Tô Diệc Hàm ngước đầu, bất mãn nhìn tsh nói: “Hải Siêu anh có ý gì, thái độ bây giờ của anh là sao? Dù không còn nhà họ Hàn thì em vẫn có thể gả vào nhà giàu, có thể khiến người khác đầu tư vào nhà họ Tô. Bây giờ anh đối với em như vậy, sau này có còn muốn bắt được chỗ tốt nữa không?”

Tô Hải Siêu cười lạnh, anh ta đối xử tốt với Tô Diệc Hàm là bởi vì nhà họ Hàn, lúc này cô ta đã nói rõ không thể gả vào nhà họ Tô, đối với tsh không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa.

Sau này có được gả vào nhà giàu nào không, Tô Hải Siêu không quan tâm.

“Tô Diệc Hàm, em vẫn chưa thấy rõ hiện thực sao? Thành phố Thiên Vân có bao nhiều nhà giàu? Lẽ nào em có thể gả vào nhà họ Thiên được hay sao?” tsh lạnh lùng nói.

Tô Diệc Hàm cắn răng, nói: “Anh đừng xía vào chuyện của em, có hậu quả gì em sẽ tự gánh.”

Cô ta lại lấy vòng tay vàng ra.

Tô Hải Siêu không thể để cô ta hồ đồ tiếp nữa. Bản thân cô ta gánh chịu hậu quả nhưng Thi Tinh có để cô ta gánh một mình không thì không ai biết.

Bất kỳ chuyện gì uy hϊế͙p͙ đến nhà họ Tô, Tô Hải Siêu sẽ không để nó xảy ra.

“Chát!”

Một cái tát vang dội đánh lên mặt Tô Diệc Hàm, Tô Hải Siêu nghiêm túc nói: “Tôi Diệc Hàm, anh cảnh cáo em lần cuối, đừng làm loạn nữa, nếu không anh sẽ

đuổi em ra khỏi nhà họ Tô. Không có nhà họ Tô, em còn không sinh hoạt được chứ nói gì đến gả vào nhà giàu.”

Tô Diệc Hàm run run một cái, bị câu nói này dọa phát sợ. Nếu bị đuổi khỏi nhà họ Tô, cô ta không còn là cô chủ nhà họ Tô nữa, sau này làm gì còn cơ hội tiếp xúc với người có tiền.

“Xin lỗi Hải Siêu, em sai rồi.” Tô Diệc Hàm cúi đầu, trong m giấu đi tia ác độc.

Tô Hải Siêu có ấn tượng tốt với Tô Diệc Hàm hơn Tô Nghênh Hạ, vì bên cạnh cô ta không có tên rác rưởi Hàn Tam Thiên.

Nên khi nghe Tô Diệc Hàm xin lỗi, thái độ của anh ta cũng dịu đi một chút.

“Đi thôi, không phải đồ của em thì tính toán như vậy làm gì. Lấy sắc đẹp của em, dù không phải nhà tỷ phú thì gả cho một nhà có tiền cũng không thành vấn đề. Ít nhất so với Tô Nghênh Hạ gả cho tên vô dụng Hàn Tam Thiên còn mạnh hơn.” Tô Hải Siêu nói.

Nghe được câu này, tâm trạng của Tô Diệc làm tốt hơn rất nhiều. Đúng vậy, dù cô ta có nhắm mắt lấy chồng thì cũng không thể kém hơn Tô Nghênh Hạ được. Dù sao Hàn Tam Thiên là tên vô dụng nổi

tiếng ở thành phố Thiên Vân này, còn ai có thể thảm hại hơn anh chứ?

Trong biệt thự, trời vừa sáng Tưởng Lam đã ngồi trong phòng khách lo lắng chờ đợi, hệt như phần sính lễ này thuộc về bà vậy. Khi nghe được tiếng chuông cửa, lần đầu tiên chủ động đi mở cửa, làm Hà Đình bớt đi phiền phức.

“Dì Tưởng, Tô Nghênh Hạ đâu rồi?” Tô Hải Siêu nhàn nhạt hỏi.

Nhìn thấy đồ trong tay hai người, hai mắt Tưởng Lam tỏa sáng, nói: “Tô Nghênh Hạ đi làm, đưa đồ cho dù là được.”

Vừa dứt lời, Tưởng Lam ngay lập tức giơ tay cướp đồ trong tay Tô Diệc Hàm.

Tô Diệc Hàm vẫn không muốn, không chịu thả ra.

“Cô làm gì đấy? Những vật này là đồ của Nghênh Hạ nhà chúng tôi, chẳng lẽ cô muốn lấy về? Quên hôm qua bà ta nói gì rồi à?” Tưởng Lam trừng mắt nhìn Tô

Diệc Hàm.

Tô Diệc Hàm hít sâu một hơi, không muốn buông tay ra.

“Đi vào nghỉ một lát đi, cô cậu đã cầm đống này lâu rồi.” Tưởng Lam cầm túi, trở lại phòng khách không chờ được nữa mà

mở ra. Hai mắt tỏa sáng, ánh vàng rực rỡ làm mắt bà suýt không mở được rồi.

Tô Hải Siêu thở dài, dù anh ta đã chuyển vào biệt thự nhà họ Tô nhưng so với căn biệt thự trêи sườn núi vẫn có chênh lệch rất lớn.

Lúc này Hàn Tam Thiên bước từ trong fiphòng ra, nhìn thấy hai người gật đầu cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play