Đi tới sườn núi, bà cụ yêu cầu Hàn Tam Thiên thả bà ta xuống. Vẻ mặt của bà ta vô cùng kϊƈɦ động nhìn biệt thự xa hoa trước mắt, đây chính là nơi đại biểu cho thân phận và địa vị ở thành phố Vân. Bà cụ còn tưởng rằng đến hết cuộc đời này bà ta cùng lắm chỉ có thể dắt nhà họ Tô đi đến chân núi mà thôi, không nghĩ tới bà ta thế mà cũng có tư cách đi tới sườn núi.
“Ông nó à, tôi không biết nên trách ông hay cảm ơn ông nữa. Nếu không có ông, đời này tôi cũng không thể đặt chân tới đây, nhưng vì cớ gì ông lại đưa tiền cho Tô Quốc Diệu chứ?” Bà cụ không hề nao núng nói ra những lời này ngay trước mặt
Tô Nghênh Hạ. Không khó để nhìn ra một nhà Tô Quốc Diệu không hề có chút địa vị nào ở trong lòng bà.
Tô Nghênh Hạ với vẻ mặt không phục liếc Hàn Tam Thiên một cái, lại có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Sau khi bà cụ đi vào bên trong biệt thự, tiếng nói chuyện ồn ào bên trong phòng khách ngay lập tức im bặt. Tất cả họ hàng thân thích nhà họ Tô lập tức đứng dậy từ sô pha.
Tô Hải Siêu bước nhanh nhất, anh ta chạy chậm tới trước mặt bà cụ, quan tâm
nói: “Bà nội cũng mệt rồi đúng không, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi ạ.”
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Hàn Tam Thiên hiện lên ánh sáng lạnh. Ở nhà họ Hàn cũng có một người như vậy. Bởi vì miệng của người đó rất ngọt, thế nên Hàn Tam Thiên mới rơi vào cảnh dù ở nhà giàu có nhưng lại bị đối xử không khác gì trẻ mồ côi.
Hàn Tam Thiên không hiểu, những kẻ chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt không có chút bản lĩnh nào vì sao lại có thể nhận được sự cưng chiều của người lớn chứ.
Xét theo năng lực, Tô Hải Siêu không thể nào so được với Tô Nghênh Hạ, nhưng | bởi vì miệng của anh ta rất ngọt thế nên bà cụ lại yêu thương anh ta nhiều hơn.
Người đàn ông kia cũng bởi vì miệng ngọt nên mới ngồi được vào vị trí người thừa kế nhà họ Hàn. Thậm chí bà cụ nhà họ Hàn vì sợ địa vị của người đó bị uy hϊế͙p͙ thế nên đã đuổi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà Hàn, chịu nhục ở rể nhà họ Tô.
Chẳng lẽ chống đỡ cả một gia tộc chỉ cần hé miệng là có thể làm được sao?
Hàn Tam Thiên phải chứng minh cho mọi người thấy, chỉ có tài năng và kiến thức mới là bản lĩnh chân chính.
Anh cũng muốn làm cho bà cụ nhà họ Tô biết, tương lai của nhà họ Tô sẽ nằm trong tay Tô Nghênh Hạ chứ không phải nằm trong tay tên phế vật Tô Hải Siêu này.
Bà cụ ngồi ở vị trí chủ nhà trong phòng khách, vừa mở miệng câu đầu tiên đã cực kỳ không nể mặt nói với Tô Quốc Diệu: “Những người không liên quan, có thể đi rồi chứ.”
Mấy vị bạn học nghe vậy, vẻ mặt xấu hổ đến cực điểm, rõ ràng là ra lệnh đuổi khách, không những thế còn không chừa cho bọn họ chút mặt mũi nào.
“Quốc Diệu, nếu là chuyện trong gia tộc của ông, vậy thì chúng tôi xin được đi trước.”
“Đúng, đi trước, nếu lần sau có cơ hội, chúng ta lại gặp mặt.”
“Quốc Diệu, ông cứ lo chuyện trong nhà trước đi, hẹn lần sau gặp.”
Một tốp bạn học cam tâm tình nguyện rời khỏi, chủ yếu là vì không muốn đắc tội với bà cụ nhà họ Tô.
Sắc mặt của hai người Đường Thành Nghiệp và Đường Long đều trở nên âm trầm. Sau khi rời khỏi biệt thự, Đường Thành Nghiệp bèn tức giận nói: “Bà già chết tiệt nhà họ Tô, đúng là quá kiêu ngạo.”
“Ba, nếu về sau có cơ hội, con sẽ gây khó dễ cho bà cụ này một chút. Ba đừng quên con đang đi làm ở bất động sản Nhược
Thủy.” Đường Long nói.
Đường Thành Nghiệp thở dài. Đường Long có thành tựu như bây giờ, ông ta hẳn phải cảm thấy kiêu ngạo mới đúng. Nhưng so với Tô Nghênh Hạ hiện tại, căn bản là không thể nào so sánh được.
“Không nghĩ tới trước khi ông cụ nhà họ Tô chết, lại để lại cho Tô Quốc Diệu nhiều tiền như vậy. Ông ta đúng là rất may mắn.” Đường Thành Nghiệp nói.
“Có tiền thì thế nào. Chút tiền này đặt trong nhà ông ta thì có thể tiêu xài bao lâu chứ? Sớm muộn gì cũng bị bọn họ tiêu
sạch thôi. Nhưng tên phế vật Hàn Tam Thiên này bám váy phụ nữ mà cũng có thể sống trong biệt thự Sơn Yêu.” Đường Long nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong lòng anh ta cực kỳ không phục. Hàn Tam Thiên vốn là kẻ hèn nhát bị anh ta giẫm đạp ở dưới chân. Nhưng hiện tại, Hàn Tam Thiên nhờ phước của Tô Nghênh Hạ nên đã được dọn vào biệt thự Son Yêu. Cho dù Đường Long không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là Hàn Tam Thiên có cuộc sống tốt hơn anh ta rất nhiều.
“Đây là số mệnh rồi. Có một vài người
không cần phấn đấu nhưng vẫn có thể đạt được tất cả mọi thứ. Nhưng có một vài người lại phải cố gắng nỗ lực cả đời. Có điều con trai à, ba tin tưởng năng lực của con. Không phải chỉ là khu biệt thự Đỉnh Vân thôi sao, nói không chừng về sau chúng ta cũng có cơ hội dọn vào đó ở.” Đường Thành Nghiệp lên tiếng an ủi.
Đường Long nhen nhóm suy nghĩ, khu biệt thự Đỉnh Vân đúng là rất lợi hại ở thành phố Vân, nhưng đối với các thành phố lớn khác, đặc biệt là Yến Kinh, nó cũng không là cái thá gì. Làm việc cho nhà họ Hàn, nếu có thể được nhà họ Hàn trọng dụng, ắt hẳn sẽ lên như diều gặp gió
Hàn Tam Thiên?
Một kẻ bất lực dựa vào phụ nữ, làm sao có thể so với Đường Long tôi chứ?
Bên trong biệt thự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT