Chương 12 Mẹ cha nó.

Tập đoàn Tô Thị.

Lầu cao nhất.

Thang máy chầm chậm mở ra, Vũ Hoàng Minh dẫn theo Sở Thanh Nam đi vào tâng thượng.

Mà thư kí Vương sớm đã đợi ở cửa.

Chỉ là, cô không ngờ đến, người xuất hiện lại không phải là cậu Lưu Thanh Bằng, mà là hai người lạ mặt.

Gương mặt đầy sự nghỉ hoặc, hỏi: “Hai vị, hai người là…”

Khóe miệng Vũ Hoàng Minh khẽ nhếch lên: “Tôi là chồng của Tô Thanh Trúc, Vũ Hoàng Minh!”

Thư kí Vương nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt.

Cái tên này, ở nhà họ Tô, là một cấm kị!

Bất kể là ai, đều không được phép nhắc đến cái tên này.

Bởi vì, chính người đàn ông này, khiến nhà họ Tô ở Minh Xuyên, cả thời gian mấy năm liền, đều không ngóc đầu lên được.

Cho đến hôm nay, mới có chút chuyển biến tôt.

Nhưng bây giờ, chính chủ xuất hiện rồi!

“Anh…anh…”

Thư kí Vương kinh ngạc không thôi lùi về sau hai bước, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn Vũ Hoàng Minh.

“Phiền cô giúp tôi đến phòng họp thông báo.

một tiếng, cứ nói tôi đến nói chuyện, không phải đến gây chuyện”

Vũ Hoàng Minh trên mặt nở nụ cười.

Thư kí Vương nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh, cô rất rõ, người đàn ông trước mắt này trở về quá đúng lúc rồi.

Là thư kí của tổng giám đốc Tô, đối với chuyện của nhà họ Tô cũng biết chút ít.

Bây giờ, Tô Thanh Trúc nhanh chóng phải gả cho cậu chủ nhà họ Lưu, Lưu Thanh Bằng.

Theo kế hoạch trước đó, điều đó cơ bản đã rất chắc chắn.

Nhưng, sự xuất hiện của Vũ Hoàng Minh, chuyện này sợ là sẽ rắc rối đây.

Chỉ là, còn chưa để cô kịp nói gì, Vũ Hoàng Minh liền khoát tay: “Bỏ đi, rất lâu không gặp bố vợ rồi, tôi tự mình vào đi”

Con mắt xinh đẹp của thư kí Vương thãn thờ, còn không kịp phản ứng lại, Vũ Hoàng Minh đã đẩy cửa phòng họp ra.

Giây phút đó, trong phòng họp, tất cả người nhà họ Tô đều đồng loạt chĩa ánh mắt về phía Vũ Hoàng Minh.

Mà khi Tô Thanh Trúc nhìn thấy Vũ Hoàng Minh xuất hiện ở cửa phòng họp, trong con mắt xinh đẹp đầy sự bất ngờ.

“Anh….sao anh lại đến đây?”

€ô còn tưởng rằng, người xuất hiện là Lưu Thanh Bằng.

Lại ngàn vạn lần không nghĩ đến, người đến lại là Vũ Hoàng Minh.

Còn về ông Tô, Tô Cao Cường, Tô Thanh Mai, Tô Trung Đức, Tô Phong, đều ngay ra.

Cậu ta!

Về rồi?

Tô CƯờng đứng phắt dậy, nét mặt âm trầm.

“Là cậu! Tên tiểu tử năm đó!”

Vũ Hoàng Minh khẽ mỉm cười: ” Lâu rồi không gặp, bố vợ…tương lai!”

Bố vợ?

Những người nhà họ Tô khác nghe vậy, nhất thời sắc mặt cũng biến đổi!

Cậu ta, chính là người đàn ông làm cho Tô Thanh Trúc sinh con năm đói Khiến nhà họ Tô, tất cả mọi người mất mặt suốt mấy năm?

Ông Tô đạp mạnh tay xuống bàn, trên gương mặt già nua trắng bệch lộ ra sự tức giận.

“Là cậu, tên nhóc họ Vũ đó, cậu còn có mặt mũi xuất hiện ở đây à?”

Thấy ông lão tức giận, tất cả mọi người nhà họ Tô đều không bình tĩnh nữa.

“Tên nhóc họ Vũ, nơi này không phải nơi cậu nên đến, cút ra ngoài đi!”

“Đúng, cút đi cho ta”

“Cút nhanh đi.”

Ánh mắt Vũ Hoàng Minh quét qua một lượt đám người đó, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nhưng, đáy mắt lại xoẹt qua ý muốn giết người, lại vô cùng lạnh lùng.

Có điều rất nhanh, đã hồi phục lại bình thường.

“Quả thực là làm khó mọi người rồi, xin lỗi, khiến mọi người mất mặt nhiều năm như vậy”

Nói xong, cúi người trước mọi người.

“Cút!”

Tô Cao Cường giơ tay chỉ ra cửa, sắc mặt rất khó coi.

“Tên nhóc họ Vũ, năm đó tôi không đối đầu với cậu, chỉ là hi vọng cậu có thể tự mình hiểu, nhưng tôi tính trăm ngàn kế, không tính đến bước cậu có bản lĩnh này, cùng con gái tôi sinh ra một nghiệt chủng!”

