Anh rất vui khi tận hưởng cảm giác đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay, đặc biệt khi người đó là Hàn Tam Thiên, anh ta càng thấy vui vẻ.
Giẫm đạp lên tôn nghiêm Hàn Tam Thiên, đạp Hàn Tam Thiên xuống dưới đất là chuyện Tô Hải Siêu không bao giờ chán, ai bảo Hàn Tam Thiên là kẻ vô dụng?
Hơn nữa ba lần bị đánh khiến Tô Hải Siêu không quên được mối hận này.
"Được, nếu đã vậy tôi phải tới xem trò hay rồi." Hàn Tam Thiên cười nói.
"Cậu đến sớm một chút." Tô Hải Siêu cười nói.
Tô Hải Siêu lên xe, nhìn bóng dáng Hàn Tam Thiên khuất dần thì cười nhạo trong lòng: "Đồ ngu, mày nghĩ tao sẽ cho mày vào của sao? Đến lúc đó để đám họ hàng nhìn mày như con khỉ làm trò cho người
ta xem."
Hàn Tam Thiên làm một chuyến tới bệnh viện, xác nhận Trương Thiên Tâm không có việc gì mới rời đi.
Trong lúc Trương Linh Hoa cảm ơn rối rít, thì Hàn Tam Thiên đã thanh toán xong tiền khám, bởi vì anh chỉ có thể bồi thường Trương Linh Hoa qua cách này, nếu không để Trương Linh Hoa nói xong, bà nhất định thấy không thoải mái.
Đến nỗi chuyện đi làm tiếp Hàn Tam Thiên cũng làm công tác động viên tư tưởng chi bà, để bà không lo lắng, sau này không ai dám bắt nạt Trưởng Thiên Tâm nữa.
Anh đi dạo ở trêи đường, không phải đón Tô Nghênh Hạ tan tầm nên anh rất chán, không có hứng làm gì, đang tính tới Ma Đô thì có một người vỗ một cái sau lưng anh.
"Hàn Tam Thiên, anh đi đâu lâu vậy." Thiên Linh Nhi đang dạo phố cùng bạn, tình cờ gặp Hàn Tam Thiên khiến cô phấn khởi không thôi, nhanh chân kéo bạn mình tới chỗ Hàn Tam Thiên.
Người bạn kia mặc chiếc váy hồng nhạt, tuy không đẹp bằng Thiên Linh Nhi, nhưng dáng người cực chuẩn, khiến Hàn Tam Thiên không nhìn được nhìn nhiều
lần.
"Anh nhìn đi đâu đó? Anh tin em chọc mắt anh không." Thiên Linh Nhi chống nạnh, cố ý ưỡn ngực với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cười khổ, không nhìn nữa rồi nói với Thiên Linh Nhi: "Muốn chọc mắt tôi cũng phải xem mình có bản lĩnh không đã."
Thiên Linh Nhi nhớ tới ngày Hàn Tam Thiên một quyền đánh ngất người của La Bân, lập tức như bong bóng xì hơi.
"Anh có biết đàn ông nên lịch lãm với người đẹp hay không vậy." Thiên Linh Nhi
nói.
"Người đẹp?" Hàn Tam Thiên nhìn xung quanh, tò mò nói: "Người đẹp ở đâu?"
Thiên Linh Nhi tức tới bốc khói, nghiến răng nghiến lợi, một người đẹp như vậy trước mắt anh, anh không nhìn thấy sao?
"Hàn Tam Thiên, anh nhất định phải chọc tức em mới được sao?" Thiên Linh Nhi trầm giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tạ Ngữ Phù biết người này chính là Hàn Tam Thiên nổi tiếng vô dụng tại Thiên Vân, nên không thấy hảo cảm với Hàn Tam Thiên cho lắm. Cô ta cũng không hiểu vì sao Thiên Linh Nhi lại chào hỏi với người này, cậu ấy không sợ mất mặt tiểu thự nhà họ Thiên sao?
Nhưng cô ta là bạn thân của Thiên Linh Nhi, không dám nói bậy bạ, bởi vì nhà họ Tạ đang hợp tác với nhà họ Thiên và bên đó chiếm vị thế chủ đạo. Nên dù hai người có quan hệ bạn bè nhưng vẫn tồn
tại mối quan hệ lợi ích.
"Linh Nhi, nóng quá, chúng ta tìm quán nào uống nước đi." Tạ Ngữ Phù nói, thực ra cô ta muốn tách Hàn Tam Thiên sớm một chút, đỡ phải bị người ta dị nghị khi ở với kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên.
"Hàn Tam Thiên, anh mời em uống trà sữa đi, yêu cầu này không quá đó chứ?" Thiên Linh Nhi nói.
Hàn Tam Thiên nhìn đồng hồ, đúng lúc anh không tính đi đâu, nhưng ngay khi anh tính trả lời thì Tạ Ngữ Phù chen vào: "Hai ta đi thôi."
Hàn Tam Thiên cười cười, anh thấy sự chán ghét trong ánh mắt Tạ Ngữ Phù, hiển nhiên cô gái mặc váy hồng này không thích anh.
"Nếu vậy tôi không đi đâu." Hàn Tam Thiên cười trừ.
Lúc này, Thiên Linh Nhi bất mãn nhìn Tạ Ngữ Phù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT