Chương 10 Thành phố Minh Xuyên.

Ngoài bệnh viện.

“Chuyện gì vậy?”

“Động đất sao?”

“Chạy maul”

Trên mặt đất rung động, khiến y tá trong bệnh viện, bác sĩ và bệnh nhân đều hoảng loạn, nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện.

Nhưng, vừa ra đến cửa, bị cảnh trước mắt dọa sợ.

Cả bệnh viện, chật như nêm cối!

Vô số những người vệ sĩ mặc áo bảo hộ chiến đấu, sắc mặt lạnh băng đang đứng bên ngoài cửa, canh giữ tất cả lối ra.

Từng chiếc container, dừng ngay bên ngoài đường lớn.

Người dân vây quanh xem, đều bị cảnh này dọa sợ.

Rất nhiều người đang không ngừng chụp ảnh.

“Đại tướng Naml”

Triệu Nam xuất hiện trước mặt Sở Thanh Nam, hành lễ chào hỏi.

Sở Thanh Nam khoát tay, sau đó nhìn về phía †ầng ba của bệnh viện.

“Minh Vương đã về rồi, mọi người chuẩn bị đi!”

Giọng nói, có chút run rẩy.

Triệu Nam thuận theo ánh mắt của anh, nhìn về phía bệnh viện.

Trong mắt khó giấu được sự vui mừng và kích động, “Vâng! Phân đội ba Chiến Long, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng!”

Bọn họ trước giờ không dám quên, nửa năm trước, Vũ Hoàng Minh bị quân chủ đích thân dẫn đi, nhốt vào nhà tù Lam Hải.

Nhưng, bọn họ tin!

Sẽ có một ngày, Minh Vương sẽ quay lại.

Bây giờ, sau nửa năm, Minh Vương quay lại rồi.

Trước cửa phòng cấp cứu.

Ánh mắt Trần Hạo Đức đờ đẫn nhìn cảnh tượng bên ngoài, hai chân run rẩy.

Nhiều vệ sĩ như vậy, phong tỏa cả bệnh viện?

Quan chức cao cấp thế nào, mới có thể làm đến bước này?

Anh ta không dám nghĩ, cũng không dám nghĩ đến.

“Ngài à, tôi sai rồi, tội của tôi đáng chết, cầu xin ngài tha mạng cho tôi!”

Hai chân anh ta mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin.

Vũ Hoàng Minh thờ ơ, người như vậy, chết cũng không tiếc.

“Ồ, là anh tự lựa chọn mà, trước khi làm bất cứ việc gì, đều phải nghĩ đến kết quả chứ”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trần Hạo Đức đột nhiên dữ tợn, anh ta biết anh ta không thoát được.

ụ “Vậy cậu đi chết trước đi Chỉ nghe thấy anh ta gầm lên một tiếng, túứm lấy cốc nước trên bàn, điên cuồng đập về phía đầu của Vũ Hoàng Minh.

Nhưng, động tác của anh ta ở trong mắt Vũ Hoàng Minh không có chút lực nào.

Khẽ nhấc tay lên!

“Phẳng!”

Ngón tay thon dài, nhanh như chớp, đâm thẳng vào mi tâm của anh ta.

Thần thái trong mắt của người phía sau dần dần biến mất, cơ thể vô lực xụi lơ xuống.

Ly nước bị nắm lấy, cũng theo đó rớt xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ vụn.

Vũ Hoàng Minh sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ chỉ là làm một chuyện nhỏ không đáng kể.

“Làm người, phải học cách tự chịu trách nhiệm”

Dứt lời, anh rút một tờ khăn giấy ra, lau máu trên ngón tay.

Lấy ra một điếu thuốc thơm từ trong ngực, cầm bật lửa, lạch cạch một tiếng, đốt lên.

Mở cửa, như không có chuyện gì xảy ra rời đi.

Đi xuống dưới lầu.

Hai tên vệ sĩ phụ trách canh gác ở cửa, khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh mang mặt nạ vàng, cả người run lên, lập tức đứng thẳng người!

“Bái kiến Minh Vương!”

Hai tên vệ sĩ rất cung kính chào, trong mắt như có giọt lệ nóng chảy xuống.

Vũ Hoàng Minh thở ra một làn khói mù mịt, khẽ gật đầu.

Mà Sở Thanh Nam và Triệu Nam cũng nhìn thấy Vũ Hoàng Minh từ trong tòa nhà đi ra.

Hai người liếc nhìn nhau, nhìn thấy sự kích động trong mắt đối phương.

Khi Vũ Hoàng Minh đi tới chỗ dựng cờ của bệnh viện, Sở Thanh Nam chợt quát lên một tiếng!

“Phan đội số ba Chiến Long, kính chào Minh Vương!”

“Kính chào Minh Vương!”

“Xoạt!”

Dường như cũng trong lúc đó, mấy ngàn vệ sĩ đồng loạt đứng thẳng người, hành lẽ.

Giọng nói hào hùng vang vọng, truyền khắp tứ phương.

Những người dân vây xem ở xung quanh, cũng kích động đến toàn thân run rẩy.

Đây là một tôn vương?

Trong thiên hạ, xưng là vương giả, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà cái tên Minh Vương này, sớm đã lan truyền khắp nơi.

Cả nước này, ai mà không biết, ai không hay chứ?

Chỉ đáng tiếc là, người nhìn thấy gương mặt thật của Minh Vương, rất ít!

Mà trong những người bình thường, cũng có không ít những lão tướng về hưu.