Nghe vậy, trong mắt Vũ Hoàng Minh bỗng lạnh.

Mà sau đó lại khế cười: ” Bố vợ, cho dù nói thế nào! Đó cũng là cháu ngoại của bố, cháu gái ngoại của bố là nghiệt chủng, vậy bố…và những người khác, tính là cái gì đây?”

“Con hoang sao?”

Giây phút đó, cả phòng họp của nhà họ Tô đều yên tĩnh.

Câu nói này của Vũ Hoàng Minh, đã mắng hết cả trên dưới nhà họ Tô một lượt.

Sở Thanh Nam đứng ở cửa khóe miệng co rút, võ mồm của ông Vũ, đúng là không kém chút nào.

Nhớ năm đó, đại chiến biên giới phía Bắc.

Một mình ông Vũ, cách sông gọi đầu hàng, ước chừng mắng liên tiếp hai tiếng đồng hồ không lặp câu nào, hơn nữa ở trong đó không có một câu từ nào thô tục, mắng đến mức ba trăm ngàn quân địch ở bên kia nổi giận đùng đùng.

Người đứng đầu ở đối diện, lại tuyên bố sẽ xé rách miệng ông Vũ.

Cảnh đó, đừng nói là Sở Thanh Nam, mười vạn quân chiến sĩ, đều nhìn đến ngây ngốc.

Trình độ mắng người của ông Vũ, tuyệt đối là đệ nhất ở Bắc Sơn này.

Anh áy xếp thứ hai, thì ai dám xếp số một.

Khung cảnh trước mắt này so với lần đó, đúng là tốt hơn.

Chính là không biết, mấy thứ đồ cũ của nhà họ Tô này, không chịu được vài câu nói của ông Vũ.

“Vô liêm sỉ!”

Ông lão nhà họ Tô tức giận đến mức mặt mũi xanh mét, chỉ vào Vũ Hoàng Minh tức giận nói:”

Cậu….cậu cút mau cho tôi! Nhanh chóng cút đi!”

“Ông à, cháu có nói thế nào cũng kaf cháu rể của ông, ông sao lại có thể đuổi cháu chứ?”

Vũ Hoàng Minh nhìn Tô Thanh Trúc, trong mắt mang theo ý tức áy náy.

Người phía sau phát hiện ra ánh amwts của anh, nhưng lại không tự chủ cúi thấp đầu, tròng mắt đỏ hoe.

“Vũ Hoàng Minh! Tôi nói cho cậu biết, hoặc là bây giờ cậu biến mất cho tôi, hoặc là…tôi tìm người đánh cậu, đừng tưởng rằng, vào trong gió lăn lộn vài năm thì giỏi lắm, trong mắt tôi, cậu vẫn chả là cái thá gì như cũ”

Tô Cao Cường tức đến mức nghiến chặt răng, toàn thân run lên.

Nhưng, ông quá xem thường Vũ Hoàng Minh.

“Bố vợ, bố muốn giết con? Con sợ quá đi, nếu như con chết rồi, con gái bố sẽ là góa phụ đó, người bên ngoài sẽ nhìn thế nào đây? Có phải sẽ nói, vậy mà đến con rể của mình cũng không bỏ qua, cam tâm khiến con gái mình là góa phụ, chậc chậc, mặt mũi lúc về già của bố, còn để vào đâu được?”

Tô Cao Cường nghe vậy, suýt chút nữa nôn ra máu!

Tay chỉ thẳng vào Vũ Hoàng Minh, đều đang run rẩy.

“Cậu…Cậu….”

Vũ Hoàng Minh giả bộ kinh hãi, kinh ngạc hô lên:” Bố vợ, bố vợ sao thế? Lẽ nào, bố muốn nôn máu ra à? Đừng nhé, nếu như bố chết rồi, con không có tiền hỏa táng đâu, chỉ có thể đào một cái hố chôn bố thôi”

“Hì hì!”

Sở Thanh Nam cũng không nhịn được.

Anh ta đứng ở cửa, cười phá lên.

Trực tiếp!

Miệng của ông Vũ, hù dọa người khác.

Còn Tô Cao Cường, đã không nhịn được ôm lấy ngực, trên mặt đầy sự đau khổ.

Triệu Bảo Anh ở bên cạnh, nhanh chóng dìu chồng mình, chỉ vào Tô Thanh Trúc tức giận mắng: “Tiện nhân, mày lẽ nào cứ như vậy nhìn bố mày bị tên nghiệt chủng này chọc cho tức chết như vậy hả?”

Tô Thanh Trúc đang định mở miệng, thì Vũ Hoàng Minh lại cướp lời.

Nhìn về phía Triệu Bảo Anh, trên mặt đắp một lớp phấn dày cộp, giống như một quả bóng nước sưng vù.

“Đây là mẹ kế của Thanh Trúc phải không? Dì à, xin chào. Con sớm đã nghe Thanh Trúc kể về dì, nói là dì xinh đẹp như tiên, hôm nay được gặp, quả nhiên không giống bình thường, Phấn đắp trên mặt, cũng đủ để làm ra trăm tám mươi cái bánh bao ròi? Đúng rồi, dì à dì thích ăn bánh bao.

không? Chút nữa cho con ít bột, còn làm cho dì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play