Hai vị, tôi thật sự không có nhiều thông tin về tổ chức Ám Dạ”

“Tôi chỉ biết là, tổ chức Ám Dạ có một chỉ nhánh ởð Cổ Dương, chuyên nhận đơn lấy tiền, thay người khác làm việc.

“Nhưng mà tôi thật sự không biết rõ người chống đỡ phía sau là ai.”

Mồ hôi lạnh ứa ra trên mặt Trần Văn, bởi vì ông ta đã trông thấy trong tay người đàn ông đứng bên cạnh người trẻ tuổi kia đã có thêm một con dao.

Ông ta không hề nghỉ ngờ, nếu mình dám nói dối thêm một câu nữa, con dao kia sẽ cắm lên ngay giữa trán mình.

“Như vậy sao?”

“Tôi lại cho ông một cơ hội nói thật.”

“Nếu tôi lại nghe được lời nói dối, con dao này…”

“Vào! “

Lời còn chưa dứt, con dao đã xẹt qua cổ Trần Văn.

Một vết máu chảy ra từ miệng vết thương của ông ta.

“Lần tiếp theo, chính là đầu của ông!”

Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của Vũ Hoàng Minh đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.

Ánh mắt lạnh như băng, rơi vào trên người Trần Văn.

Trần Văn chỉ cảm thấy mình giống như bị một con hổ để mắt tới, toàn bộ phía sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Người trẻ tuổi này, còn kinh khủng hơn người đàn ông kia.

“Tôi…

“Hai vị đại nhân.”

Trần Văn đổi giọng, từ anh bạn biến thành đại nhân.

Bởi vì ông ta rất rõ ràng, địa vị của hai người này tuyệt đối là lớn đến đáng sợ.

“Tôi biết, chính là chỉ nhánh của tổ chức Ám Dạ ở thành phố Cổ Dương có ba vị hầu gia chống đỡ, có tướng quân hay không, tôi thật sự không biết”

Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh nhướng mày.

Ba hầu gia chống đỡ?

Xem ra, tổ chức Ám Dạ này không hề nhỏ.

Hơn nữa, ở thành phố Cổ Dương chỉ là một chi nhánh.

Đây chẳng phải có nghĩa là tổ chức Ám Dạ cũng có chi nhánh ở Bắc Sơn sao?

Sắc mặt của anh có chút trầm xuống, xem ra, vẫn nên truy đến cùng.

“Là ba hầu gia nào”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play