Bốn chữ này khiến Hàn Tam Thiên chấn động mạnh, như dời núi lấp biển.
Đặc biệt là hai chữ dạy con, khiến trái tim Hàn Tam Thiên đập thình thịch, mặc dù nói bây giờ đã ngủ cùng Tô Nghênh Hạ trêи đường lớn, nhưng anh vẫn chưa từng làm bất kỳ chuyện gì vượt rào, chẳng lẽ, câu này của Tô Nghênh Hạ có ý ám chỉ điều gì?
"Phải rồi, anh bảo để em làm chủ tịch, có ý gì?" Hàn Tam Thiên còn chưa lấy lại tinh thần, Tô Nghênh Hạ đã bắt đầu chủ đề kế
tiếp, khiến Hàn Tam Thiên hối hận đến xanh ruột, tại sao mình không tiếp chủ đề vừa nãy.
"Phía ngân hàng có thể thao túng, có thể thu mua công ty nhà họ Tô." Hàn Tam Thiên nói rất đơn giản, nhưng chuyện này với anh mà nói thật sự không có gì khó, trực tiếp thu mua công ty nhà họ Tô là được rồi.
"Nói thì dễ, nhưng cần rất nhiều tiền nhỉ?" Bây giờ nhà họ Tô đang rơi vào tình huống mắc nợ, mặc dù dự án phía tây đình công sẽ mang đến cho nhà họ Tô
Umong
nhà họ Tô còn có thể dựa vào tiền trong tay kéo dài hơi tàn, muốn làm được chuyện này, trong mắt Tô Nghênh Hạ cũng không dễ dàng.
"Ngân hàng tạo áp lực, nhà họ Tô không chịu được, Tô Hải Siêu không thể kiên trì quá lâu, bán công ty đi là lựa chọn duy nhất của anh ta, về phần tiêu tiền, dự án phía tây đủ để em kiếm lại rồi." Hàn Tam Thiên nói.
"Không phải anh bảo bất động sản Nhược Thủy sẽ ngừng hợp tác với nhà họ Tô à? Chẳng lẽ lại muốn đi làm phiền bạn học của anh?" Tô Nghênh Hạ nói.
"Nếu đã là bạn học cũ, một lần hai lần ba lần, cũng chẳng khác là bao." Hàn Tam Thiên cười bảo.
Tô Nghênh Hạ nghi ngờ nhìn Hàn Tam Thiên, tình hữu nghị giữa bạn học chung lớp thực sự có thể sâu như vậy sao? Liên tục nhờ người khác giúp đỡ, chẳng những Hàn Tam Thiên không ngại mà còn thấy là hiển nhiên?
Lúc trước Tô Nghênh Hạ từng có vài suy nghĩ, câu nói kia của Thẩm Linh Dao, đến nay vẫn còn ở trong đầu cô không gạt đi
được.
"Tam Thiên, chừng nào em mới có thể gặp bạn học của anh?" Tô Nghênh Hạ hỏi.
"Nhắc đến chuyện này, chắc là nhanh thôi, sau khi xử lý xong chuyện ở nước ngoài sẽ về nước, anh đã hẹn anh ta rồi, sau khi về nước anh ta sẽ đến thành phố Thiên Vân." Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ nghe thấy câu này không hề hoài nghi điều gì.
Nếu như phạm vi quan hệ của cô có thể
lớn hơn chút nữa, có thể hiểu thủ đô thêm một chút thì Hàn Tam Thiên đã bại lộ bí mật từ lâu rồi. Chỉ tiếc Tô Nghênh Hạ ở thành phố Thiên Vân, hiểu biết về ngàn dặm ngoài thủ đô, trừ một vài danh lam thắng cảnh ra thì căn bản chưa từng nghe nói tới. Dù sao giao thiệp có chỗ khác nhau thì không thể nào tiếp xúc với chuyện ở lĩnh vực cao hơn.
Công ty nhà họ Tô.
Mọi người trong phòng họp gấp đến mức như kiến bò trêи chảo nóng, dự án phía tây bị hẫng, ngân hàng liên tục tạo áp lực, bây giờ công ty nhà họ Tô đã như một tòa
cao ốc lung lay sắp đổ, có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Một khi nhà họ Tô ngã, tất cả thân thích nhà họ Tô sẽ bị đè chết trong đống phế tích, bọn họ ngồi không ăn bám ở nhà họ Tô, căn bản không chút năng lực nào. Đến công ty khác tất nhiên sẽ bị đào thải thật, cuộc sống yên bình hưởng thụ với bọn họ mà nói đã vô cùng nguy cơ.
"Hải Siêu, chuyện này do một tay cậu đưa đến, nhất định cậu phải nghĩ cách giải
quyết."
"Ngân hàng đã đưa ra thời hạn cuối cùng,
dự án phía tây không thể hợp tác tiếp, chúng ta hoàn toàn mất đi khả năng trả nợ. Ngân hàng có lý do chính đáng yêu cầu chúng ta trả sớm, nếu như không làm được, công ty chỉ có thể tuyên bố phá sản."
"Hải Siêu, cậu thật sự quá ngu xuẩn, đừng tưởng là bọn họ tôi biết cậu ép Tô Nghênh Hạ đi, chuyện xảy ra trước kia chẳng lẽ cậu đã quên rồi hả? Bây giờ không phải Tô Nghênh Hạ hại chết nhà họ Tô, mà là cậu hại chết bọn tôi."
Cả đám thân thích nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Hải Siêu, đi đến bước đường hôm
| nay đều do Tô Hải Siêu tạo thành, vì vậy bọn họ chỉ có thể dùng trách cứ để trút bất mãn của mình.
"Mấy người nói đủ chưa?" Giọng điệu Tô Hải Siêu lạnh lẽo nói: "Nói đủ rồi thì nghe thủ lời tôi muốn nói, đám phế vật mấy người đã cống hiến gì cho công ty? Bây giờ có tư cách gì tới chỉ trích tôi?"
"Hải Siêu, cậu có ý gì!"
"Chẳng lẽ trước kia ở công ty cậu đã có thành tích gì hả? Cậu có thể lên làm chủ tịch chẳng qua là vì cậu là đàn ông mà thôi."
"Có mấy tên phế vật thật đúng là xem
mình như người tài, nếu không có bà cụ, cậu có tư cách gì làm chủ tịch, tôi ngược lại cảm thấy Tô Nghênh Hạ có bản lĩnh hơn cậu."
"Sớm biết vậy để Tô Nghênh Hạ làm chủ tịch thì sẽ không có nhiều chuyện phiền phức thế này rồi, nói không chừng công ty còn có thể phát triển tốt hơn, rơi vào trong tay cậu mới bao lâu chứ."
Nghe nói thế, Tô Hải Siêu càng tức giận, con điếm Tô Nghênh Hạ kia dựa vào đâu
mà so sánh với anh ta?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT