Chương 137: Cô nghĩ tôi không mua nổi sao?

Thành phố Vân Xuyên.

Bên trong trung tâm thương mại.

Tô Thanh Trúc và Vũ Hoàng Minh dẫn theo Dâu Tây đi dạo ở trên phố.

Hai ngày nữa chính là bửa tiệc Vân Thương, Tô Thanh Trúc chuẩn bị cho Vũ Hoàng Minh một bộ vest.

Nếu không mặc một bộ quần áo thoải mái, sẽ khiến người ta cảm thấy không tôn trọng bữa tiệc này.

“Ba, con muốn ăn kem.”

Vũ Hoàng Minh ôm Dâu Tây, Dâu Tây thèm thuồng nhìn cửa hàng kem ở cách đó không xa.

“Được, ba mua cho con.”

Vũ Hoàng Minh cười ha ha, ôm Dâu Tây, muốn đi mua kem cho cô bé.

Tô Thanh Trúc ở một bên nhìn hai người, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.

Mua kem xong, ba người ởi lên lầu hai.

Đi dạo khắp nơi, rồi đi vào một cửa hàng âu phục hàng hiệu.

Trong cửa hàng có rất nhiều kiểu dáng, Tô Thanh Trúc vừa xem vừa lựa chọn quần áo cho Vũ Hoàng Minh.

“Bộ này thế nào?”

Tô Thanh Trúc cầm lấy một bộ vest màu xanh biển.

Vũ Hoàng Minh nhìn thoáng qua rồi lắc lắc đầu, cưỡi nói: “Bỏ đi, chọn cho anh một bộ màu đen. Anh sợ mặc màu xanh lam sẽ đẹp trai quá, làm lu mờ sự nổi bật của những ông chủ đó.”

Tô Thanh Trúc trừng anh một cái, mím miệng cười khẽ: “Anh chưa đến mức đó đâu?”

“Cầm đi thử xem”

Tuy nhiên, cô gái bán hàng ở bên cạnh lại lên tiếng.

“Cô gái, âu phục ở đây rất đắt tiền, nếu cô không xác định mua thì tốt nhất không nên thử”

Từ khi ba người bước vào trong cửa hàng cô ta đã rất khinh thường.

Ba người ăn mặc đều rất bình thường, ngay cả túi xách trên người người phụ nữ cũng chỉ có mấy triệu.

Người đàn ông này thì càng bình thường hơn, toàn bộ đồ trên người cộng lại cũng chỉ đến mấy trăm ngàn.

Giá niêm yết của những bộ quần áo này đều là mấy chục triệu, không biết hay sao mà lại dám thử?

Vũ Hoàng Minh vừa nghe vậy, lập tức bật cười.

“Tôi không thử, sao tôi biết có hợp người hay không, nếu như không hợp với tôi, tôi mua làm gì?”

Mặc kệ là ở đâu, cũng không thiếu người mắt chó không biết nhìn người này.

Cô gái bán hàng kia hơi hơi mỉm cười: “Chào anh, nếu anh có thể mua nổi, anh có thể tùy ý thử. Còn nếu anh không mua nổi, xin hãy ra cửa rẽ trái, đi cửa hàng khác mà xem”

Ý mỉa mai trong lời nói kia không cần nói cũng biết.

Rất hiển nhiên, cô ta cảm thấy người đàn ông này rõ ràng là không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy.

Sắc mặt Tô Thanh Trúc có chút khó coi, ra vẻ muốn lên tiếng.

Nhưng mà, Vũ Hoàng Minh lại ngăn cản cô.

Tô Thanh Trúc có chút khó hiểu, sao phải ngăn cản mình chứ?

“Cô cảm thấy tôi không mua nổi?”

Vũ Hoàng Minh nhìn cô gái bán hàng trước mặt, trước sau vẫn nở nụ cười.

“Xin hỏi anh, nếu như anh mua nổi, có thể lựa chọn thiết kế riêng, thiết kế kiểu dáng và phong cách, đều có thể dựa theo yêu cầu của anh.”

Cô gái bán hàng cũng không phải đồ ngốc, bán một bộ quần áo cô được trích bao nhiêu phần trăm.

Nhưng nếu thiết kế riêng một bộ, vậy thì không giống rồi.

Giá cả đề thiết kế riêng một bộ, ít nhất cũng phải hơn 300 trăm triệu.

Cô ta có thể được trích hơn 30 triệu phần trăm, giá cả càng cao, số tiền trích phần trăm cũng càng nhiều.

Nếu người đàn ông này mua nổi, vì sao không thiết kế chứ?

Vũ Hoàng Minh cười ha ha: “Cô thật là thông minh, nếu đã nói như vậy, vậy thì tôi sẽ thiết kế một bộ xem sao”

Cô gái bán hàng vừa nghe vậy, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn Vũ Hoàng Minh.

“Anh…anh đang nói giỡn sao?”

Cô ta cảm thấy, Vũ Hoàng Minh không thể lấy ra nhiều tiền như vậy để thiết kế một bộ vest được.

Sắc mặt Vũ Hoàng Minh trầm xuống: “Sao? Cảm thấy tôi không có năng lực đó sao?”

Cô gái bán hàng vội vàng lắc đầu, cười lạnh một tiếng: “Không không không, anh có năng lực hay không cũng không liên quan tới tôi, nếu như anh muốn thiết kế riêng thì mời sang bên này. Còn nếu anh không mua, mời anh ra cửa rẽ trái.”

Tô Thanh Trúc nghe vậy, hoàn toàn không nhịn được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play