"Có chỗ nào không đúng sao? Ngài ấy đúng thật là đã mua cái túi này mà."
Nhân viên thu ngân nói.
"Sao có thể như thế được chứ, cô trợn to mắt chó ra mà nhìn cho rõ, sao cậu ta có thể mua được cái túi này chứ."
Tưởng Uyển nóng nảy. Cô ta muốn làm
cho Hàn Tam Thiên mất mặt chứ không phải là làm cho mình mất mặt.
"Thưa cô, mời cô nói chuyện có tôn trọng, tuy rằng cô là khách hàng, nhưng không thể tùy tiện mắng chửi người khác như thế được. Ngài đây đúng thật là đã mua cái túi này, hơn nữa hóa đơn cũng ở đây, nếu như cô không tin có thể xem hóa đơn."
Vẻ mặt nhân viên thu ngân mất hứng nói, các cô đi làm ở những cửa hàng hiệu đắt tiền như thế này đều tiếp xúc với những người có tiền, tố chất của khách hàng vẫn rất cao. Còn loại người giống như Tưởng
Uyển, cho dù có cô ta chặn ở ngoài cửa, ông chủ dù biết cũng sẽ không trách cứ.
Tưởng Uyển chưa từ bỏ ý định mà đòi xem hóa đơn, hóa đơn bán hàng ghi rõ ràng số tiền đã thanh toán. Điều này khiến cho trái tim Tưởng uyển ngay lập tức rơi xuống đáy vực.
Thật sự là do Hàn Tam Thiên mua!
Loading... Sao có thể như vậy được chứ, sao anh ta lại có nhiều tiền như vậy?
Tưởng Uyển nhìn Tô Nghênh Hạ, chẳng lẽ cô ta đã đưa tiền cho Hàn Tam Thiên từ
trước đó, cố ý diễn ra vở kịch này sao?
"Tô Nghênh Hạ, không ngờ tới cô còn tâm cơ tính toán tôi, tôi thật sự đã xem thường cô rồi."
Tưởng Uyển cười lạnh nói.
"Có liên quan gì đến tôi."
Tô Nghênh Hạ nói.
"Nếu không phải cô cho cậu ta tiền từ trước, sao cậu ta có thể mua được cái túi này cơ chứ, hơn nữa còn là cái túi mà cô vừa mới chọn. Đây là có âm mưu từ trước
rồi, cô cố ý muốn làm tôi mất mặt."
Tưởng Uyển hận đến nghiến răng nghiến lợi, đáng lẽ ra đây là lúc cô ta tìm về cảm giác vượt trội, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải Tô Nghênh Hạ.
"Cháu muốn thể hiện trước mặt chị họ rằng mình sống rất là tốt cũng không cần dùng cách này chứ, đều là họ hàng thân thích, cần gì phải khiến mọi chuyện ầm ĩ khó coi như vậy hả?"
Tưởng Bác không vừa lòng hùa theo nói.
Tô Nghênh Hạ tức giận đến buồn cười
luôn rồi. Rõ ràng chính là Tưởng Uyển
muốn làm khó dễ cô, nhưng bây giờ cô ta đã sai rồi, trêи đời này làm gì có loại đạo lý nào như thế.
"Cậu mợ, cháu sống có tốt hay không còn cần cho người khác xem hay sao? Cháu cũng không phải là loại người có chút tiền liền hận không thể để cho toàn thế giới biết, không cần lôi kéo cháu ra để khoe."
Tô Nghênh Hạ nói.
Câu nói này, rõ ràng là mỉa mai Tưởng Uyển, Tưởng Uyển vừa nghe được đương nhiên sẽ không vui rồi, nói:
"Tôi cũng phải là như người nào đó, rõ ràng là không có tiền, còn muốn phùng má giả làm người mập, mất một trăm ngàn tê, chẳng phải về nhà phải uống gió Tây Bắc mà sống sao."
Nhìn thấy hai người tranh cãi không ngớt, gương mặt ghê tởm của Tưởng Uyển thật sự khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy buồn nôn, loại phụ nữ ham tiền như cô ta, cũng không biết Liễu Trí Kiệt vừa ý cô ta ở chỗ nào.
"Nếu đã đến đây rồi, cũng không thể về
tay không được."
Đột nhiên Hàn Tam Thiên mở miệng nói.
"Cậu lại muốn làm cái trò gì nữa?"
Tưởng Uyển lạnh mặt hỏi.
"Trong cửa hàng này có những gì, gói lại toàn bộ cho tôi."
Hàn Tam Thiên nói với mấy cô nhân viên bán hàng.
Vẻ mặt mấy cô nhân viên bán hàng đang xem náo nhiệt ngờ luôn rồi, gói lại toàn
bộ? Đây là muốn mua toàn bộ cửa hàng có đúng không? Tất cả đồ bên trong cửa hàng, giá trị cũng mấy triệu đấy!
"Thưa ngài, ngài không...Không có nói đùa chứ?"
Nhân viên bán hàng không thể tin được hỏi Hàn Tam Thiên.
"Đương nhiên là không rồi."
Hàn Tam Thiên nói rõ ràng.
Mấy cô nhân viên hai mặt nhìn nhau, tuy rằng của hàng này của các cô không thể
so sánh với các cửa hàng ở trong thành phố, không có đồ vật gì mấy chục triệu, nhưng mà đồ mấy triệu cũng không ít đâu, hơn nữa còn mua tất cả, cũng không phải tất cả đồ đều có sẵn trêи kệ đâu.
Sắc mặt Tưởng Uyển xanh mét, trăm triệu lần cô ta cũng không ngờ đến Hàn Tam Thiên thế mà còn làm loạn đến mức thế này, mua toàn bộ cửa hàng, đây là cố tình muốn cô ta phải xấu mặt đúng không?
Những lời nói nói ra thì rất dễ dàng, nhưng mà có tiền để trả không?
"Mấy cô còn không nhanh chóng đóng gói
thanh toán cho cậu ta sao?"
Tưởng Uyển nghiến răng nghiến lợi nói.
Sự tức giận và những nhận thức lệch lạc về Hàn Tam Thiên dường như đã làm cho cô ta mất đi lý trí, nhưng mà Liễu Trí Kiệt lại cảm thấy nếu Hàn Tam Thiên dám nói như vậy, chắc chắn cậu ấy có thể làm được. Nói ra những câu khoác lác không có ý nghĩa gì như vậy, ngoại trừ kẻ muốn khiến mình mất mặt ra còn có ai dùng nữa chứ?
Trong lòng Liễu Trí Kiệt toát ra một cái ý nghĩ, nhận thức của Tưởng Uyển đối với
người này, có lẽ là sai rồi, hơn nữa còn sai hoàn toàn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT