"Quá đáng, có thể quá đáng bằng mấy người không? Là do mấy người không quan tâm đến tình cảm anh em, không trách tôi được."

Từ Phương nói.

Lúc này Tưởng Lam cũng phải đứng ra bênh vực Tô Nghênh Hạ, bởi vì vấn đề căn bản của chuyện này đều là do Tưởng Uyển, nếu không phải cô ta muốn khoe khoang, nếu không phải cô ta muốn truy tìm mọi chuyện cho đến cùng, thì sao có

thể để lớn chuyện đến như thế này chứ?

"Chị vẫn nên quản con gái của mình cho thật tốt đi, tính cách của nó sớm muộn gì cũng sẽ gây nên chuyện lớn, chuyện ngày hôm nay chính là vì Tưởng Uyển sai."

Tưởng Lam nói.

Từ Phương nghe nói thế, không vui chửi lầm lên:

"Cút nhanh đi, đừng để cho tôi lại phải nhìn thấy cô, hy vọng lúc Tết Đoan Ngọ cô cũng đừng xuất hiện, tránh làm bẩn ánh mắt của tôi."

Cửa đóng lại rầm một tiếng. Còn có thể nghe thấy tiếng chửi của Từ Phương từ trong nhà vọng ra.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng, dòng máu người nhà họ Tưởng quả nhiên không bình thường. Có loại người như Tưởng Lam, phần lớn họ hàng thân thích bên nhà mẹ đẻ của bà cũng giống như vậy. Quả đúng là không phải người một nhà, không vào được của nhà.

Loading... Sau khi thu dọn lại hành lý, không lâu sau khi đám người Hàn Tam Thiên đi xuống

dưới nhà, cửa phòng lại mở ra, Tưởng Uyển mang ánh mắt ngoan đọc đứng ở của, dường như đang suy nghĩ điều gì.

"Mẹ, con không muốn Tết Đoan Ngọ này phải nhìn thấy Tô Nghênh Hạ."

Vào trong nhà, Tưởng Uyển nói với Từ Phương.

Những gì mà Từ Phương vừa mới nói, chỉ là do quá giận dữ mà thôi, dù sao cũng là người một nhà, bà ta làm gì có tư cách không cho Tưởng Lam xuất hiện được chứ, hơn nữa, nhà họ Tưởng có nhiều người như vậy bà cũng không quyết định

được gì.

"Con gái, chuyện này không dễ làm đâu. Ông nội, bà nội của con không có khả năng không cho bọn họ đến."

Từ Phương nói.

"Để con gọi điện thoại cho Tưởng Thăng, con nghe anh ta nói anh ta cũng không ưa Tô Nghênh Hạ, nếu có thể bắt tay với những người khác để giấu chuyện này đi, không để cho ông nội và bà nội biết bọn họ đã quay trở về huyện Bân thì có phải là tốt rồi không?"

Tưởng Uyển nói.

"Đó là một ý kiến hay, vừa lúc ông nội và bà nội của con còn đi Miếu Sơn Thần chưa về, chắc là còn chưa biết chuyện Tưởng Lam đã đến huyện Bân."

Từ Phương nhìn Liễu Trí Kiệt, năm nay vì có Liễu Trí Kiệt ở đây, cho nên Tết Đoan Ngọ cũng không ăn cơm ở nhà. Mà là ăn

khách sạn mà Liễu Trí Kiệt đã đặt trước, cho dù Tưởng Lam có tìm đến cửa, cũng không biết bọn họ đã đi đâu, chỉ cần lừa gạt cha mẹ đến chỗ ấy là được.

Nói xong là làm ngay, ngay lập tức Tưởng Uyển gọi điện thoại cho Tưởng Thăng.

Một nhà ba người Tưởng Thăng đều đang

nhà, đang lo chuyện Tết Đoan Ngọ, dù sao bọn họ mượn từ trong tay Tưởng Lam ra hai trăm ngàn tệ, tuy rằng đã định trước là mặt dày không trả, nhưng nếu như trong Tết Đoan Ngọ Tưởng Lam lại nhắc đến chuyện này thì bọn họ cũng sẽ rất mất mặt.

Người đã nghèo lại còn thích phô trương, đã vậy còn thích sĩ diện, một nhà ba người Tưởng Thăng đều đang dự định

không đi Tết Đoan Ngọ, nhưng mà khi nghĩ đến năm nay Liễu Trí Kiệt mời khách ăn cơm ở khách sạn, bọn họ lại không muốn, dù sao đây cũng là một bữa tiệc lớn, hơn nữa còn có thể gói đồ mang về nhà, chắc là sẽ ăn trong vài ngày, có thể tiết kiệm được số tiền không nhỏ.

"Mẹ, hay là để con đi tìm Tô Nghênh Hạ, để cho cô ta không nhắc lại chuyện này, bảo sang năm rồi trả tiền có được không?"

Tưởng Thăng nói với Lưu Hoa.

"Chỉ sợ Tưởng Lam cố ý nhắc đến chuyện

này."

Lưu Hoa lo lắng nói, loại lý do như sang năm rồi trả tiền đối với bà ta cũng không quan trọng lắm, dù sao đã lừa rồi, lừa thêm chút nữa cũng chả sao hết. Hai trăm ngàn tệ cũng đã không còn nữa, chứ đừng nói đến chuyện trả nợ.

"Ài, lần này đi chính là khách sạn Tôn Hoàng đấy, nghe nói chỗ ấy rất đắt, sao có thể không đi được chứ, cho dù mất mặt thì cũng phải đi."

Tưởng Phong Quang cũng không muốn mất đi cơ hội ăn uống đồ ngon, không

phải chỉ là mặt mũi hay sao, mặt mũi có thể quan trọng hơn chuyện đói bụng được chắc?

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tưởng Thăng vang lên.

Lưu Hoa tưởng lầm rằng là do Tô Nghênh Hạ gọi đến, khẩn trương hỏi:

"Là Tô Nghênh Hạ gọi đến sao? Nếu là nó thì đừng có nghe điện thoại."

"Là Tưởng Uyển."

Nghe điện thoại, Tưởng Thăng chợt nghe

Tưởng Uyển nói:

"Tết Đoan Ngọ năm nay, em không muốn người một nhà Tô Nghênh Hạ tham gia, chúng ta giấu chuyện bọn họ đến huyện Bân đi, không cho ông nội và bà nội biết. Chỉ cần anh giúp em, em sẽ bảo Liễu Trí Kiệt giới thiệu cho anh một công việc mới."

Vẻ mặt Tưởng Thăng kinh ngạc, không cho Tô Nghênh Hạ tham gia, đây không phải là điều mà gã mong muốn sao? Nhưng mà có công việc mới, đây chính là chuyện tốt.

Nhưng mà gã cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao Tưởng Uyển lại phải làm như thế, chẳng lẽ đã xảy ra mâu thuẫn gì với Tô Nghênh Hạ hay sao?

"Anh đừng có hỏi cái gì hết, chỉ cần làm theo những gì em nói là được."

Tưởng Uyển cảm thấy Tưởng Thăng sẽ đặt câu hỏi, cho nên trực tiếp chặt đứt suy nghĩ trong đầu gã.

"Được."

Tưởng Thăng đáp một tiếng.

Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play