Khi nhìn thấy dáng hình đứng dưới lá cờ kia, cũng không nhịn được đứng thẳng người, hành lễ!

“Hôi”

Vũ Hoàng Minh phun ra một ngụm khói thuốc, nhắm hai mắt lại, vứt điếu thuốc trong tay đi.

Tiếp theo đó, anh đột nhiên mở mắt ra, gào to lên một tiếng!

“Hoàng Minh khởi hành!”

Ba nghìn vệ sĩ, bao gồm cả Sở Thanh Nam và Triệu Nam đêu lớn giọng đồng thanh: “Nhất định thắng lợi Bao nhiêu năm rồi!

Bọn họ không nghe thấy câu này.

Bây giờ, bọn họ lại nghe thấy rồi.

Trong lòng Vũ Hoàng Minh cũng vô cùng cảm động, những người anh em này, vẫn như vậy.

Bước về phía trước mặt Sở Thanh Nam và Triệu Nam, khế mỉm cười.

“Minh Vương!”

Sắc mặt Triệu Nam kích động nhìn Vũ Hoàng Minh.

“Gọi tôi là anh Minh đi, tôi vẫn thích tên này hơn: “Vâng! Anh Minh”

Triệu Nam lớn tiếng gọi, đứng thẳng người.

Vũ Hoàng Minh quét mắt đến những vệ sĩ, khẽ gật đầu.

Có điều, sắc mặt rất nhanh liền xụ xuống.

“Bảo mọi người phong tỏa bệnh viện, chứ không bảo mọi người mang nhiều người đến như vậy, tan đi!”

Sở Thanh Nam trên mặt cũng lúng túng, rồi sau đó giơ tay lên ra hiệu cho Triệu Nam.

“Bảo cậu mang một trăm người, cậu lại dẫn cả đội ngũ ba nghìn người của tôi đến, tạo phản sao?”

Triệu Nam mặt đầy vô tội: “Đại tướng Sở, anh không phải bảo tôi mang…”

Lời còn chưa nói hết, lại bị ngăn lại.

“Mang… Mang cái đầu cậu!”

“Nhanh, đem người rút lui.”

Sở Phản ứng của Sở Thanh Nam khiến Vũ Hoàng Minh liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Người phía sau nhận ra được ánh mắt của Vũ Hoàng Minh, nhất thời toát mồ hôi lạnh: “Minh gia…

“Được rồi, rút lui đi”

“bạt”

Video Minh Vương xuất hiện, hình ảnh, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, đã truyền khắp toàn bộ Thành phố Minh Xuyên.

Rất nhiều người dân khi nhìn thấy mấy nghìn hộ vệ kia động thanh giận, kích động đến cả người run rẩy.

Người đàn ông mang mặt nạ vàng đó, chính là Minh Vương.

Mà ở tầng cao nhất của Tập đoàn Tô Thị.

Người đứng đầu nhà họ Tô cũng đang xem tin tức trong điện thoại, cảm thán không thôi.

“Không hổ là vị vương trẻ nhất Bắc Sơn!”

Ông Tô chỉ không ngừng gật đầu, trong mắt đầy xúc động.

“Ai, nhân vật này, nếu có thể để cho chúng ta thấy mặt, thật là tốt biết bao a!”

Những lãnh đạo khác của nhà họ Tô lần lượt cảm thán.

Ông lão để điện thoại di động xuống, nhìn mấy thế hệ sau ở trước mặt.

“Đúng rồi, chuyện hợp tác với nhà họ Lưu đến đâu rồi?”

Kèm theo lời nói của ông lão, mọi người tất cả đều lấy lại tinh thần.

Tô Mạnh mở miệng nói: “Ba, bây giờ tập đoàn nhà họ Lưu đã định ra hợp đồng, đang xác nhận, có điều, hợp đồng có một điều kiện, đó chính là phải do Thanh Trúc ký tên mới có thể có hiệu lực, bây giờ Thanh Trúc, hiện đang thử áo cưới với cậu Lưu Thanh Bằng”

Ông Tô gật đầu: “Rất tốt! Đợi một hồi bảo Thanh Trúc gọi điện thoại, bảo nó về cùng cậu Bằng, quyết định hợp đồng! Còn về ba triệu kia, cho nó thì cho”

Chẳng qua là, lời này vừa nói ra, liền bị chị hai Tô Thanh Mai của Tô Thanh Trúc chặn lại.

“Ông nội, cháu có cách, có thể tiết kiệm ba triệu này!”

Tô Thanh Mai lộ ra một tia cười nhạt, cô ta đã sai người điều tra nguyên nhân Tô Thanh Trúc dùng đến tiền.

Ông Tô thoáng sửng sốt, rồi sau đó cười một tiếng: “Vậy cháu nói xem, nên làm sao?”

“Ông nội, theo như cháu biết, Tô Thanh Trúc muốn số tiền này, chính là để chữa bệnh cho thứ nghiệt chủng kia! Cháu nghe nói, thứ nghiệt chủng đó mắc bệnh máu trắng, còn là cấp độ nặng, cần rất nhiều tiền điều trị “Vì chữa căn bệnh này, nó mới đồng ý kết hôn với cậu Lưu Thanh Bằng, chúng ta có thể bảo nó sau khi kí hợp dồng, rồi mới đưa cho nó! Vì thứ nghiệt chủng đó, nó chắc chắn sẽ kí. Có điều, nó kí hợp đồng rồi, thì là có hiệu lực rồi, cho dù chúng ta không cho, nó cũng có thể làm gì được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play