“Mẹ cũng đang nghi ngờ mà thôi, có phải là thật hay không cần con điều tra. Có thể tra được vị đạo sĩ này tức tất cả chân tướng đều lộ ra rồi.” Thi Tinh nói xong, trực tiếp rời đi.

Ngực Hàn Tam Thiên phập phồng kịch liệt, há miệng thở gấp.

Ông nội có liên quan đến chuyện này?

Có phải ông không hề chết mà chỉ là bị một người nào đó tóm được.

Nếu thật là thế thì anh không thể bỏ qua

chuyện này được, dù chỉ có một phần vạn cơ hội anh nhất định phải thử một lần.

Nhìn hình dáng của đạo sĩ trong ảnh, Hàn Tam Thiên siết chặt nắm đếm, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu ông nội còn sống, tôi khuyến mấy người biết đường chiếc cố ông, nếu không tôi sẽ khiến mấy người sống không bằng chết.

Chìm đắm trong lửa giận, Hàn Tam Thiên không hề nhận ra có người đến gần mình Tô Nghênh Hạ thấy biểu cảm trầm trọng của anh , hơn nữa còn mang theo phẫn nộ cũng không dám bắt chuyện.

Nhìn người trong hình, Tô Nghênh Hạ hơi nhíu mày, hình như đã từng thấy ở đâu rồi.

Lúc sau, Hàn Tam Thiên mới tỉnh dậy từ sau cơn giận, thấy Tô Nghênh Hạ ở bên cạnh thì nhanh chóng thu bức ảnh lại, hỏi: “Sao rồi? Tô Diệc Hàm lấy sính lễ ra không?”

Tô Nghênh Hạ gật đầu, nói: “Tiền mặt góp gần đủ rồi. Nhưng cô ta sẽ bán toàn bộ đồ vật đã mua đi, nhà cũng bán. Không đủ tiền nữa thì chỉ có thể dùng tiền của công ty trợ giúp.”

“Giáo huấn này với cô ta là đủ nặng rồi.” Hàn Tam Thiên cười.

Nhưng...” Tô Nghênh Hạ muốn nói là thôi.

Hàn Tam Thiên tò mò hỏi: “Những gì cơ?”

“Bà ấy giao toàn bộ sính lễ cho em rồi." Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên sững sờ, anh vốn tưởng Thi Tinh sẽ thu sạch sính lễ lại, không ngờ Ỗlại chuyển lên người Tô Nghênh Hạ.

“Bà ấy nói như thế nào?” Hàn Tam Thiên hỏi.

“Nói là nhà họ Hàn đã đưa cái gì cũng chưa bao giờ thu lại, thấy em hợp mắt nên đưa cho em rồi.” Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên cười nhạt, dù lý do này quá gượng ép nhưng đám người nhà họ Tô kia chắc cũng không suy nghĩ nhiều Dù sao thế giới của người có tiền họ không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này Tô Diệc Hàm giận đùng đùng đến

| bên cạnh Hàn Tam Thiên. Sinh hoạt sung túc của cô ta hoàn toàn bị phá vụn, không thể tìm ai trách được, chỉ có thể úp cải nối này lên đầu Hàn Tam Thiên. Vì chỉ có Hàn Tam Thiên là nguyền rủa cô ta.

“Hàn Tam Thiên, cái đồ miệng bẩn nhà cậu, cậu mà không nguyền rủa tôi thì sao tôi biến thành như thế này được.” Tô Diệc Hàm tức giận nói.

Hàn Tam Thiên không thèm để ý đến, nói: “Sao lại nói tôi nguyền rủa cô được? Tôi chưa nói câu kia thì sính lễ cũng sẽ là của cô hay sao? Là tự cô tự nhận đống sính lễ đó là của mình, đã có ai nói sính lễ là của

cô chưa?”

Vẻ mặt của Tô Diệc Hàm cực kỳ khó coi, đúng là chưa có ai nói sính lễ thuộc về cô ta. Từ đầu tới cuối là do cô ta tự do tưởng, nhưng dù là thế Tô Diệc Hàm cũng không chịu thừa nhận sự thật này. Vì toàn bộ nhà họ Tô không ai có thể so được với nhan sắc của cô.

“Hàn Tam Thiên, cậu chờ đó, tôi sẽ khiến cậu hối hận. Tô Diệc Hàm tôi vẫn sẽ gả được vào nhà giàu, cả đời Tô Nghênh Hạ sẽ không thể so với tôi vì cô ta đã bị gả cho tên vô dụng là cậu.” Tô Diệc Hàm không chịu thua nói. Không có nhà họ

| Hàn thì vẫn còn nhiều nhà có tiền khác, cô tin chắc bản thân mình sẽ được người có tiền coi trọng.

Dù thời đại này, bốn chữ môn đăng hộ đối là chuyện cười của rất nhiều người nhưng đối với những người giàu có thật sự vẫn có ý nghĩa. Hơn nữa lấy địa vị của Tô Diệc Hàm ra thì làm gì chạm được vào vòng tròn của những người có tiền đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play